Trọng Sinh: Tình Nơi Biển Thệ

Chương 16: Nước ấm nấu ếch



Thời điểm đó Lương Doanh đã nghĩ xong vấn đề của mình. Cô quyết định cứ trước ở lại đã, nếu phiền thật thì cô lại tính đến chuyện sẽ đi sau.

Gật gù, Lương Doanh đặt ly sữa đã cạn đáy trong lúc cô suy nghĩ xuống, nhìn người đàn ông nghiêm túc nói: "Tôi muốn đi xem phòng."

"Đi thôi."

Mục Thanh không chút suy nghĩ đã đồng ý, vừa đứng dậy dẫn đường cho cô.

Hai người nhanh chóng bước đến căn phòng gần nhà bếp nhất ở tầng trệt.

Bên dưới tầng trệt chỉ có hai căn phòng kích cỡ tương đương nhau, kết cấu giống nhau. Một cái trong số đó là của Mục Thanh.

Mục tổng vốn muốn cho vợ ở cùng mình nhưng vẫn tôn trọng mà dọn phòng bên cho Lương Doanh. Chuyện gì cũng nên đi từng bước, cho đầy đủ tôn trọng mới là đúng đắn.

"Trước mắt em đừng vào, để lâu không ai ở vừa ẩm vừa không thoáng khí, nếu muốn nằm một chút thì sang phòng tôi. Trước tối tôi sẽ dọn lại căn phòng này, lúc đó em hãy vào ở."

Mục Thanh vừa nói vừa kéo nhẹ cô qua phòng sát vách.

Lương Doanh theo bản năng ngó vào trong, nhìn đến nơi riêng tư nhất của người đàn ông.

Bên trong nội thất đầy đủ, thường xuyên được ra vào nên nhân khí dồi dào.

Nội thất bên trong không phải rất đặc biệt, nhưng nhìn một cái lại có thể nhận ra một chút tính cách của chủ nhân căn phòng.

Rất hợp với anh, Lương Doanh nhận định.

"Em có thể đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút trước khi ăn cơm trưa. Tôi đi xử lý chút chuyện."

Nói đến đây Mục Thanh không chút chần chừ dứt khoát quay lưng đi luôn. Hành động tự nhiên như thể quên mất một người ngoài là Lương Doanh.

Mà không, anh đã cho rằng cô không phải người ngoài, cho nên không chút đề phòng. Nếu cô muốn biết cái gì thì cứ tự mò sẽ biết. Bên trong căn nhà này, nơi nào cô đều có thể đi. Anh muốn cô tự nhiên như ở nhà mình.

Sự dứt khoát của anh khiến Lương Doanh không cảm thấy bí bách, thoải mái hẳn.

Nhìn một chút bóng dáng người đàn ông đã biến mất trên cầu thang bên trái phòng anh, Lương Doanh lúc này mới cất bước đi vào căn phòng nồng đậm hocmorn nam tính kia.

Hơi thở của người đàn ông tràn ngập, có ý thức tồn tại rất mạnh, gần như đem kẻ ngoại lai là cô bao bọc hoàn toàn.

Mặc dù không có bài xích nhưng Lương Doanh vẫn phải đứng một lúc, để cho bản thân quen với cảm giác này rồi mới đi tìm vali của mình. Cô quả thật muốn đi tắm một cái. Vừa căng thẳng đối đầu với hai cái rắc rối là Cảnh gia và Lương gia, mặc dù toàn thắng trở về nhưng thần kinh của cô vẫn rất mệt, cô cần thả lỏng. Đừng nhìn cô biểu hiện rất bình thản, đó chỉ là do trên mặt cô ít cảm xúc thôi. Đối mặt với nhân quả kiếp trước, cô gần như đã dựng lên mười phần sức lực để đối phó với nó.

Cô quả thật vẫn là không thích hợp với những tranh đấu phức tạp như vậy.

Quá mệt.

...

"Con thật sự thấy nó lên xe một người đàn ông trông rất có tiền?"

Hứa Duệ Hà nghiêm mặt nhìn Lương Thục gặng hỏi.

"Con chắc chắn!"

Lương Thục nhấn mạnh, biểu tình còn hơi cáu: "Nhất định đó là cha của đứa nhỏ trong bụng chị ta."

Hứa Duệ Hà ngược lại chưa vội cho ý kiến mà cúi đầu suy nghĩ.

"Mẹ à, chị ta biết rõ bản thân sắp phải cưới Cảnh Minh kia mà còn dan díu với người khác! Chị ta muốn chống đối đây mà!"

Lương Thục lại không ngớt mắng nhiếp. Bên trong lại không thiếu sự đố kỵ. Người đàn ông kia cô ta mặt dù chỉ nhìn lướt qua nhưng có thể khẳng định vô cùng đẹp trai, còn đi xe sang, dáng vẻ tinh anh. Vì cớ gì lại dính líu tới ả Lương Doanh kia chứ!? Quá không có thiên lý!!

Hứa Duệ Hà không biết suy nghĩ của cô ta, bà ta bây giờ có nhiều mối quan tâm hơn cần phải suy nghĩ. Bởi vì bà ta biết Lương Chính vô cùng khát cầu được kết thông gia với Cảnh gia, hôn sự này không có là không được. Bây giờ Lương Doanh bỗng nhiên quấy rối, lỡ đâu nó rơi xuống đầu con gái bà thì sao?

Bà ta không có quên Lương Chính đã từng nói có ý muốn để Lương Thục cưới Cảnh Minh.

Càng nghĩ bà ta càng hận Lương Doanh ả tiện chủng kia. Sớm không quấy rối, muộn không quấy rối, cứ phải lúc này. Sao cô ta không thể như người mẹ điên kia, an phận cho tới chết!

"Mẹ à, người nói gì đi!"

"Yên lặng!"

Hứa Duệ Hà đang bực bội không kịp suy nghĩ liền cáu bẩn lên. Lương Thục đều bị bà ta quát đến hoảng sợ, tủi thân nhìn bà ta.

Gì vậy chứ!? Đến mẹ cô ta cũng trở nên không bình thường là sao!??

Hứa Duệ Hà không biết đánh giá trong lòng con gái bà. Mặc dù bà ta đã nhận ra mình hơi lớn tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được gắt giọng ra lệnh: "Thục nhi, con lập tức trở lại trường, không có mẹ gọi không được trở về Lương gia nghe rõ chưa!?"

"Mẹ! Sao lại..."

Lương Thục giật mình khó hiểu nhìn bà ta, một nửa trong đó là không muốn. Cô ta vừa mới về không được mấy ngày, chơi còn chưa đủ...