Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 813: Tính sổ lung tung



Trong sân không có người, Liên Diệp Nhi trực tiếp đi vào thượng phòng. Vừa vào gian ngoài đã nhìn thấy Tưởng thị đang ngồi dưới bếp lò, không yên lòng thêm củi vào.

Tưởng thị là người không thích tham dự vào các cuộc cãi vã của nhà cũ, hiện tại nói nàng ngồi ở đây nhóm lửa, không bằng nói nàng đang tránh né cuộc tranh cãi trong phòng.

Tưởng thị nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Liên Diệp Nhi.

“Đại tẩu, cha muội có đến đây không vậy?” Liên Diệp Nhi lên tiếng trước.

“Đến rồi, bá ấy đang ở trong phòng đó.” Tưởng thị gượng cười nói. Vốn khi tất cả mọi người sinh sống ở nhà cũ, Tưởng thị, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều không hay xuất hiện cùng lúc, nhưng tình cờ gặp nhau chung một chỗ lại rất hữu lễ. Hôm nay một nhà Liên Diệp Nhi đã phân ra ngoài sống, Tưởng thị ngoài hữu lễ, lại thêm một ít thân thiết với các nàng.

Sự biến hóa này có chút rõ rệt, đương nhiên Liên Diệp Nhi đã sớm cảm nhận được.

Liên Diệp Nhi cười cười với Tưởng thị, nhấc màn cửa lên tiến vào đông phòng.

Ở đầu giường đặt gần lò sưởi Đông phòng, Liên lão gia tử và Chu thị đang ngồi đó, bên cạnh nhị lão là Liên Lan Nhi. Liên Lan Nhi cũng đã cởi giầy, ngồi xếp bằng trên giường. Xa hơn đầu giường đặt gần lò sưởi một chút, Liên Nha Nhi và Lục Lang đang ngồi đó. Hà thị cũng nghiêng người ngồi xuôi theo mép giường.

Dưới mặt đất có Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Tứ Lang. Cách xa mấy người đó một chút là Liên Thủ Lễ và La Bảo Tài, hai người đang cuối thấp đầu cùng ngồi trên một băng ghế dài.

Lúc này đang tranh cãi ầm ĩ, chủ yếu là Liên Lan Nhi và Liên Thủ Nghĩa.

Liên Diệp Nhi thoải mái đi vào phòng, gọi một tiếng ông nội, bà nội, rồi không đợi Liên lão gia tử và Chu thị đáp ứng, nàng lại chào hỏi Liên Thủ Lễ.

Liên Thủ Lễ ngẩng đầu, ừm một tiếng.

Liên Diệp Nhi không cần ai cho phép, tự đi đến chỗ giường gạch, kiễng chân ngồi xuôi mép giường.

Không biết Liên lão gia tử đang suy nghĩ gì, dường như không nhận ra Liên Diệp Nhi đã đến. Chu thị ngược lại đã thấy Liên Diệp Nhi, nhưng đối với một tiếng bà nội Liên Diệp Nhi gọi, bà căn bản không thèm lên tiếng, dù vậy ánh mắt bà vẫn dõi theo nàng, thẳng đến khi nàng ngồi xuống.

Chu thị nhíu mày. Mắt nhìn Liên Diệp Nhi tràn đầy ý tứ không chào đón, còn mang theo tia tức giận. Chu thị rất chán ghét Liên Diệp Nhi không mời mà đến. Chu thị cho rằng cái tiểu nha đầu Diệp Nhi này, lần nào cũng đều đến xem náo nhiệt. Bà còn biết, Liên Diệp Nhi nghe thấy được tất cả những gì ở đây, sau đó sẽ chạy đi mách với Trương thị và Liên Mạn Nhi.

Không phải Chu thị chưa từng đuổi Liên Diệp Nhi ra, nhưng không hiệu quả. Mỗi lần Liên Diệp Nhi đều muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi, dường như hoàn toàn không thèm để bà vào mắt.

Vì thế Chu thị đã tích tụ rất nhiều, nhưng hôm nay Liên Diệp Nhi đã không còn ăn cơm ở nhà bà nữa, ngoại trừ lải nhải mấy câu với Liên Thủ Lễ, bà chẳng cách nào tóm được Liên Diệp Nhi.

“Nguyên một đám đều chẳng ra hồn. Ở cùng người nào thì chỉ biết học xấu theo người đó.” Chu thị thầm nghĩ trong lòng. Liên Diệp Nhi như vậy, Chu thị cho rằng nàng theo Liên Mạn Nhi học xấu.

Liên Diệp Nhi vào nhà, một khắc cũng không quấy rầy đến Liên Lan Nhi và Liên Thủ Nghĩa cãi lộn.

“… Ta nói cho ngươi biết, ngươi sớm chết tâm này đi! Nói sao ta cũng không gả Ngân Tỏa đến làm con dâu ngươi đâu.” Liên Lan Nhi chỉ vào mũi Liên Thủ Nghĩa mắng: “Lão Nhị, ngươi đồ chết mất lương tâm. Ngươi theo chúng ta có phải lo âu chuyện gì không. Ngươi lại gieo tai họa cho Ngân Tỏa như vậy. Ta không phải ruột thịt của ngươi sao? Ngươi không hề nhớ đến tình cảm này sao? Không nhìn mặt tăng, cũng phải xem mặt phật chứ, ngươi đặt cha mẹ ở đâu? Trong lòng ngươi, trong mắt ngươi, ngay cả cha mẹ đều không có à!”

“Có tỷ phu ngươi ngồi đây, ngươi vỗ lương tâm nói xem, ngươi làm ra chuyện như vậy, phải ăn nói thế nào với tỷ phu ngươi đây? Sao ngươi có thể quên ở huyện thành, không phải tỷ phu rất xem trọng ngươi sao, còn coi ngươi là khách quý chiêu đãi? Một hồi thì thức ăn đầy cả bàn, một hồi lại nấu nồi lẩu, không lẽ đều ăn vào bụng chó hết rồi sao?”

“Ta đáp lại cho tỷ một lưng vác đầy đồ đạc đó, sao tỷ không nói? Hơn ba mươi dặm chứ ít gì, tỷ tưởng đùa chắc?” Liên Thủ Nghĩa trừng to mắt phản bác: “Hơn nữa, tỷ theo nhà này lấy được còn thiếu lợi lộc sao. Riêng chuyện chuẩn bị đồ cưới cho Hoa Nhi…”

Liên Thủ Nghĩa kể lể từng việc từng việc ra.

Sắc mặt Liên Lan Nhi càng ngày càng khó coi, bà quyết đoán đánh gãy lời Liên Thủ Nghĩa nói.

“Chuyện của ta khỏi cần ngươi nói. Nói chuyện này, ngươi làm chuyện này là có đạo đức hay không có đạo đức? Ngân Tỏa là cháu ngoại gái ruột thịt của ngươi. Vậy mà ngươi gieo tai họa cho nó, thêu dệt vô cớ, bôi nhọ thanh danh nó.”

Liên Lan Nhi quay đầu lại, hướng về phía Liên lão gia tử và Chu thị tuôn nước mắt như mưa.

“… Gần sang năm mới rồi, nhà chúng ta đang yên đang lành, chợt nghe thấy tin tức này… đều đã truyền thẳng đến trong huyện thành, chúng ta lại là người cuối cùng biết đến. Ngân Tỏa chẳng còn thiết sống nữa, nó đang cầm dây thừng treo lên, may nhờ có cha nó nhìn thấy, nhanh chóng cứu xuống. Ca ca, tẩu tẩu nó phải canh chừng, một khắc cũng không dám lơ là, sợ nó lại nghĩ quẫn tự sát.”

“Một khi Ngân Tỏa có gì không may xảy ra, ta sẽ liều cái mạng này với các người.” Liên Lan Nhi nhìn về phía Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang, rồi lại liếc nhìn sang Hà thị, giọng nói và sắc mặt đều rất tàn khốc.

“Cha, nương, nhị lão người phải làm chủ cho con. Lão Nhị hắn quá không phải người rồi.” Cuối cùng Liên Lan Nhi lại hướng về phía Liên lão gia tử và Chu thị khóc ròng nói.

Bên này, Liên Lan Nhi và Liên Thủ Nghĩa cãi nhau, lại còn khóc lóc kể lể. La Bảo Tài vẫn một mực ngồi yên lặng ở đó, sắc mặt âm trầm.

Tính cách La Bảo Tài tương đối trung thực, lời lẽ vụng về, nhưng chuyện tình của Ngân Tỏa, ông ta làm cha, trong lòng cũng chứa một bụng tức giận.

“Chuyện kia không phải do chúng ta truyền mà…” Không đợi Liên lão gia tử và Chu thị lên tiếng, Liên Thủ Nghĩa khoác tay nói: “Chúng ta chẳng hề vào thành tuyên truyền chuyện đó của tỷ.”

“Ngươi vẫn không thừa nhận!” Liên Lan Nhi thấy Liên Thủ Nghĩa giở trò như vậy, lập tức sắc mặt đỏ bừng: “Ngươi dám nói những lời kia không phải từ miệng hai người các ngươi truyền đi sao?”

“… Chúng ta chỉ ở trong thôn này, có nói thì cũng chỉ nói hai câu với nhà những người tốt.” Liên Thủ Nghĩa nhìn Liên lão gia tử và Chu thị, liền sửa lại ý.

“Đúng, ta chỉ nói trong nhà mình, không thì hàn huyên mấy câu trong nhà Tam thúc nó. Về sau, chẳng nói câu nào nữa rồi. Tin đồn gì trong thành của nhà tỷ chẳng hề liên quan đến chúng ta… Nhà Tam thúc nó có lẽ cũng chẳng nói ra ngoài làm gì.” Cái miệng rộng của Hà thị cười toe toét.

“Ngân Tỏa nhà tỷ… những lời kia cũng không phải giả dối, dù chúng ta không nói, người khác cũng biết rõ, người ta đi truyền bậy. Đừng chuyện xấu gì cũng đổ lên người chúng ta chứ.” Liên Thủ Nghĩa lại nói.

Đây là Liên Thủ Nghĩa muốn trốn tránh trách nhiệm.

“Cái gì không phải giả dối, còn không phải do đám người các ngươi bịa đặt ra sao. Lão Nhị, ngươi là nam nhân, ngươi dám làm phải dám chịu chứ. Ngươi đã nói, thế mà không dám thừa nhận sao? Chẳng lẽ ngươi còn chẳng bằng con đàn bà?” Liên Lan Nhi tức giận nói.

Loại phép khích tướng này, nam nhân bình thường đều không chịu được. Nhưng Liên Thủ Nghĩa đâu phải nam nhân bình thường.

“Ta nói gì không lẽ ta không biết sao? Ta không nói, làm sao ta biết được.” Vẻ mặt Liên Thủ Nghĩa vô lại, chẳng hề để ý nói: “Hay là người khác làm hỏng thanh danh Ngân Tỏa, tỷ không dám tìm người ta, liền đến chỗ chúng ta, xui xẻo làm chỗ trút giận cho tỷ. Sao đây, tỷ muốn Tứ Lang phải cưới Ngân Tỏa à?”

“Tỷ tới chậm rồi, việc này chẳng dễ thương lượng nữa đâu. Cha đã nói với bà mai, hai ngày này đã tìm được cho Tứ Lang một cửa hôn sự tốt. Còn nhiều hơn khuê nữ nhà tỷ 100 bộ đồ.” Liên Thủ Nghĩa còn nói.

“Khuê nữ nhà ta có thối rữa trong nhà cũng không gả cho các ngươi.” Liên Lan Nhi tức khí làm bộ muốn xuống đất cào Liên Thủ Nghĩa.

Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ bước lên can ngăn.

“Thiệt quá không phải người mà, không bằng cả súc sinh mà…” Liên Lan Nhi liền mắng.

“Ngươi bớt tranh cãi đi!” Chu thị đen mặt mắng Liên Thủ Nghĩa.

“Cha, nương, con rể hai người cũng ở đây, Nhị lão người nói câu công đạo đi mà.” Liên Lan Nhi khóc, rồi quay sang cầu Liên lão gia tử và Chu thị.

Thật ra, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tuy bị Liên lão gia tử và Chu thị can ngăn, không hề ra ngoài truyền bá bậy về Ngân Tỏa. Nhưng lời đã nói ra, sao có thể thu về. Thậm chí có người mang những lời này truyền vào huyện thành, vì vậy mới truyền đến lỗ tai Liên Lan Nhi.

Liên quan đến khuê dự của khuê nữ chưa xuất giá đâu phải việc nhỏ, Liên Lan Nhi vừa tức vừa vội, lập tức bảo La Bảo Tài đánh xe, hai vợ chồng đến Tam Thập Lý Doanh Tử tìm Liên Thủ Nghĩa tính sổ.

Nhưng Liên Thủ Nghĩa một mực chối biến chuyện này. Bây giờ, chỉ có thể cầu Liên lão gia tử và Chu thị cho cái kiến giải.

Liên lão gia tử và Chu thị vẫn không nói lời nào. Những chuyện thế này, trước giờ Chu thị đều không quá để ý, bà cũng chẳng xử lý được. Về phần Liên lão gia tử, ông lại bị làm khó.

Liên lão gia tử không hề nghĩ tới sự tình sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy. Vốn ông cho rằng đã ngăn cản kịp thời rồi. Mà tình huống bây giờ, dường như phương pháp giải quyết duy nhất là cho Ngân Tỏa thành thân với Tứ Lang.

Bất kể trong thành hay ở nông thôn, phàm gặp phải những chuyện tương tự đều giải quyết như vậy.

Thế nhưng mà, Liên Lan Nhi lại cắn chết không đồng ý gả Ngân Tỏa cho Tứ Lang, chuyện này phải giải quyết thế nào mới được?

Ánh mắt Liên lão gia tử lướt qua đám con cháu đang ngồi dưới đất, nếu như Liên Thủ Tín đến thì tốt rồi, vậy mà Liên Thủ Tín lại chẳng đến. Chuyện này thật làm ông khó xử.

“Đại nha đầu” Sau hồi lâu, Liên lão gia tử mới chậm rãi mở miệng nói với Liên Lan Nhi. Đại nha đầu là cách gọi thân mật Liên lão gia tử dùng cho Liên Lan Nhi. “Chuyện này lúc đầu lão Nhị không đúng. Cha đã mắng hắn rồi. Hắn thật sự không đi đến nơi xa xa nói, chỉ ở mấy nhà gần bên cạnh, về sau chuyện đã rồi.”

“Sao lại truyền đến huyện thành thì cha không biết? Chuyện này náo thành như vậy, chúng ta ai chứng kiến cũng không vui. Việc này, nghĩ đến chân tướng con nói quá tà dị như vậy, nói thật, chẳng còn biện pháp nào cả. Nếu không, con và con rể lại suy nghĩ thật kỹ, Ngân Tỏa và Tứ Lang… bằng tuổi nhau, Tứ Lang hôm nay cũng có việc làm. Gả Ngân Tỏa vào cửa, thân càng thêm thân, chắc chắn không bị thiệt thòi… Chắc chắn xem trọng chăm sóc nó…”

“Không, không được, cha, chuyện này không được.” Liên Lan Nhi phản ứng rất kịch liệt: “Nếu có thể, sao lần trước con không đồng ý chứ. Chuyện này, đến cửa nhỏ cũng không có!”

Liên Lan Nhi chém đinh chặt sắt nói.

“Cha, sao cha có thể phóng túng lão Nhị như vậy. Đây không phải hắn đang hãm hại lừa gạt sao! Nề nếp gia đình lão Liên gia đều bị hắn bôi nhọ ô uế. Hắn làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, còn trắng trợn được một đứa con dâu, quá dung túng hắn rồi. Chuyện này thiên lý khó dung!”

Khóe mắt Liên lão gia tử híp lại, sắc mặt âm trầm thêm vài phần.

“Ta già rồi, đều là ý kiến lỗi thời. Đại nha đầu, Bảo Tài, hai đứa nói xem việc này xử lý thế nào?” Liên lão gia tử trầm ngâm một lát, ngẩng đầu hỏi.