Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 51: Hạnh phúc chưa lâu! Sóng gió lại đến 1



Hôm nay Thùy Liên điện qua muốn cô tới nhà ăn cơm, cô đã đồng ý.

Nhìn căn biệt thự trước mặt, cô đi vào trong, người hầu cúi đầu

- Phượng tiểu thư

Cô vừa đi vào, đã có một bóng dáng lao tới ôm lấy người cô.

" Chị! Chị tới rồi "

Cô mỉm cười dịu dàng vuốt tóc Thùy Liên, Ngọc Dao từ trong bếp bước ra.

Trên thân là chiếc tạp dề, khiến Ngọc Dao xinh đẹp càng giống một phu nhân thục nữ

" Em tới rồi? Ngồi đi "

Ngọc Dao cười nhạt, cô ngồi xuống ghế

" Làm phiền chị rồi "

" Em đừng khách khí "

Thùy Liên quấn quýt lấy cô, vui vẻ

" Chị! Mấy ngày nay em có rất nhiều đồ mới do ba ba thiết kế đó.

Em định sẽ nối nghiệp ba ba.

Trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng "

Thùy Liên vui vẻ, cô đưa tay xoa đầu cô bé

" Vậy sao? Em phải nổ lực đó "

" Dạ! Đến lúc đó, em sẽ thiết kế váy cưới cho chị và anh họ ha "

Cô đỏ mặt, nhéo nhẹ cái mũi Thùy Liên

" Em đó...!"

Ngọc Dao từ trong đi ra, cười

" Hai em vào ăn cơm đi "

Cô đi vào bếp, ngồi xuống ghế.

Nhìn chiếc bàn đầy ắp đồ ăn, trông vô cùng đẹp mắt

" Chị thật giỏi "

" Em quá khen.

Nào! Ăn đi "

Ngọc Dao đưa đũa cho cô, mọi người định dùng bữa thì hắn từ ngoài bước vào.

Cô quay lại, hắn kéo cô ôm vào lòng.

Cô kinh ngạc

" A...anh sao vậy? "

" Nhớ em...!"

Gương mặt hắn mang theo mệt mỏi, dạo này hắn phải bù đầu vào công việc.

Nên không thể gặp cô đã 5 ngày...!

" Thôi nào! Có người nhìn đó "

" Anh đến tìm em không thấy, liền rất lo lắng.

Sao anh điện em không bắt máy? "

Hắn nhìn cô chất vấn, cô kinh ngạc lấy ra điện thoại hiển thị 20 cuộc gọi nhỡ...!

" Ah! Em xin lỗi, em tắt âm "

Hắn nheo mày xoa mặt cô, Thùy Liên chống cằm ngậm đũa

" Anh họ! Em đói rồi, hai người vào ăn đi "

Cô đỏ mặt ngồi xuống ghế, hắn cũng ngồi cạnh cô.

Ngọc Dao đáy mắt âm trầm, mỉm cười

" Mọi người ăn đi "

Bầu không khí vui vẻ, hắn ân cần gắp thức ăn cho cô.

Thùy Liên chăm chọc đủ kiểu, Ngọc Dao nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương, nhưng lại chôn giấu xuống bằng cách hạ mi.

Trong lòng nhìn họ mà dâng lên mối hận...!

" Ah! Chị, sắp tới có một buổi tiệc.

Chị đến dự nha "

Thùy Liên kéo tay cô lay lay, cô mỉm cười gật đầu

" Được!...!"

" Yeazz! Chị là tuyệt nhất "

Thời gian trôi qua, sau khi ăn xong hắn liền chở cô về.

Trên xe, cô nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

Hắn dịu dàng hỏi

" Em sao vậy? "

" Không có! Anh có đi không? "

" Đi! Tất nhiên đi, làm sao lại để bà xã đi một mình được? "

Hắn cười dịu dàng nhìn cô, cô đỏ mặt nhéo vào cơ thể hắn.

Nhìn lên bầu trời...!

________________

Duy Khánh bước ra từ phòng tắm, bộ đồ dài dễ thương bao phủ lấy thân ảnh mảnh mai.

Bước xuống lầu, Duy Khánh nhìn Lăng Triệt ngồi đó.

Gương mặt căng thẳng suy tư, Duy Khánh nhẹ nhàng bước xuống, nhìn Lăng Triệt đang chăm chăm vào màn hình vi tính

Lạch cạch

Tiếng gõ bàn phím vang lên, tiếp đến là điện thoại reo chuông

" Alo? "

Lăng Triệt bắt máy, gương mặt căng thẳng.

Nhưng giọng nói vẫn ngả ngớn...!

"...!"

" Tôi biết rồi, ông chủ.

Tôi cũng chỉ là kẻ làm công, làm sao dám trái lệnh ông? "

Lăng Triệt đùa giỡn, giọng nói mang theo ý cười.

Nhưng đôi mắt nhìn vào màn hình lo lắng

"...!"

" Được! Tôi biết rồi "

Lăng Triệt tắt máy, nhìn vào máy tính đang chạy.

Hình ảnh cô hiện lên một góc, sao đó là những lập trình cùng dãy số kì lạ...!Duy Khánh nhìn thấy liền nghi ngờ

" Anh làm gì vậy? "

Lăng Triệt dừng lại, quay đầu

" Nhóc đến khi nào? "

" Anh hỏi nhiều, anh tính làm gì chị tôi? "

" Không có...!"

" Đủ rồi! Anh là người xấu.

Mau đưa tôi về, tôi không muốn ở đây nữa "

Lăng Triệt ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt xanh lá kiên định đó.

Lòng bàn tay siết lại

" Không được! Tôi thả nhóc đi, nhóc sẽ chết "

" Tôi sống chết liên quan gì tới anh, đừng tỏa ra nhân từ "

Duy Khánh tức giận, Lăng Triệt nhìn qua

" Nhóc cũng chỉ là một con thỏ nhỏ yếu ớt để người khác chà đạp mà thôi.

Đừng tỏ thái độ như vậy "

" Anh quá đáng, bắt tôi ở đây còn nói như vậy.

Tôi dù có chết cũng không ở đây nữa "

Duy Khánh dựt lấy chìa khóa trên bàn, chạy ra cửa.

Duy Khánh đưa chìa khóa vào muốn mở cửa ra, nhưng từ phía sau Lăng Triệt ôm lấy nó quăng xuống sô pha.

Thân hình to lớn đè lên người Duy Khánh, kìm giữ hai tay nó lại

" Anh làm gì? Buông ra...!tên đáng ghét, đi chết đi...!bỏ ra...!"

Lăng Triệt nhìn sự chống cự đó, tức giận hôn xuống đôi môi nhỏ đang mắng chửi.

Duy Khánh ngẩn ra, cảm nhận chiếc lưỡi mình đang bị quấn lấy, đôi mắt mở to ngấn lệ.

Lăng Triệt cúi xuống hôn vào cổ nhỏ của Duy Khánh

" Buông ra, đồ biến thái, xấu xa.

Tôi muốn về, đồ kinh tởm...!"

Duy Khánh vừa chống cự vừa gào, Lăng Triệt tức giận nắm lấy cái áo của nó kéo ra.

Cúc áo mở tung, Lăng Triệt cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa nhỏ bé.

Bàn tay sờ xuống đôi mông mịn màng nhỏ nhắn ấy, cái eo nhỏ của Duy Khánh bị bàn tay của Lăng Triệt nắn bóp có vết đỏ.

Nước mắt Duy Khánh chảy dài

" Thả ra...!ưm~...!đồ biến thái...!đê tiện...!đi chết đi...!BUÔNG RA...!"

Duy Khánh gào lên, cổ họng cũng khô khan, Lăng Triệt không quan tâm tới lời mắng chửi của nó.

Cười nhạt, đôi mắt hiện lên tức giận cùng mất khống chế, bàn tay bóp lấy gò má Duy Khánh

" Sao không chửi nữa? Chửi nữa đi "

Lăng Triệt cúi xuống hôn vào thân ảnh nhỏ bé mảnh mai.

Nước mắt Duy Khánh chảy dài, cảm nhận bàn tay Lăng Triệt đang cởi quần mình ra.

Sức lực của một đứa trẻ cũng có hạn, liền mệt mỏi nằm khóc.

Tiếng nấc vang lên, Lăng Triệt ngước đầu, giọt nước nóng hỏi rơi xuống bàn tay hắn.

Lập tức kinh hoảng buông ra

Duy Khánh ôm lấy thân thể, Lăng Triệt ngồi đó đưa tay xoa trán.

Nhìn qua Duy Khánh mà đau lòng

" Anh...!xin lỗi.

Nhóc không sao chứ...!? "

Lăng Triệt đưa tay muốn chạm vào người nó...!

" ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI, ĐỒ KINH TỞM "

Bàn tay đang đưa ra giữa không trung nắm chặt lại, Lăng Triệt ngẩn người cúi đầu.

Đôi mắt nhìn về Duy Khánh, kéo nó ngả vào lòng mình, ôm chặt

" B....buông...!ra...!hic...!"

Duy Khánh đấm vào lòng ngực Lăng Triệt thật mạnh, hắn hôn lên mái tóc mềm mượt đó.

Lời nói âm trầm

" Nhóc không hiểu gì cả, tôi làm mọi việc chỉ vì nhóc thôi "

"...!Hic...!nói...!d...dối...!N....người xấu...!"

" Tôi nói thật! Chỉ cần tôi phá giải được lập trình do chị nhóc tạo ra.

Thì tôi có thể bảo vệ tính mạng của nhóc, tôi sẽ rời khỏi đó.

Dùng một đời bảo vệ nhóc...!"

Duy Khánh ngước lên, đôi mắt hiện lên nghi hoặc

" Tôi và anh gặp nhau cũng chỉ mới hơn 1 tháng.

Sao anh lại đối tốt với tôi? "

" Vì...!chúng ta đều không có ai "

Lăng Triệt vuốt mái tóc của Duy Khánh, lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ

" Không! Tôi có chị và thằng nhóc Thiên Hạo.

Còn có cái tên ngu ngốc Evit "

Duy Khánh chu mỏ nói, Lăng Triệt ngẩn ra cười

" Nhóc thật là...!"

" Vậy khi nãy, sao anh lại đối xử với tôi như vậy? "

Lăng Triệt nhìn vào đôi mắt của Duy Khánh, hôn vào

" Chỉ là thương nhóc thôi "

" Nói dối! "

Duy Khánh khẳng định

" Tôi...!"

Xẹt xẹt xẹt...!ting...!

Lăng Triệt định nói gì đó thì máy tính kêu lên, dòng chữ đỏ trở nên hỗn loạn.

Lăng Triệt kinh hãi ẳm Duy Khánh nhảy ra, phút chốc...!

Bùm!...!

Máy tính nổ văng cháy khét, Lăng Triệt kinh ngạc.

Duy Khánh trong vòng tay hắn hỏi

" Có chuyện gì vậy? "

Lăng Triệt nhìn qua, vuốt tóc Duy Khánh cười gượng

" Chị nhóc...!lợi hại thật "

" Hứ! Tất nhiên "

Duy Khánh hất mặt tự hào, Lăng Triệt nhìn qua máy tính cháy khét.

Đáy mắt hiện lên tầng tầng lớp lớp lo nghĩ...!

________________

Một tuần sau:

Cô diện chiếc váy tay dài màu đen tới gót chân, để lộ đôi vai gầy guộc trắng mịn.

Những viên kim cương được đính lên càng làm cho bộ váy trở nên sang trọng.

Mái tóc đen mượt mà búi cao.

Dung nhan xinh đẹp không điểm tô một chút phấn son.

Như một đóa hoa bung nở đầy bí ẩn và quyến rũ...!cô xinh đẹp lung linh đứng đó, hắn từ trên ngước lên, ngẩn ra.

Cô bước xuống vẫn thấy hắn như vậy liền cười nhẹ, đưa giày cao gót đạp vào chân hắn

" Ah "

Hắn bừng tĩnh kêu khẽ một tiếng, nhìn xuống chân mình đang bị giẫm liền kéo cô lại

" Em hư thật đó "

" Là tại anh thôi "

Hắn nhéo mũi cô, hôn vào trán cô dịu dàng

" Đã 20h rồi...!đi thôi "

" Ừm...!"

Hắn nâng tay dìu cô ra ngoài, cô bước vào xe.

Bữa tiệc diễn ra vào buổi tối 20h 30, nên bây giờ cô và hắn bắt đầu đi.

Cô nhìn lên bầu trời, hôm nay là một mảng tĩnh mịch, không trăng không sao...!

Chiếc xe phóng đi, cô ngồi trên ghế nở nụ cười dịu dàng.

Hắn ngồi cạnh cô hôm nay cũng rất tuấn mĩ.

Mái tóc bạc chải chuốc gọn gàng.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào khoảng không.

Thân hình cường tráng mạnh khỏe vận một bộ âu phục đen, chiếc áo khoác dài đến đầu gối càng khiến hắn trông như một quý ông lịch lãm trưởng thành.

Dung nhan yêu nghiệt mang theo gió sương đầy xa cách.

Đúng là phong phạm hơn người...!

Cô cúi đầu suy tư, hắn cũng đã trải qua 2 kiếp người.

Cùng cô trải qua nhiều chuyện buồn vui...!Tình cảm trong tim hắn dành cho cô...! Liệu có thật không? Đến bây giờ cô vẫn còn sợ, sợ hắn sẽ vứt bỏ cô...!

" Em sao vậy? "

Bàn tay to lớn chạm vào mặt cô ấm áp, cô mỉm cười lắc đầu.

Hắn hạ mi mắt kéo cô lại, hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô

" Tuyết nhi! Đừng nghĩ lung tung "

Cô sững sờ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn ôm cô vào lòng, cô cảm nhận được hương thơm cùng chư vị ấm áp mà hắn mang lại.

Tiếng nói trầm khàn mang theo tình ý...!

" Cả đời này...!anh chỉ yêu có mình em...!"

Lòng cô tràn ra nỗi hạnh phúc vô bờ, nhìn vào chiếc nhẫn trên tay đang sáng như những vì sao trên trời mà gật đầu.

Cô nguyện một lần nữa, tin người nam nhân này...!Nhưng nếu hắn phụ cô...!cô sẽ không tha thứ cho hắn nữa...!

________________

Không bao lâu chiếc xe đã tới nơi, cô khoác tay hắn bước xuống.

Từng bước cao quý đi vào trong, mọi người nhìn thấy liền xì xầm bàn tán

- Là Lâm tổng và Phượng tiểu thư...!

- Ha ha! Đúng là trai tài gái sắc

- Phượng tiểu thư thật có phúc

- Phải phải! Lâm tổng lạnh lùng như vậy.

Rốt cuộc cũng phải hạ giọng với vợ nha...!

........!

Cô đỏ mặt, hắn thì vẫn một vẻ lạnh lùng.

Nhưng đáy mắt đã mang theo ý cười.

Đi vào trong, từ một hướng có bóng dáng nhỏ chạy tới

" Chị...!"

Cô nhìn Thùy Liên chạy tới xoay một vòng khoe chiếc váy mới.

Gương mặt xinh đẹp đáng yêu nở nụ cười tươi.

Chiếc váy hồng phấn dài tới đầu gối, ở eo đính kim cương kết thành chiếc nơ sáng.

Thân hình mảnh mai xinh đẹp, khiến bao tiểu thiếu gia si mê...!

" Hôm nay chị đẹp lắm "

" Liên nhi cũng rất đẹp "

Cô đưa tay nựng má Thùy Liên, hắn nhìn đến lạnh lùng

" Chỉ giỏi phá đám "

" Anh nói gì vậy...!anh họ? "

Thùy Liên nhỏ tiếng đủ ba người nghe, hắn quay mặt đi.

Từ xa Thượng Quan Gia Huy bước lại, trên tay cầm ly rượu nở nụ cười gian

" Honey! Lâu rồi không gặp "

Gia Huy bước lại choàng vai hắn, cô gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Hắn lạnh lùng

" Tránh ra "

" Trời trời! Hung hăng quá, người ta rất nhớ ngươi nha.

Sao? Có sắc quên bạn à? "

Gia Huy cọ mặt vào vai hắn, khiến hàn khí từ người hắn tỏa ra.

" Cút! "

" Lạnh lùng quá...!Q_Q.

Ức hiếp người ta "

Gia Huy buông hắn ra, giả vờ khóc lóc.

Hắn lạnh lùng

" Tình nhân đâu? Không đi theo à? "

" Ặc! Đừng nhắc tới hắn nữa "

Gia Huy lạnh người, vừa nói vừa xoa hông.

Cô cười nhẹ, híp mắt lại.

Từ phía sau Gia Huy cảm nhận được ánh nhìn liền lạnh gáy quay lại.

Tử Doanh đứng đó, nâng nhẹ gọng kính sáng lạnh.

Nhìn vào Gia Huy

"...!"

" Ha ha! Anh cũng ở đây sao? "

Gia Huy gượng cười hỏi, hắn ôm cô đi chỗ khác

" Để vợ chồng họ tự xử lý "

Cô mỉm cười, Thùy Liên từ sau chạy lên níu tay cô

" Chị! Chúng ta qua kia ăn gì đi "

" Được "

Hắn gật nhẹ đầu, cô cùng Thùy Liên đến một bàn ăn bánh.

Cô nâng ly rượu trên tay nhấm nháp, nhìn hắn đang bị bu quanh bởi đám lão già cười nịnh nọt...!

" Chị! Ăn thử đi "

Cô gật đầu, cầm miếng bánh gato lên ăn.

Ngồi xuống ghế cùng Thùy Liên trò chuyện...!

" Bác Rezin đâu? "

" Ba ba em nói muốn ở nhà yên tĩnh "

Thùy Liên há miệng cho bánh vào miệng, nói

" Vậy sao? Chị em là người sẽ tổ chức buổi tiệc này à? "

" Dạ phải! "

" Liên nhi! Hình như em ghét chị Ngọc Dao lắm thì phải "

Cô chạm nhẹ vào mũi Thùy Liên, nói ra suy nghĩ

" Hừ! Không phải là ghét, em chỉ không thích chị ta thôi "

" Sao vậy? "

Cô mỉm cười nhìn Thùy Liên đang bĩu môi

" Chị ta cứ bí bí ẩn ẩn, lúc nào cũng tỏa thái độ lạnh lùng.

Cứ lén lút nói chuyện với ai đó...!Em nghi chị ta lắm "

Cô ngẩn ra, mỉm cười xoa đầu Thùy Liên

" Em thật là...!không thể vì vậy mà ghét chị ấy "

" Còn nhiều lắm...!nhưng không tiện nói "

Thùy Liên nhìn cô, sao đó lắc đầu nói.

Cô không hiểu gì, từ trên khán đài vang lên tiếng nói lạnh lùng uy nghiêm

" XIN CHÀO CÁC VỊ ĐÃ ĐẾN VỚI BUỔI TIỆC ĐÊM NAY, TÔI LÀ LÂM NGỌC DAO.

CEO CỦA TẬP ĐOÀN THỜI TRANG LỚN NHẤT NHÌ CHÂU Á.

TÔI TỔ CHỨ BỮA TIỆC NÀY, LÀ ĂN MỪNG 40 NĂM THÀNH LẬP CỦA CÔNG TY.

XIN QUÝ VỊ HÃY THƯỞNG THỨC BỮA TIỆC "

Cô nhìn Ngọc Dao đứng trên đó mà ngẩn người, mái tóc búi cao.

Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, bộ đồng phục công sở ôm sát thân hình quyến rũ.

Để lộ đôi chân trắng mịn màng.

Vừa xinh đẹp ma mị, lại nghiêm nghị chín chắn.

Bộp bộp bộp...!

Tiếng vỗ tay vang lên, đám nam nhân mê mẩn nhìn Ngọc Dao.

Thùy Liên bĩu môi

" Xì "

" Chị ấy...!vẫn mặc đồ công sở sao?

" Chị ta không thích mặc váy thôi "

" Chị ấy thật đẹp "

Cô cười dịu dàng khen, Thùy Liên ôm cô nũng nịu

" Chị đẹp hơn "

Cô cười nhẹ búng vào trán Thùy Liên, hắn đi đến nhìn cô dịu dàng

" Xem ra em rất vui "

" Anh về rồi sao? "

" Anh sợ có kẻ tiếp cận em "

Hắn lạnh lùng nhìn xung quanh, những ánh mắt của các công tử thiếu gia lập tức rút lại quay đi.

Cô cười nhẹ nhéo mũi hắn

" Anh thật là "

" Đúng đó! Anh họ thật biết cách giữ vợ "

Thùy Liên bĩu môi chế nhạo, hắn lạnh lùng ôm eo cô

" Cũng phải cẩn thận với nhóc "

Thùy Liên phồng má tức giận, Ngọc Dao từ đâu đi lại.

Trên tay mang theo hai ly rượu, đưa cho cô một ly mỉm cười

" Uống cùng chị chứ? "

Cô nhận lấy mỉm cười dịu dàng

" Được "

Ngọc Dao nâng ly rượu đỏ, cô nâng lên định cụng ly thì bị hắn dựt lấy.

" Để tôi uống thay "

Hắn lạnh lùng nhìn Ngọc Dao, cô ta mỉm cười gật đầu

Tang!

Hai ly thủy tinh va chạm vào nhau, cô nhìn những giọt rượu đỏ khẽ lắc.

Cả hai cùng uống cạn, lòng cô bỗng dưng thắt lại.

Cô không hiểu chuyện gì...!

" Em sao vậy? "

Hắn quan tâm hỏi cô, cô sao khi bừng tĩnh liền cười nhẹ nhàng

" Không! Anh đừng lo "

Ngọc Dao đáy mắt xẹt qua ý cười, từ điện thoại cô bỗng vang lên tiếng chuông.

Cô liền mở máy xem

- Lên sân thượng gặp, nếu muốn biết tin của Thiên Hạo.

Không được dẫn ai theo...!

Cô ngẩn ra, nhìn hắn đang nói chuyện với Ngọc Dao.

Liền nói

" Phong! Em đi đây nột chút "

" Hử? Em muốn đi đâu? "

" Em đi rửa tay "

" Ừm...!về sớm đó "

Hắn gật đầu, Thùy Liên kéo tay cô

" Chị! Để em đi với chị, em cũng muốn rửa tay "

Cô lo lắng, cười gượng gật đầu.

Ngọc Dao nhìn theo bóng lưng cô và Thùy Liên, nắm chặt ly thủy tinh trên tay

________________

Cô rửa tay xong, nhìn qua Thùy Liên lo lắng.

Mỉm cười nói

" Chị đi một chút, em về sảnh trước đi "

Thùy Liên mỉm cười gật đầu

" Dạ "

Cô thả lỏng tâm tình, đi lên sân thượng của khách sạn.

Cô mở cửa bước vào, một khoảng không trống trãi, cô bước đi.

Từ phía sau cô cảm nhận được bóng người liền quay lại đá vào người tên đó.

Một người mặc đồ đen đang cầm cây gậy ngã xuống.

Cô xoay người đá thêm một cước vào tên đang xông lên...!

Đôi mắt híp lại, từ phía trên đầu có người nhảy xuống.

Cô hạ người né đi, gạt chân cho tên đó ngã mạnh xuống sàn lạnh lẽo.

Bằng!

Tiếng súng vang lên, cô né qua.

Một vài sợi tóc đứt xuống, từ cánh cửa Thùy Liên ngơ ngác.

Bỗng nhiên bị nâng lên liền giãy giụa

" Ah...!thả ra...!"

Cô kinh ngạc nhìn tên áo đen đang bắt Thùy Liên, cô sững sờ

" Sao em ở đây? "

Từ phía sau một cây gậy hạ xuống đánh vào gáy cô, cô ngã xuống.

Đôi mắt mông lung, mọi thứ trở nên mờ ảo...!Chỉ thấy bóng dáng một người con gái đang cầm gậy cười đắc ý.

Và tiếng gọi tên cô của Thùy Liên

_________________

Hắn lo lắng khi thấy cô chưa quay lại, liền gấp gáp đi tìm.

Hắn bước dọc theo dãy hành lang yên tĩnh, đôi mắt hiện lên bất an...!Bỗng đầu hắn quay cuồng.

Đưa tay dịnh tường, ôm đầu

Mọi thứ xung quanh mông lung, như có một ngọn lửa đang cháy rực trong lòng hắn.

Hắn ngã xuống, từ phía sau một thân ảnh đỡ lấy thân hình cường tráng khỏe mạnh của hắn, nở nụ cười lạnh...!

_________________

Cô mở ra đôi mắt, nhìn mình đang bị trói trên ghế.

Trước mặt là một nữ nhân đang mỉm cười nhạo báng, cô kinh ngạc

" Hàn Như Yên? "

" Ha ha! Không ngờ Phượng tiểu thư còn nhớ tôi "

" Cô muốn gì? "

Cô lạnh nhạt hỏi, biết mình đã bị lừa.

Hàn Như Yên khinh bỉ bước tới tán vào mặt cô

Bốp!

" Tất cả là do mày, con khốn "

Khóe miệng cô chảy máu, Thùy Liên tỉnh lại nhìn thấy liền tức giận hét

" Chị làm gì vậy? Sao lại dám bắt chúng tôi? "

" Hử? "

Như Yên nhìn qua, Thùy Liên kinh ngạc sao đó cười điểu

" Thì ra là chị gái điếm, không ngờ tôi lại được vinh hạnh nhìn thấy người thật "

" Mày nói gì? "

Như Yên tức giận trừng mắt, Thùy Liên bĩu môi khinh thường

" Không phải sao? CHỊ! GÁI! ĐIẾM? "

" CON KHỐN "

Như Yên tức giận xông lên định đánh Thùy Liên, nhưng đám vệ sĩ bỗng dưng chắn lại.

Như Yên nổi giận

" Làm gì? "

Đám vệ sĩ không trả lời, cô nhìn đến cảm thấy kì lạ.

Như Yên nuốt giận vào lòng, lấy ra con dao đi về phía cô.

" Vậy để tao tính sổ với mày trước "

Cô kinh hãi nhìn con dao sắc lạnh trên tay Như Yên, đang từng bước tiến lại gần mình.

Cô bị trói lại nên không thể cử động, con dao hạ xuống.

Cô nhắm mắt lại chờ sự đau đớn sắp trào ra.

Nhưng...!

Bộp! Keng...!

Chờ mãi vẫn không thấy gì, cô mở mắt ra.

Kinh ngạc khi thấy Như Yên ngất xỉu nằm trên đất, đám vệ sĩ cũng ngất đi.

Cô nhìn cô bé mặc đồ đen đứng đó...!là nữ sát thủ Ira...!

Cô nheo mày đề phòng, Ira bước đến phía Thùy Liên, lấy một cái khăn bịt vào miệng Thùy Liên.

Lập tức Thùy Liên ngất đi, Ira cũng tiến bước lại chỗ cô.

Cô lo lắng, phút chốc mọi thứ lần nữa mờ mịt.

Cô chìm sâu vào giấc ngủ...!

Ira cắt dây trói cho cô, lấy điện thoại ra

" Đã xong "

" Tốt! "

" Thiếu gia! Thật sự không bắt người? "

" Không cần! Phải để Phượng tiểu thư xem kịch hay đã "

" Rõ "

Tiếng nói bên kia lạnh lùng đáng sợ, Ira cúp máy.

Thân hình phóng đi biến mất...!

Bầu trời trong xanh mát mẻ, cơn gió thổi qua từng đợt lạnh lẽo.

Cô ngồi đó, dưới khung trời không sao...!tiếp nối đây, điều gì sẽ chờ đợi cô...!?