Trọng Sinh: Tình Nơi Biển Thệ

Chương 2: Trộm gà không được còn mất nắm gạo



Hai người bên ngoài chỉ cách cô một cánh cửa ngăn cách giữa phòng trong và phòng ngoài có vẻ đã thương lượng xong.

Thời điểm Lương Doanh đứng được trên ban công, mặc cho gió đêm mang theo mùi tanh mặn táp vào mặt khiến cô tỉnh hẳn ra, khô nóng cũng ít đi một chút, có tiếng bước chân đã dần dần lại gần cửa phòng cô đang đứng.

Cạch.

Ùm!

Nhưng thời điểm tay nắm cửa vang lên một tiếng cạch, Lương Doanh mặt mày vô cảm nghiêng người ngã thẳng ra ngoài khoảng không tăm tối bên ngoài ban công.

Tiếng nước nhộn nhạo vang lên trong tiếng sóng biển không ngừng đập vào mạn thuyền. Nó không gợi lên được chút chấn động nào với ai, bởi vì nó đã bị đủ loại âm thanh đến từ biển cả, từ cuộc hoan lạc thâu đêm suốt sáng trên con du thuyền xa hoa áp đi tất cả.

Chẳng ai biết vừa có một người đã không chứ e ngại nhảy xuống biển, đem bản thân thả vào biển cả mênh mông ngàn dặm tối tăm.

Chỉ có người trong phòng vốn mang tâm tình gì mà vào phòng, không nhìn thấy ai thì nghĩ mình bị chơi xỏ mà quát ầm lên: "Người đâu?"

"Mục Khả Hân! Cô đang chơi tôi đấy à!?"

Mục Khả Hân còn chưa kịp rời khỏi phòng, đương nhiên là nghe thấy âm thanh giận dữ của Trương Hàng.

Cô ta khó hiểu, nhưng âm thanh của Trương Hàng đã tới nữa: "Cô vào đây mà xem!"

Mục Khả Hân lúc này trong lòng đã có dự cảm chẳng lành mà hấp tấp chạy vào. Lúc nhìn thấy trong phòng không có ai, vẻ mặt cô ta liền biến đổi.

"Cái này... Tôi cũng không biết a. Rõ ràng cô ta ở trong này..."

"Vậy người đâu!!?"

Trương Hàng thiếu điều muốn nắm áo cô ta gặng hỏi.

Ở trong suy nghĩ của Trương Hàng, nhất định là Mục Khả Hân chơi hắn ta. Chứ bên trong rõ ràng không có một bóng người, chẳng lẽ đối phương còn có thể tàng hình?

Đối với việc người có thể nhảy xuống biển một chút Trương Hàng cũng không hề nghĩ tới. Đó quả thật là chuyện cười.

Cho nên hắn liền đổ hết lên đầu Mục Khả Hân.

Lại nói, bản thân con người Trương Hàng là một tên ti bỉ tính tình nóng nảy. Đừng nhìn gả ra hình ra dạng mà nghĩ gã quân tử, thật chất con người vô cùng ác liệt. Dựa vào cái bề ngoài hoa hoa công tử đó gã đã lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ, còn từng suýt hại chết người vì những thú vui bạo lực trên giường. Nếu không phải gã như vậy thì cha gã mới không đem gã ra nước ngoài.

Cứ nghĩ sẽ được một bữa no, kết quả đồ ăn không thấy, làm sao hắn có thể chịu được. Vì chuyện hôm nay gã đã lừa gạt cha gã mà chạy ra ngoài, sao gã chịu được.

Thời điểm đó tất cả oán hận của hắn đều trút hết lên người Mục Khả Hân.

"Dám chơi lão tử!"

Hắn vừa nói vừa đem Mục Khả Hân còn đang không hiểu vì sao ném mạnh lên giường. Mắt hiện vẻ điên cuồng đầy biến thái.

"A!"

Mục Khả Hân bất ngờ bị ném đến choáng váng mặt mày mà hốt hoảng kêu lên.

Nhưng chẳng kịp cho cô ta hiểu được cái gì thì thân hình cao to của Trương Hàn đã áp xuống. Hai ba cái hắn liền đem hai tay cô ta đang vô thức quơ loạn theo bản năng khóa lên phía trên, cười gằn một cách đê tiện: "Nếu người đã chạy rồi, vậy cô đến thế chỗ cô ta đi, cùng tôi vui một đêm, tôi sẽ không tính toán với cô chuyện này."

"Dám chọc điên tôi Mục gia của cô sẽ không chịu nổi đâu."

Gã vừa nói vừa đưa tay xé áo cô ta.

"Anh làm cái gì vậy Trương Hàng!? A mau dừng lại... Ức..."

Mục Khả Hân không thể tin được hoảng hốt hét toáng lên.

Nhưng Trương Hàng nào có ý định thương lượng với cô ta, gã quen tay hay việc chẳng chút tốn sức đã khóa chết cô ta trên giường, sau đó áp xuống hôn hít khắp người cô ta. Bộ quần áo lộng lẫy trên người cô ta chẳng mấy chốc đã nát tan.

Mục Khả Hân vốn đang ấp ủ ý định quyến rũ bạn trai của bạn thân, trên người đương nhiên là trang điểm đến xinh đẹp, lúc này lại tiện nghi cho Trương Hàng.

Cô ta hoảng loạn lại không địch nổi Trương Hàng. Ở trong khoảng khắc bị phá thân, đôi mắt đẹp của cô ta ngập nước lại giấu không được oán hận, nhục nhã và khó hiểu.

Tại sao lại như vậy...

Không... Không nên như vậy!

Đúng rồi Lương Doanh!

Lương Doanh... Ả đàn bà kia rốt cuộc đang ở đâu.

"Aaaa..."

"Hừ hừ... Mục tiểu thư đúng là mĩ vị."

Không...

Khốn nạn...

Là tại ả ta... Là tại ả ta!!

...

Lương Doanh không hề biết tình huống lại diễn ra như vậy, nhưng nếu biết cô cũng sẽ cười mỉa mai.

Sau khi rơi xuống biển, được nước biển lạnh lẽo cuốn lấy Lương Doanh vậy mà từ trong khô nóng tỉnh táo hơn. Cô cố gắng mở to mắt nhìn làn nước tối tăm, sau đó ra sức vùng vẫy thân hình muốn hướng lên trên bơi đi.

Nhưng có thể cô đã đánh giá cao năng lực của bản thân trong tình huống này.

Toàn thân cô vốn đang vô lực chỉ mới bơi được một chút đầu óc đã choáng váng, miễn cưỡng không được bao lâu đã bất lực buông xuôi, mặc cho dòng nước cuốn lấy mình, lôi xuống biển.

Chẳng lẽ cô phải chết thêm một lần nữa ư... Lương Doanh mơ hồ nghĩ.