Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 685: Ác nhân



Edit: Nora

Chu thị phải đến đây. Bà biết, nếu như bà không đến, hậu quả sẽ vô cùng gay go. Trong nhà, Liên lão gia tử và đám con cháu đều có khuynh hướng nghiêng về phía cả nhà Liên Mạn Nhi. Mà ở bên ngoài, người duy nhất lui tới, thân cận với bà cũng chỉ có đường tỷ, nhưng cũng không đứng về phía bà. Nếu như bà lại không giúp được Liên Lan Nhi, Liên Lan Nhi khẳng định sẽ oán hận bà.

Kết quả bà nhận được chính là bị mọi người xa lánh.

Chu thị vẫn luôn biết, từ khi người một nhà trở về từ huyện Thái Thương, sở dĩ bà và Liên lão gia tử còn có thể có quyền định đoại ở nhà cũ, chúng con cháu không dám hai lời tranh cãi là do bản thân Liên Thủ Tín. Vì bà là mẹ ruột Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín lại vẫn luôn kính trọng bà, cung phụng bà như trước. Ngay từ đầu, bà còn có chút không để ý, cứ e Liên Thủ Tín chỉ làm cho có ở mặt ngoài, qua một thời gian sẽ phai nhạt đi.

Chờ thời gian sau bà phát hiện ra, Liên Thủ Tín là thật tâm kính trọng bà, bà càng lo lắng hơn. Liên Thủ Tín càng kính bà, bà càng phát tác mạnh mẽ hơn, càng không hoà nhã với Liên Thủ Tín. Bà làm như vậy chính là thúc giục Liên Thủ Tín, nói cho hắn biết: ngươi làm còn chưa đủ, ngươi còn phải đối với nương ngươi tốt hơn nữa. Mặt khác chính là làm cho đám con cháu nhìn.

Các ngươi nhìn đi, bây giờ Lão Tứ ở bên ngoài có bao nhiêu uy phong a! Trước nay ta đối với hắn không tốt, nhưng hắn vẫn như thế kính ta, sợ ta. Ta làm khó hắn dễ như đùa bỡn trong lòng bàn tay. Vậy còn các ngươi, các ngươi không phải càng kính ta, sợ ta hơn nữa sao? Các ngươi nhìn Lão Tứ đối tốt với ta đi, các ngươi nếu như còn dám không nghe theo ta, Lão Tứ chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi.

Bởi vì có ý nghĩ như vậy, bà mới có thể động một chút chuyện bé như quả trứng gà cũng có thể xé cho to ra. Bà tin tưởng, mặc kệ bà làm như thế nào, Liên Thủ Tín đối với bà cũng sẽ không thay đổi.

Như vậy, nếu như có một ngày ngay cả Liên Thủ Tín cũng thay đổi thì sẽ thế nào? Chu thị chưa bao giờ dám nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này, bởi vì bà quá rõ đáp án.

Lần này xảy ra chuyện của Liên Lan Nhi, bản thân Liên Thủ Tín lại không ở nhà, nhìn sự tình diễn biến thành bộ dáng thế này, Chu thị không thể không cảm thấy sợ hãi. Bà phải đối mặt với thực tế thế này: Liên Mạn Nhi không cần nói lời nào, thậm chí cũng không cần động một cái móng tay cũng có thể làm cho tất cả mọi người nguyện ý lấy lòng Liên Mạn Nhi, còn quay sang đối phó với bà.

Bà, còn có tính mệnh toàn gia Liên Lan Nhi đều bị người ta nắm giữ trong lòng bàn tay. Căn bản người ta không cần làm gì cả, chỉ cần người ta không thèm nhìn tới bà, bà coi như xong rồi.

Bà phải vì chính bà, tự thân tới đây mềm mỏng quy phục.

Bà cho rằng chỉ cần bà tới thì coi như xong chuyện. Trương thị chịu gặp các nàng thì xem như đã thu nhận. Nhưng xem ra tình hình trước mắt kém rất xa so với kỳ vọng của bà. Chu thị như đứng đống lửa ngồi đống than, hận không thể lập tức trở về nhà cũ, nhưng bà lại không thể, cũng không dám phủi đít đi.

Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi chậm rãi nói, các nàng không chút nóng nảy nào. Chu thị lại ngây ngô ngồi đó. Tưởng thị tận lực đem chính mình giấu trong bóng tối. Mà Liên Lan Nhi, nàng là người nóng ruột nhất, sợ hao phí thời gian nhiều nhất, bất đắc dĩ nàng phải mở miệng nói:

“Vợ lão Tứ, Chi Nhi, Mạn Nhi… ” Liên Lan Nhi đứng lên, trên mặt cẩn thận cười theo: “Chuyện quá khứ cũng đã lâu lắm rồi, tỷ cũng vừa mới biết thôi. Trong lòng tỷ cũng không dễ chịu. Nói lời công đạo thì lão thái thái…….. ”

Liên Lan Nhi nói đến đây, thật nhanh liếc mắt nhìn Chu thị. Chuyện đã tới nước này mà Chu thị vẫn không chịu mở miệng nhận sai, không thể làm gì khác hơn là nàng phải tới làm. Bởi vì Liên Lan Nhi thấy, Chu thị không chịu nhận lỗi thì người ta căn bản cũng sẽ không để ý tới nàng.

“Quả thực Lão thái thái từng làm một số việc sai trái.” Liên Lan Nhi rõ ràng nói: “Lão thái thái thật là có lỗi với các ngươi.”

Lúc này Liên Mạn Nhi mới đình chỉ nói chuyện với Liên Chi Nhi, hai người nhìn về phía Chu thị.

Chu thị ngồi ở đó, cả người đều cứng ngắc, bà đang cúi đầu tựa hồ vô tri vô giác. Liên Mạn Nhi biết đây đúng là biểu hiện cực hạn yếu kém của Chu thị. Nếu như trước kia, dù biết những lời này đều là sự thực, Chu thị cũng sẽ cứng cổ cãi chày cãi cối. Bà là bề trên sao có thể làm sai, sao phải xin lỗi người ta, dù thật có sai, phải xin lỗi, cũng là người khác.

“Vợ lão Tứ…. ” Liên Lan Nhi đáng thương hướng về phía Trương thị nói, mặc dù biết lời nói của Trương thị không có trọng lượng mấy, nhưng Liên Lan Nhi vẫn chọn nàng nói, ra dáng như đang thuyết phục nàng. Bởi vì nàng biết Trương thị mềm lòng nhất, dễ nói chuyện nhất. Chỉ cần vòng vo yêu cầu Trương thị, Liên Mạn Nhi bên kia cũng sẽ nể mặt mẹ ruột vài phần.

“Lão thái thái quả thật có lỗi với muội, nhưng bây giờ bà cũng đã biết sai rồi. Muội xem, bà đâu có dễ dàng tùy tiện ra khỏi cửa, lúc này cũng tới nhà thăm muội. Lão thái thái là đến nhận sai với muội, hướng muội tạ tội. Vợ Lão Tứ a… tỷ thấy muội là người đại nhân đại lượng, người có hiểu biết sâu rộng, lòng dạ khoan dung, muội không nghĩ tình người khác đi nữa thì cũng nên nghĩ tình lão thái thái đã nhiều tuổi như vậy, cũng đừng chấp nhặt với bà nữa.”

Liên Lan Nhi nói xong thì mong đợi nhìn Trương thị.

Chu thị vẫn không nói lời nào, bà cúi đầu, hai tay nắm cùng một chỗ, trong cổ họng hừ một tiếng. Một tiếng này không phải hừ lạnh, cũng không phải biểu thị tán thành lời Liên Lan Nhi nói, mà có ngữ điệu kéo dài, là biến tấu bất ngờ của rên rỉ.

Liên Mạn Nhi không khỏi trừng mắt nhìn bà nghĩ thầm, hôm nay Chu thị lại có chiêu thức mới sao? Có điều mặc kệ chiêu thức gì, vào hôm nay cũng sẽ không còn tác dụng nữa.

“Cô cả nói những lời này cũng không thể đại biểu cho lão thái thái a. Cô xem những lời này của cô đã chọc giận lão thái thái rồi kìa.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Lan Nhi: “Nếu không như vầy đi, vừa khéo lão thái thái cũng đang bệnh, hay là mọi người trở về trước đi, chuyện gì thì cũng đợi đến sau khi lão thái thái khỏi bệnh rồi nói tiếp.”

Đã tới đây rồi mà vẫn không đạt được kết quả, Liên Lan Nhi đương nhiên sẽ không chịu rời đi. Liên Lan Nhi hơi nhìn Trương thị một chút, lại nhìn Liên Mạn Nhi một chút, nàng hiểu ra dù nàng có thay Chu thị nói những lời này, người ta căn bản cũng không xem là thu được nợ, mà người ta muốn chính miệng Chu thị đến nhận sai.

Tính tình Chu thị ngang ngược bao nhiêu, nội tâm lại khinh thường con dâu bao nhiêu, những điều này Liên Lan Nhi đều biết cả. Muốn khuyên bảo Chu thị xin lỗi Trương thị, Liên Lan Nhi hoàn toàn không nắm chắc được.

Nhưng dù không nắm chắc, nàng cũng phải thử, hơn nữa nhất định phải thành công, bởi vì tính mệnh trượng phu và nhi tử đều phụ thuộc vào việc này.

“Nương…không phải ở nhà con đã nói với nương rồi sao?! Nương… đem những lời ở nhà nói lại với vợ Lão Tứ một lần nữa đi, chỉ nói một lần nữa là được thôi mà.” Liên Lan Nhi hướng về phía Chu thị cúi người, cầu khẩn nói.

Chu thị bất vi sở động.

“Nương a… con van cầu người, không phải đã nói rõ rồi sao?” Liên Lan Nhi bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Chu thị. “Nương a…. mạng người quan trọng hơn trời, van cầu người, nương không thể trơ mắt nhìn con trở thành quả phụ, sau này lại không ai chăm sóc trước lúc lâm chung a…”

Liên Lan Nhi ôm cánh tay Chu thị dao động, rồi khóc lên.

Liên Lan Nhi khóc như thế, nhưng Chu thị ngay cả vành mắt cũng không đỏ. Liên Lan Nhi khóc đến không thở ra hơi, thân thể Chu thị rốt cục cũng giật giật.

Chu thị đột nhiên từ trên ghế đứng lên, có lẽ do đứng quá mạnh nên thân thể lung lay, phải dựa vào Liên Lan Nhi chống đỡ mới không ngã sấp xuống.

“Nương…” Liên Lan Nhi kinh ngạc kêu một tiếng.

Chu thị vừa đứng vững liền đẩy Liên Lan Nhi ra, sau đó bà cũng bùm một tiếng, hướng về phía Trương thị quỳ xuống.

“Lão bà ta nhận lỗi với ngươi.” Chu thị dùng giọng điệu hát tuồng rành mạch nói: “Liên tứ thái thái ta… ta lão bất tử dập đầu với ngươi. Cầu ngươi đại nhân đại lượng tha lão bà ta đi.”

Chu thị một bên hát, một bên làm bộ dập đầu với Trương thị.

Trương thị biến sắc, nàng ngồi trên kháng không yên, muốn đứng dậy tránh né. Liên Mạn Nhi lẹ tay đặt tay lên đùi Trương thị, ấn nàng ngồi xuống.

“Mẹ, mẹ xem… hôm qua con đã nói với mẹ rồi mà mẹ còn không tin. Bà nội hễ phát bệnh là như vậy đó. Hôm qua thấy ai thì mắng người đó. Hôm nay xem ra hễ thấy ai liền quỳ xuống, dập đầu với người đó a.” Liên Mạn Nhi lớn tiếng nói.

Nếu Chu thị tỉnh táo mà dập đầu lạy Trương thị, Trương thị đương nhiên không thể nhận. Nhưng nếu Chu thị ngây dại điên loạn thì tất cả lời nói và việc làm của bà cũng không có ý nghĩa bình thường.

Mắt thấy Chu thị đột nhiên quỳ xuống đất, Liên Mạn Nhi cũng không để ý.

“Đại tẩu, lão thái thái bệnh còn chưa hết mà người nào lại khuyến khích bà ra cửa thế này! Còn không nhanh đưa lão thái thái trở về, dưỡng bệnh cho khỏe mới là chuyện khẩn yếu nhất. Chuyện khác cũng phải để sau rồi nói.” Liên Mạn Nhi liền nói với Tưởng thị.

Tưởng thị đáp ứng một tiếng, liền nâng Chu thị dậy. Liên Lan Nhi vội vàng đưa tay cản Tưởng thị lại.

“Đây thật sự không phải là lão thái thái phát bệnh, mà thật là bà đến nhận sai với vợ lão Tứ a.” Liên Lan Nhi nói xong liền cúi đầu nói với Chu thị: “Nương…không phải ở nhà chúng ta đã thương lượng tốt rồi sao?! Nương cũng nói trong lòng nương bứt rứt, muốn đến nhận sai với vợ lão Tứ phải không?”

“Ta lão bất tử, ta nghiệp chướng, ta chết tiệt…” Chu thị nhắm mắt lại, trong miệng nói lung tung, giơ tay lên muốn tát mặt mình.

Tưởng thị nhìn chung quanh một chút, rồi cũng không tiến lên ngăn cản. Liên Lan Nhi giơ tay lên muốn ngăn bà lại, chẳng qua ngẫm lại một chút rồi thu tay về. Hạ nhân phục vụ trong phòng Liên Mạn Nhi do không có mệnh lệnh của chủ nhân cũng không dám tiến lên.

Chu thị tự tát lên mặt mình một cái, tâm đồng thời cũng trầm xuống.

Nếu như là thường ngày, Liên Thủ Tín cũng tốt, Trương thị cũng tốt, một quỳ của bà khẳng định sẽ không ai nhận nổi, căn bản cũng không có cơ hội để bà dập đầu. Vậy mà mấy ngày này, bà dập đầu một cái lại không ai để ý tới. Liên Mạn Nhi còn nói bà ngây dại phát điên. Bà không thể làm gì khác hơn là lại dùng sát chiêu, tự mình tát mình.

Bà vốn tưởng rằng bất kể là Tưởng thị hay Liên Lan Nhi đều cách bà rất gần, khẳng định sẽ chạy đến ngăn cản bà. Trương thị cũng nhất định sẽ không nhìn nổi bà tự mình đánh mình. Những người trong phòng này nhiều như vậy, bà thật muốn tự đánh mình, làm mình bị thương cũng không dễ dàng làm được.

Thế nhưng, Liên Lan Nhi và Tưởng thị chưa từng can ngăn bà. Trương thị càng chưa từng nói một lời.

Trương thị thực sự hạ quyết tâm đi! Nàng còn ngồi vững vàng như vậy. Chu thị bối rối. Không ai can ngăn, một cái tát đã hạ xuống, một cái tát khác còn dừng lại trên không trung. Chu thị khẽ cắn môi, hung hăng đánh cái nữa, cái thứ hai rơi xuống lại trút thêm vài phần khí lực.

Vẫn không có người can ngăn bà!

“Tạo nghiệt a! Sao ta không chết quách cho rồi?! Ta đụng đầu chết đi cho rồi…..” Chu thị bắt đầu loay hoay cọ sát, tìm kiếm vật thích hợp muốn đi lên đụng đầu.

“Ngươi hôm nay tới đây chính là muốn làm chuyện này a?! Hôm qua gài bẫy mấy người ở nhà cũ chưa đủ, hôm nay còn muốn hãm hại chúng ta sao?” Liên Mạn Nhi lập tức chỉ vào Liên Lan Nhi cả giận nói: “Lão thái thái nếu như có chuyện gì xảy ra, ta sẽ lấy mạng của ngươi đền lại. Mạng của ngươi thiếu, khuê nữ ngươi không phải đang ở nhà cũ sao, nó cũng chạy không thoát đâu!!!”

Liên Lan Nhi vội vàng ôm lấy Chu thị. Chu thị từ chối hai cái, cũng xụi lơ mềm nhũn ra. Tìm chết đích thật là đòn sát thủ cuối cùng, nhưng lại bị Liên Mạn Nhi như vậy tứ lạng bạt thiên cân dễ dàng cản lại.

“Quá ác, quá ác……” Chu thị xụi lơ trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm