Trọng Sinh: Tình Nơi Biển Thệ

Chương 19: Vợ, em quen bọn họ?



Mục Khả Hân vốn bị anh ném đến choáng váng, mém ngã lăn ra sàn nếu không có Cảnh Minh đỡ lấy định mở miệng nói gì đều vô thức nép vào lòng hắn, hoảng sợ không dám đối diện với ánh mắt dữ dội của anh. Bản thân Cảnh Minh còn bị khí thế của anh đè ép mà khó chịu mím môi. Sau đó nghĩ đến khuất nhục hiện tại mình đang chịu là do ai gây ra, hắn liền trừng về phía Lương Doanh.

Lương Doanh bất thình lình bị trừng ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Không có chán ghét, bởi vì không quan trọng.

Cô xem như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, điềm đạm như hoa lan yên tĩnh ngồi đó.

Nhưng như vậy lại càng khiến người tức chết.

Chỉ có Mục Thanh, anh ngược lại có chút tin cô thật sự không ưng gã đàn ông Cảnh Minh này, tâm tình tốt khỏi nói.

"Vợ, em quen biết bọn họ?"

Một câu thôi, nổ cho người ta cháy xém. Bản thân Lương Doanh còn bị chữ vợ đày cưng chiều kia gọi đến trái tim run lên.

"Vợ???"

Mục Khả Hân trước còn đang run sợ giọng bất giác cất cao đến một độ cao gần như là chói tai mà lập lại một chữ kia. Bên trong đầy ngờ vực cùng không tin tưởng cùng một chút gì đó rất khó nói.

"Ngậm bớt miệng của cô lại!"

Mục Thanh đều bị âm thanh kia làm khó chịu, lập tức lạnh giọng cảnh cáo. Ả đàn bà này, muốn dọa vợ con của hắn sợ à!?

"Vợ? Cậu có chồng bao giờ sao tôi không biết??"

Nhưng Mục Khả Hân giống như bị kích thích, nhất thời không biết sợ là gì mà tiếp tục chất vấn Lương Doanh: "Không phải chứ Doanh Doanh! Cậu thật sự phản bội anh Minh chỉ vì có người đàn ông khác??"

"..."

Nói cái quần quề gì vậy?

"Lương Doanh, anh ta nói là thật sao?"

Đúng lúc này Cảnh Minh cũng lên tiếng: "Cho nên là em vì anh ta chứ không phải có thai gì gì đó mà em lấy ra ngụy biện."

Giọng điệu cứ như oán phụ, khiến tâm tình Lương Doanh khó tả vô cùng. Mục Khả Hân ở bên cạnh nhớ ra chuyện gì, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, chỉ dùng ánh mắt trách móc mà nhìn cô.

Lương Doanh hơi cúi đầu ngẫm nghĩ, cô nên nói sao nhỉ. Hai kẻ này tài ba quá mức rồi.

Để cho cô ngẫm lại, cô với Cảnh Minh kia quen biết được bao lâu, đã thành người yêu chưa mà giờ cô thành người bội tình bạc nghĩa rồi?

Hình như nếu không tính kiếp trước thì khoảng thời gian này chỉ mới hai tháng hai tuần cách ngày cô được giới thiệu cho Cảnh Minh làm quen, bồi dưỡng tình cảm lấy tiền đề là hôn nhân. Trong đó có hai tháng cô trốn biệt không thấy, như vậy cô với hắn chỉ mới tiếp xúc có hai tuần.

Hai tuần, cô gặp Cảnh Minh chắc được ba lần, lần nào cũng có Mục Khả Hân làm kỳ đà chen giữa. Có Mục Khả Hân, Lương Doanh chính là người vô hình. Một lần thân thiết nhất là cô đồng ý theo họ du lịch một chuyến trên du thuyền, kết quả đó lại là cái bẫy Mục Khả Hân tạo ra cho cô. Nực cười thay.

Lúc nghĩ tới đây biểu tình của Lương Doanh lạnh lùng vô cùng, đến mức gần như là ghê tởm khiến cho cả ba người còn lại đều giật mình khó hiểu. Rốt cuộc cảm xúc đó của cô là từ đâu ra.

Mục Khả Hân có chút hoảng hốt khó tả ở trong lòng ngẫm lại xem mình có để lại dấu vết gì cho Lương Doanh không.

Còn Cảnh Minh thì biểu tình càng thêm âm trầm, cảm thấy vô cùng sĩ nhục vì biểu hiện của Lương Doanh. Cho nên hắn vô thức oán giận như đúng rồi: "Lương Doanh, em làm vậy không nghĩ tới sẽ khiến hai nhà Lương gia và Cảnh gia trở mặt, mất nhiều hơn được sao?"

Mối quan hệ của họ nói khó nghe là vì lợi ích hai bên, mà bên được lợi rõ ràng nhất là Lương gia, Cảnh Minh nói vậy cũng không phải không đúng. Ngược lại hắn còn cho rằng mình đánh trúng chỗ hiểm.

Hắn lại quên mất trước đó Lương Doanh làm sao từ hôn chính mình.

Hắn quên thì Lương Doanh nhắc cho hắn: "Thiết nghĩ lúc này bác Cảnh đã nói lý do tôi từ hôn cho anh rồi đi."

Biểu tình của Cảnh Minh lập tức khó coi ra mặt.

Mục Khả Hân ở bên cạnh lại khó hiểu quan sát Lương Doanh. Cô ta không phải mới cảm thấy Lương Doanh quái lạ thế nào, bây giờ lại càng nhiều hơn mà bản thân lại nói không rõ. Cho dù tình cảnh này cô ta rất muốn thấy.

Rốt cuộc hai tháng nay đã có chuyện gì xảy ra? Đêm đó Lương Doanh lại đã đi đâu?

Lương Doanh không để ý cô ta, cũng không nhìn Cảnh Minh, từ đầu ánh mắt chỉ dán lên bàn tay đang đặt trên bàn của Mục Thanh, người đang im lặng bên cạnh, lại như âm thầm chống đỡ một phương, để cô có thể không chút cố kỵ phát huy cơ hội nói nhiều khó được này.

"Cảnh Minh, tôi đang giữ thể diện cho anh. Tôi nghĩ anh nên im lặng mà xem như không có gì, từ nay nước sông không phạm nước giếng với tôi mới đúng. Anh lại hùng hổ chất vấn tôi là muốn cho tất cả mọi người biết mình bị bỏ rơi sao?"