Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 45: Gặp lại thùy liên



Cô ngồi đó đợi Thiên Bảo cấp cứu, nhìn vào cửa phòng vẫn chưa mở ra mà lòng nơm nớp lo sợ.

Tất cả là tại cô mới khiến hắn ra nông nỗi này, còn có Minh Vũ.

Anh ta ra sao rồi?

Cô ngồi trên ghế mà lòng không yên, bỗng đám vệ sĩ cúi đầu.

Cô ngước lên nhìn Hoàng Phong và Lưu Nhân đang đi đến.

Hấn thấy cô liền bàng hoàng bước tới

" Tuyết nhi! Em sao rồi? "

Hắn đưa tay muốn chạm vào cô nhưng bị cô hất ra, cô tức giận đứng lên

" Lâm Hoàng Phong! Anh giải thích đi "

Hắn nheo mày lại, lòng bàn tay nắm chặt

" Em không hiểu "

" Không hiểu? Anh xem tôi là con nít sao? Rõ ràng anh biết Duy Khánh sẽ được đưa đến show diễn.

Nhưng anh không hề nói cho tôi.

Anh muốn diệt Âu Dương thị qua cách này sao? Anh cũng đủ tàn nhẫn đó "

" Em không hiểu.

Đúng! Đúng là anh ghét Âu Dương Thiên Bảo.

Nhưng anh không nói cho em là vì không muốn em gặp thêm nguy hiểm.

Em không hiểu sao? "

Hắn tức giận nói, Lưu Nhân bước lên khuyên giải

" Thiếu gia! Người đừng tức giận.

Ảnh hưởng tới sức khỏe "

Cô nhìn hắn, đôi mắt lạnh nhạt

" Tôi gặp nguy hiểm hay không là chuyện của tôi.

Tôi và anh không có quan hệ gì, nên đừng xen vào chuyện của đối phương "

Hắn chấn động, siết chặt lòng bàn tay

" Không liên quan? Là ai đã cầu xin tôi giúp đỡ? "

Cô quay đi không thèm nói chuyện với hắn nữa, càng khiến hắn thêm âm trầm ngồi trên ghế.

Không khí lạnh lẽo như tử thần xoay quanh từ cơ thể hắn tỏa ra khiến mọi người sợ hãi e dè.

Bỗng Rezin từ trong phòng băng bó vết thương bước ra.

Ông ta cũng bị chấn thương ở tay, nhìn thấy Hoàng Phong liền kinh hãi

" Phong! Sao cháu lại ở đây? "

Cô ngước lên, Lưu Nhân khi thấy Rezin liền cúi đầu.

Còn hắn vẫn không quan tâm.

Rezin thấy như đã quen liền cười to

" Ha ha ha! Cháu vẫn như vậy "

" Pa pa "

Từ dãy hành lang hai người con gái chạy tới phía Rezin, một cô gái khoảng 11, 12 tuổi ôm chầm lấy Rezin.

Đôi mắt đỏ như máu, cô kinh ngạc

" Thùy Liên? "

Từ ngày cô bé này biến mất cô đã không còn gặp lại nó nữa...!Thùy Liên nhìn qua cô vui vẻ, chạy tới ôm cô

" Chị, lâu rồi không gặp "

" Hử? Các con quen nhau sao? "

Rezin kinh ngạc hỏi, cô gật đầu nhìn qua hắn vẫn đang âm trầm.

Rezin thấy tình cảnh có gì đó bất thường liền nói

" Thật ra ta là cậu ruột của Hoàng Phong.

Là em trai của cha nó, nhưng vì một số lý do mà ta dọn ra khỏi nhà.

Không liên hệ gì tới Lâm gia nên không ai biết thằng bé có người cậu như ta.

Lâu lâu thằng bé có đến thăm chúng ta.

Còn con là bạn của nó sao? "

Cô gật đầu, nụ cười nhạt vươn lên.

Đôi mắt rũ mi xuống che đi đôi đồng tử đang sững sờ

" Cháu quả thật không biết gì...!"

Hắn hoảng hốt đứng lên muốn giải thích với cô, nhưng bị một tiếng nói gọi tên

" Phong ca "

Cô nhìn qua một nữ nhân nãy giờ đứng đó, cô gái này rất xinh đẹp.

Mái tóc vàng uống lượn dài ngang eo.

Gương mặt thon gọn trắng mịn, đôi mắt to tròn màu xám tro hút hồn.

Hàng mi dài rũ xuống.

Mũi cao.

Môi đỏ mọng, thân hình chuẩn là bộ vest nữ quyến rũ.

Khí chất tổng tài trưởng thành, điều đặc biệt là nữ nhân này nhìn vào hắn nơi đáy mắt có cất giấu thâm tình...!

Hoàng Phong lạnh lùng nhìn cô gái đó, Rezin mỉm cười giới thiệu

" Đây là Ngọc Dao, con gái nuôi của ta "

Ngọc Dao gật nhẹ đầu với cô, đưa tay ra trước mặt thanh lịch

" Xin chào! Tôi là CEO của tập đoàn thiết kế thời trang Ngọc thị.

Hân hạnh được gặp "

Cô đưa tay ra bắt tay với Ngọc Dao, Thùy Liên bĩu môi.

Ngước lên

" Chị sao lại ở đây? Chị bị thương sao? "

Cô mỉm cười nhẹ

" Chỉ là vết thương nhỏ "

Hắn nghe xong kinh ngạc, nắm lấy tay cô

" Em bị thương? "

" Không cần anh quan tâm "

Cô hất tay hắn ra lạnh nhạt, hắn nheo mày

" Em...!"

Ting!

Cửa phòng cấp cứu mở ra, cô bước đến nhìn Thiên Bảo đang được đưa đi bằng chiếc xe đẩy nằm.

Cô kéo tay bác sĩ

" Anh ấy sao rồi? "

" Cô là người nhà của cậu ta? "

" Tôi là bạn của anh ấy "

" Vậy sao? Cậu thiếu niên này bị thương khá nặng.

Vết dao găm rất sâu, nhưng đã không có gì đáng ngại.

Giờ sẽ đưa đến phòng hồi sức tịnh dưỡng.

Mời cô đi theo làm thủ tục "

Cô nghe xong cười nhẹ, đi theo bác sĩ.

Hắn nhìn thấy sự lo lắng của cô mà đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo cùng khát máu.

Cơ thể tỏa ra một loại khí tức đáng sợ, Thùy Liên híp mắt hình lưỡi trăng.

Lưu Nhân bước đến cúi đầu

" Thiếu gia "

Hắn đi theo cô, Rezin cười cười

" Có gian tình "

Ngọc Dao nhìn theo, bàn tay nắm chặt lại.

Dung nhan xinh đẹp mang theo sương lạnh...!

_________________

Duy Khánh mở mắt ra, một người nam nhân đập vào mắt nó.

Mái tóc xanh đêm bồng bềnh.

Đôi mắt sâu như vực thẳm, Duy Khánh kinh hãi ngồi dậy, nhìn cơ thể mình bị băng bó đủ kiểu

" Đây là đâu? "

Lời nói quyết tuyệt, Duy Khánh nhìn qua nam nhân đó

" Anh là ai? "

" Ấy chà! Vừa mới tỉnh đã mạnh miệng rồi.

Không cảm ơn ân nhân cứu mạng à? "

Lời nói ngả ngớn, Duy Khánh quay mặt đi

" Hừ! Tôi thấy anh bắt tôi thì có.

Nếu không tôi đã được chị ấy cứu rồi "

" Tự tin nhỉ? "

" Nói đi! Anh là ai? "

" Lăng Triệt "

" Đây là đâu? "

" Nhà tôi "

" Tôi muốn về "

Duy Khánh đứng dậy, Lăng Triệt đưa tay ra ôm lấy Duy Khánh.

Duy Khánh ngả vào lòng Lăng Triệt tức giận

" Làm gì vậy? "

" Tôi là ân nhân của cậu, không một tiếng cảm ơn sao? "

" Cút ra! Đồ lưu manh.

Ai biết anh là người tốt hay người xấu "

Duy Khánh cố đẩy Lăng Triệt ra, Lăng Triệt nhếch môi

" Tất nhiên là người tốt "

" Trên thế gian có kẻ nào nói mình xấu sao? Những kẻ tự nhận mình tốt chắc chắn là kẻ xấu xa "

Duy Khánh giãy giụa càng mạnh, chạm đến vết thương liền đau đớn cắn răng.

Lăng Triệt nhìn máu chảy ra liền lấy hộp cứu thương băng bó lại cho Duy Khánh, nhếch môi

" Đợi nhóc chưa đến được chỗ Phượng tiểu thư thì đã chôn xác rồi.

Muốn đi thì cũng phải lựa thời thế "

Duy Khánh cắn răng, nhìn Lăng Triệt băng bó cho mình xong liền đẩy hắn ra

" Tôi muốn nghỉ ngơi "

Lăng Triệt đứng dậy, đóng cửa.

Bàn tay chỉnh lại mái tóc ngả ngớn

" Đúng là cọp con "

________________

Cô nhìn Thiên Bảo nằm trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt vì thiếu máu.

Cô nheo mày lại, Hoàng Phong ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa.

Đôi mắt hiện lên khó chịu tột độ.

Thùy Liên chạy đến bên cô

" Chị! Anh ta là bạn trai chị sao? "

" Không phải! "

Cô chưa kịp trả lời đã bị hắn quát lên, Thùy Liên giật mình.

Cô nhìn hắn rồi nhìn qua Thùy Liên cười nhẹ

" Anh ấy là bạn chị "

" Ồ! "

Thùy Liên gật đầu, như nhớ ra gì đó liền hỏi

" Tiểu Hạo Hạo đâu chị? "

Gương mặt cô trầm xuống, Thùy Liên thấy liền lo lắng.

Cô cười nhẹ

" Em ấy...!hiện không có tung tích "

" Cái gì? "

Thùy Liên kinh ngạc, đôi mắt hiện lên sững sờ.

Từ ngoài Ngọc Dao đi vào nhìn hắn hỏi

" Anh có muốn qua chỗ ba em ăn cơm không? "

Hắn lạnh lùng nhấp cà phê, lạnh lùng dứt khoát

" Không "

Ngọc Dao đáy mắt trùng xuống, cười nhẹ nhìn cô

" Còn em? Có muốn đến chơi không? "

" Nhưng...!"

" Chị! Đi đi, lâu rồi chúng ta mới gặp lại.

Em còn chưa cảm ơn chị nữa mà.

"

Thùy Liên nài nỉ, Ngọc Dao nghe thấy liền nói

" Em cứu Thùy Liên? Vậy thì càng phải đi "

Cô nhìn nụ cười nhẹ của Ngọc Dao, rồi liếc qua Thiên Bảo.

Thùy Liên thấy liền nói

" Chị! Ở đây có bác sĩ mà.

Đi đi chị "

" Được...!được rồi! Vậy xin làm phiền chị "

Cô cười nhẹ gật đầu, đứng lên chuẩn bị cùng Ngọc Dao và Thùy Liên ra ngoài.

Hắn đứng lên đi theo, Thùy Liên híp mắt

" Anh họ! Chẳng phải nói không đi sao? "

Hắn lạnh lùng, giọng nói trầm thấp

" Nhiều chuyện "

Ngọc Dao mỉm cười, lòng bàn tay nắm chặt.

Đáy mắt nhìn cô hiện lên sát ý, nhưng vì quá nhanh nên không ai thấy...!