Trọng Sinh Trở Về: Mộ Thiếu Quan Tâm Chút Đi

Chương 57: Trừng trị một cách chính xác



Két 1 tiếng, Diệp Tinh Quang trực tiếp khóa cửa lại.

Lăng Nhược đã ngã xuống đất, bị đòn này làm cho choáng váng, toàn thân truyền đến cơn đau dữ dội, cả người co quắp lại.

Cô ta tưởng rằng Diệp Tinh Quang chỉ là một đứa con gái không có khả năng chống trả, chưa kể đến địa vị quan trọng của cô ta ở công ty đã làm cho cô phải khiếp sợ.

Diệp Tinh Quang ngoài nhẫn nhịn, còn có thể làm được gì.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù không muốn phản kháng, nhiều lắm cũng chỉ có thể giống như những người phụ nữ khác giật tóc tát vào mặt.

Với chút sức lực của cô, căn bản là không thể đánh lại cô ta.

Đây mới là lý do tại sao Lăng Nhược dám tát Diệp Tinh Quang một cách không kiêng nể gì.

Nhưng ai mà biết được, Diệp Tinh Quang đánh người căn bản là không cần đến kiểu tát người thấp kém như thế, mà thực sự đánh người như trong phim!

Cú đá vừa rồi làm cho tam quan của cô ta đều bị phá vỡ!

Lăng Nhược đưa tay sờ đầu tinh thần có chút hoảng hốt, một tay dính máu đỏ tươi, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng căn bản không phát ra được.

Đầu óc choáng váng, dường như có một ánh sáng vàng lóe lên trước mặt.

Sau đó, một đôi giày màu trắng đến gần đi vào tầm nhìn mơ hồ của cô ta.

Diệp Tinh Quang đứng yên, lại lần nữa tung một cú đá mạnh, con ngươi bình tĩnh đến cực điểm đồng thời phát ra một tia tàn nhẫn.

“ 7 cái tát, để tôi xem làm thế nào để trả lại cô”.

Lăng Nhược hét lên bị cô túm lấy mái tóc dài, lần nữa bị đá vào tường đối diện một cách hung tàn.

Chiếc bình hoa bị đập vỡ rơi xuống, tình cờ đâm vào đùi của cô ta do ngã xuống theo quán tính.

“A- - “

“Lăng Nhược, cô tưởng rằng tôi thực sự chỉ biết giả thanh cao sao?”

Trên mặt Diệp Tinh Quang nở một nụ cười thờ ơ, giọng nói lạnh nhạt khiến cho đáy lòng Lăng Nhược phát ra ớn lạnh.

“Cô sai rồi, tôi còn biết đánh người giết người. Cô cho rằng, mẹ con Kiều Lệ tại sao lại sợ tôi? Cô không thanh cao, không giả bộ bị ép buộc, tôi lại muốn xem xem vẻ mặt bỉ ổi của cô là gì?”

Một chân của Diệp Tinh Quang đột nhiên dùng sức giẫm thẳng vào ngón tay của Lăng Nhược, tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên, hơi thở lạnh lẽo đó khiến cho đáy lòng Lăng Nhược run rẩy.

Rắc, tiếng xương ngón tay gãy trong không khí đặc biệt đáng sợ, âm thanh đau thấu tim của người phụ nữ vang lên khắp phòng.

Hiệu quả cách âm ở đây khá tốt.

“Cô cứ việc la hét, hét nữa cũng không có ai đến cứu cô. Khi cô tát tôi không phải đã nghĩ đến điều này rồi sao?”

Nhìn từng giọt máu rớt xuống, Lăng Nhược phát hiện tay mình dần dần không còn cảm giác, sắc mặt trở nên tái nhợt làm cho người ta sợ hãi: “Tay của tôi..... tay của tôi.....”.

“Ô, vẫn còn một bên sao?”

Diệp Tinh Quang nhướng mày, chậm dãi lùi lại mấy bước, đứng trên cao nhìn xuống vẻ mặt ẩn chứa một tia sát ý cực kỳ lạnh lùng.

“Bàn tay hèn hạ như vậy, cần nó để làm gì?”

Đồ điên, đồ biến thái!

Lăng Nhược đã đau đến mức nằm co quắp trên sàn, cuối cùng phải cúi đầu cầu xin Diệp Tinh Quang: “Tôi xin cô, hãy tha cho tôi, tôi xin lỗi.....”

Lúc cô ta vừa bước vào cửa tát cô, không phải rất kiêu ngạo hay sao?

Hừ.

Khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ của Diệp Tinh Quang không có một chút cảm xúc nào, sau khi tiến vài bước lại giẫm lên bên tay còn lại của cô ta một cách tàn bạo.

Rắc một tiếng, tiếng xương ngón tay tay hoàn toàn trong căn phòng trống trải có vẻ kinh hoàng.

“ A.....”

Lăng Nhược bị tra tấn đến mức hận không thể ngất ngay tại chỗ, lần này cổ họng không phát ra âm thanh nào, sắc mặt tái nhợt như một trang giấy trắng thì thào nói: “Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.....”