Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 29: Không muốn h



Cô mở mắt ra đã thấy mình bị trói lại trên ghế, cô lo lắng nhìn xung quanh một cách cẩn trọng.

Không gian đen tối bị tiếng kéo cửa mở ra.

Đây là một nhà kho, xung quanh chưa rất nhiều những cái thùng đầy rơm.

Cô ngước nhìn ra ngoài, tiếng giày lộp cộp vang lên

" Xin chào! Phượng đại tiểu thư "

Tiếng nữ nhân vang lên, cô kinh ngạc khi thấy đó là Lưu Diệc Phi cùng Trịnh Thanh Thanh, gương mặt họ mỉm cười độc ác

" Là hai cô? "

" Ha ha! Phải! Sao nào? Bất ngờ lắm à? "

" Các người muốn gì? "

" Muốn gì? Ha ha! Tao muốn cái mạng chó của mày đó, sao nào? " Trịnh Thanh Thanh độc ác nhìn cô, đôi mắt ngập tràn thù hận

Lưu Diệc Phi bước lại gần, cô ta đưa tay lên.

Khóe môi mỉm cười

Bóp!

Mặt cô hiện lên dấu ửng đỏ, khóe môi chảy máu.

Cô quay qua trừng mắt nhìn họ

" Mày có tin tao móc mắt mày ra không? "

Trịnh Thanh Thanh thấy cô trừng mình liền tức giận quát

" Ha ha! Phượng đại tiểu thư đây thật là.

Cô không nên trừng chúng tôi như vậy, vì chúng tôi sắp cho cô lên thiên đường rồi.

Ha ha haaa "

Lưu Diệc Phi điên cuồng cười, lấy ra một viên thuốc màu đỏ.

Bóp miệng cô lại nhét vào, đôi mắt điên loạn vui vẻ

Bóp bóp!

Cô ta vỗ tay, một đám ba tên côn đồ xuất hiện.

Cô cố ói thuốc ra nhưng không được, đôi mắt phản chiếu vẻ mặt dâm đảng của ba tên côn đồ mà sợ hãi.

" Các người muốn làm gì? "

" Làm gì? Ha ha! Tất nhiên là cho Phượng đại tiểu thư sung sướng rồi.

Lên đi "

Cô ta phất tay, sau đó đi ra một bên đứng quay.

Cô sợ hãi lắc đầu.

- He he! Thật đẹp

Một trong 3 tên vuốt mặt cô, nước miếng chảy dài

" Không! Buông...!buông ra "

- Cô em ngoan ngoãn đi, ta sẽ yêu chiều em mà

" Không! Buông ra "

Hắn trượt xuống ngực cô sờ mó

Roẹt!

Chiếc áo của cô bị xé rách, nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi xuống.

Một tên cởi quần ra, cô kinh hãi nhắm mắt lại...!

Giờ đây, tận sâu trong linh hồn cô thật sự run rẩy.

Trong đầu cô phút chốc nghĩ đến hắn

" Phong...!Phong...!"

Rầm!

Cánh cửa bật mở, ánh sáng bên ngoài chiếu vào

Roẹt!

- Áaaaaaa

Tiếng la thất thanh của 3 tên côn đồ, máu nhỏ giọt xuống mặt đất.

Lưu Nhân cầm kiếm lau chùi, liếc nhẹ về phía cánh tay của 3 tên đó trên mặt đất

Cô nghe tiếng liền hí mắt ra, nhưng lại bị một bàn tay rắn chắt ôm đầu cô vào lòng.

Giọng nói trầm thấp

" Đừng nhìn "

Ngửi được mùi bạc hà quen thuộc, cô nhắm mắt lại mà nước mắt chảy dài.

Hắn cởi trói cho cô, gương mặt âm trầm đáng sợ.

Choàng áo rồi bế cô lên đi ra ngoài, chỉ để lại một câu nói lạnh lẽo thấu xương

" Giải quyết "

Cô đưa tay dịnh lấy áo hắn mà run sợ, vòm ngực rắn chắt khỏe mạnh mang lại cho cô sự ấm áp.

Cô vẫn khóc khi nghĩ đến việc mình suýt bị ô nhục...!

Cạch!

Hắn đưa cô vào xe

" Chạy đi "

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, giờ đây cô mới ngước lên nhìn hắn.

Đôi mắt ướt đẫm sợ hãi, gương mặt ửng hồng

Hắn vuốt ve mặt cô mà đau lòng, là do hắn bất trắc.

Nếu như không để cô đi là được, hắn cứ nghĩ sẽ tóm gọn được kẻ chủ mưu nhưng xem ra vẫn chưa phải lúc.

Hắn suýt nữa đã để cô rơi vào nguy hiểm.

Hắn thật đáng chết...!

" Ngoan! Đừng sợ...!"

Cô mông lung nhìn gương mặt yêu nghiệt của hắn, bỗng trong người cô cảm thấy nóng như lửa đốt.

Gương mặt ửng hồng lên, không tự chủ mà phát ra tiếng rên rỉ

" Ưm...!k...khó...!chịu quá...!"

" Tuyết nhi "

Hắn lo lắng nhìn cô, bàn tay vuốt mặt cô

" Khó...!chịu "

" Em làm sao vậy? "

Cô ôm chầm lấy hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn

" Phong...!a...!em...!ưm...!khó...!chịu...quá...!"

Cơ thể cô mềm mại chà sát vào người hắn, đôi mắt đỏ như máu của hắn hiện lên ngọn lửa tình.

Vành tai vì hơi thở của cô mà đỏ lên

" Thiếu gia! Có lẽ Phượng tiểu thư đã bị trúng xuân dược "

Tên tài xế lên tiếng, cố gắng không để ý đến phía sau

" Về biệt thự "

Tiếng nói hắn âm trầm lạnh lẽo, nhưng tận sâu trong nó là sự run rẩy như kìm nén thứ gì đó

" Ưm...!a~...!"

Vì bị cô chà sát nên cương vật của hắn đã cứng lên, cố gắng nhẫn nhịn ôm cô vào lòng vỗ về

" Ngoan! Gắng chịu một chút nữa "

Chiếc xe lao nhanh như cơn gió, rốt cục cũng đến nơi.

Đây là một căn biệt thự to lớn, khu vườn rộng thênh thang.

Khi thấy chiếc xe tiến vào cánh cổng liền tự mở ra, hàng người hầu cúi người chào đón

" Cung nghênh thiếu gia đã trở về "

Hắn bế cô xuống xe đi thẳng lên nhà, quản gia thấy cô liền kinh ngạc.

" Thiếu gia! Có cần tôi gọi bác sĩ? "

" Không cần "

Cạch!

Cánh cửa đóng lại, hắn đưa cô đến một chiếc giường rộng lớn.

Thả cô xuống, sau đó lẳng lặng nhìn cô.

Gương mặt cô ửng hồng, ý thức của cô cũng dần mất đi.

Đưa tay ôm lấy cơ thể mình, cô khó chịu đến mức chảy nước mắt

" Khó...!c...chịu...!a~...!"

Hắn nhìn cô mà dục vọng nổi lên, ngồi xuống ôm lấy cơ thể cô.

Tựa cằm vào vai cô trầm thấp

" Là do em quyến rũ tôi "

Sau đó ngậm lấy lỗ tai cô, sự tiếp xúc của hắn khiến cô mê mẩn

" Ưm...!"

" Tuyết nhi...!"

Hắn không kìm nén nữa, lật người cô lại hôn cô.

Nụ hôn điên cuồng đầy dục vọng, bàn tay không tự chủ được mà vuốt ve nơi tư mật của cô

" Ưm...!"

Thấy cô không thở được hắn mới buông ra, sợ chỉ bạc kéo dài từ khóe môi hai người...!Hắn trượt xuống cổ cô, để lại dấu ấn đỏ hồng.

Đưa tay nắm lấy bàn tay cô luồn vào áo hắn, nhẹ mỉm cười.

Hắn cúi xuống ngậm lấy nhủ hoa của cô

" A...!ưm...!"

Tiếng rên rỉ kiều mị của cô khiến hắn càng điên loạn, đưa tay nâng đùi cô lên.

Chà sát vào nơi tư mật khiến nó ra nước...!

" Ưm...!nhiều thật "

Hắn mỉm cười sau đó đứng dậy cởi quần áo, lộ ra thân thể cường tráng bao người mê mẩn.

Hắn nâng người cô lên, hôn vào cơ thể cô tạo nên sự kích thích

Đôi mắt cô mông lung nhìn đến hắn đang ngậm lấy ngực mình, tiếng rên phát ra

" Ưm...!"

Hắn đưa một tay còn lại nắn bóp ngực cô, làn da trắng trẻo mịn màng để lại nhiều dấu hôn đỏ.

"...!"

Cô như nhận ra điều gì đó, thấy hắn đang đưa tay cô cầm lấy dương v*t của hắn mà xoa nắn.

Ý thứ từ nơi đáy mắt hiện lên, cô sợ hãi rụt tay về.

Lắc đầu đẩy hắn ra

" K...không...!buông...!ra "

Thấy cô kháng cự hắn liền mạnh bạo đè cô xuống.

Hôn cô mãnh liệt...!

Cảm nhận được sự đau đớn từ khóe môi, cô dùng sức đẩy hắn ra.

"...!Ưm...!K...kh...ông...!"

Hắn trượt xuống ngậm lấy ngực cô, mặc cho cô đang đẩy hắn.

Cô biết mình đang rơi vào tình huống gì liền lên tiếng van xin

" Không...!Phong...!thả em ra.

E...em không muốn...!không...!Hức...!"

Nước mắt cô chảy dài, hắn ngốc đầu lên đưa tay lau đi nước mắt cho cô.

Thấy hắn lơ là, cô liền đạp hắn sau đó chạy xuống giường, vừa đến cánh cửa nhưng lại mở không được.

Thêm tác dụng của thuốc nên cô không còn cách nào mà đập cửa chỉ mong có người đến giúp.

Hắn từ phía sau đi đến, đôi mắt yêu thương đầy dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau

" Tuyết nhi...!"

Nghe thấy tiếng nói của hắn, cô liền ôm lấy thân thể mình lắc đầu

" Phong...!thả em ra...!"

Thấy cô khóc mà lòng hắn nhói đau vô hạn, quay cô đối diện với mình.

Hôn nhẹ vào mắt cô

" Ngoan! Chỉ lần này...!anh muốn em...!hãy cho anh.

Tuyết nhi....!hãy để anh giúp em "

" K...không...!hức...!"

Hắn bồng cô lên, đưa tay tắt đèn.

Đặt cô lên giường, nhẹ nhàng hôn cô.

Cơ thể cường tráng khống chế cô, nhẹ cởi quần nhỏ của cô ra.

Để lộ nơi tư mật xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn.

Cô xấu hổ khép chân lại, nhưng lại bị hắn dùng tay tách ra.

Hắn nhẹ nhàng hôn vào.

Sau đó dùng tay đi vào trong

" A~....!"

Cô hơi nâng đầu, đôi mắt nhắm chặt lại.

Cảm nhận khoảng trống dần được lấp đầy.

Hắn tiếng tục cho thêm 2 ngón tay vào, nhẹ luận chuyển

" Ưm...!A~...kh...không...!"

Từ nơi tư mật của cô chảy ra dòng nước trong suốt, hắn chồi người lên ngậm lấy bầu ngực cô

" Có thoải mái không? "

" Ưm...!"

Ngón tay hắn cứ thế di chuyển, một lúc sau hắn mới rút ra liếm nhẹ mật dịch của cô mà mỉm cười.

" Cảm giác thế nào...!? "

" Ưm...!em...!muốn...!"

" Muốn gì nào? "

Hắn cúi xuống hôn vào má cô, đôi mắt yêu thương hỏi

" A~...!Phong...!"

Hắn cởi bỏ quần, ôm lấy cơ thể cô từ từ cho cương vật đi vào

" A...!"

Cô khép chân lại vì sự xâm nhập của hắn.

Gương mặt đau đớn...!

Hắn hơi nheo mài lại, trên trán chảy ra giọt mồ hôi

" Ngoan! Thả lỏng...!nghe lời anh...!thả lỏng "

" Ưm...!Phong...!đau...!"

Hắn cúi xuống hôn vào môi cô, lau nhẹ khóe mắt cô

" Thả lỏng đi...!"

Cô nâng người, cho hắn tiến vào, thấy cô buông lơi.

Hắn liền đẩy người cho cương vật tiến vào.

Chọc thủng màng trinh của cô

" A~...!Đau quá...!Phong...!"

Hắn đưa tay vuốt ve mặt cô, giọng nói dịu dàng

" Ngoan! Sẽ hết đau nhanh thôi "

Hắn bắt đầu luân chuyển, gương mặt yêu nghiệt chảy ra mồ hôi.

Cô ôm lấy hắn, gương mặt ửng hồng

" Hộc...!ưm...!"

Trong căn phòng rộng lớn, hai thân ảnh trên giường ngọt ngào quấn lấy nhau.

Tạo ra không gian dâm mỹ tuyệt đẹp, tiếng chẹp chẹp từ nơi tư mật khiến người nghe đỏ mặt...!

Hắn yêu thương chiếm lấy thân thể cô, lật người cô lại mà luân động.

Cơ thể cô giờ đây là những ấn ký mà hắn để lại.

Hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tựa đầu vào vai cô

Một lúc sau cô ngất thiếp đi vì mệt mỏi, hắn nhìn đồng hồ đã qua một tiếng.

Truất ra một thứ mật dịch vào người cô, sau đó lật người ôm cô vào lòng.

Bàn tay to lớn vuốt ve mặt cô

" Kiếp trước hay kiếp này...!em mãi mãi là của tôi "

Nói rồi hắn hôn cô sau đó ôm cô vào lòng rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

Vẻ mặt lạnh lùng giờ còn đâu? Mà thay vào đó là sự dịu dàng, cưng chiều đầy yêu thương...!