Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 160



Về chuyện của bà bà và lão Lang Vương, tuy đã qua đi nhiều năm nhưng bởi vì trong nhà có vú Chương nên không khó hỏi thăm.

Hai đứa nhỏ dần lớn, phải ôm ra ngoài phơi nắng. Quỳnh Nương lệnh cho Hỉ Thước vào nhà kho mang ít vải bông mềm đến, cầm kim chỉ làm mũ gấp cho hai đứa nhỏ. Vú Chương ở một bên dùng thước dây đo đầu hai đứa, Quỳnh Nương vừa làm mũ vừa bất động thanh sắc hỏi lúc trước bà bà công công thành thân thế nào.

Vú Chương không coi Quỳnh Nương là người ngoài, nhưng lúc nói đến chuyện hai người này thành hôn, rõ ràng đã do dự, chỉ nói: “Là duyên phận trời định.”

Quỳnh Nương hỏi lại, vú Chương quan tâm xung quanh nói chuyện khác. Cuối cùng không chịu nổi Quỳnh Nương bất động thanh sắc truy vấn nữa nên miễn cưỡng nói, lúc ấy lão phu nhân đến Giang Đông nương nhờ họ hàng, trên đường đi gặp được lão Lang Vương đang thị sát ở đồn điền biên cương Giang Đông, hai người nhất kiến chung tình, sau khi đến Giang Đông, lão phu nhân được trưởng bối làm chủ, đính hôn với lão Lang Vương, không đến nửa tháng sau gả vào Sở gia.

Quỳnh Nương hỏi một lúc lâu rốt cục cũng hỏi đến cái mình muốn hỏi. Đó là trước khi bà bà xuất cung không có khả năng thầm kết châu thai với công công, bởi vì lúc đó công công đang ở biên cương Giang Đông, căn bản là chưa đến kinh thành.

Huống chi lúc ấy bà bà nuôi bên cạnh Thái Hậu, ngoại thần bình thường đâu thể đến gần?

Trái lại có một người tiện tìm đến… đó là đương kim vạn tuế.

Nhớ Sở Tà từng nói, sau khi bà bà và công công thành hôn, Gia Khang Đế còn đuổi đến đó, nhất định là lúc ấy đã có tình sâu đậm với bà bà.

Quỳnh Nương vẫn muốn hỏi lại, nhưng khóe mắt liếc nhìn cửa sổ, bỗng thấy có một người đang đứng bên cửa.

Quỳnh Nương trong lòng vừa động, ngừng miệng, chỉ chốc lát Lang Vương sắc mặt âm trầm đi đến, bảo vú Chương ôm hai đứa nhỏ, dẫn nha hoàn đến hoa viên đi dạo. ---

Vú Chương biết Lang Vương muốn nói chuyện với Vương phi, lập tức dẫn nha hoàn ôm hai đứa nhỏ vào vườn tản bộ.

Quỳnh Nương không đứng dậy, vẫn dựa ngồi trước cửa sổ đan mũ, còn Sở Tà đứng trước mặt nàng, ánh mắt sáng ngời trừng nàng.

Hai người im lặng, không khí trong phòng cũng đọng lại.

Quỳnh Nương than nhỏ một hơi, để mũ trong tay xuống khay đan, sau đó hỏi: “Vương gia về phủ rồi có muốn dùng cơm không?”

Quỳnh Nương đã nói chuyện, Sở Tà cũng mở miệng, có điều ngữ khí rất âm lãnh: “Nàng hỏi vú Chương những lời này là có ý gì?”

Quỳnh Nương hòa hoãn: “Tò mò nên hỏi một chút thôi… Bếp vừa băm ớt, hấp đầu cá với ớt băm được không?”

Còn Sở Tà lại không muốn chuyển đề tài theo nàng, giọng đề cao lên: “Thôi Quỳnh Nương, trong đầu nàng có chủ ý gì, tốt nhất là thành thật nói cho ta.”

Quỳnh Nương mím môi: “Vẫn chưa xác thực thì nói với Vương gia thế nào?”

“Nàng muốn xác thực cái gì? Có phải Sở gia không chứa được nàng nữa không?”

Đã nói đến nước này rồi thì không thể giả vờ thái bình nữa. Quỳnh Nương đứng lên giương mắt nói: “Chàng nhìn dáng vẻ tức giận bây giờ của chàng đã làm rõ câu hỏi vừa rồi của ta, rõ ràng chàng đã đặt trong lòng lâu rồi, nếu chàng nói chàng đã biết, vậy ta không hỏi là được.”

Sở Tà vô cùng tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, hắn duỗi tay nắm lấy cánh tay Quỳnh Nương: “Bổn vương nên biết cái gì? Nàng lại hoài nghi cái gì, nói rõ ràng một năm một mười cho bổn vương!”

Quỳnh Nương nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Người ta nói chàng sinh non, nhưng lúc sinh ra chàng lại đủ cân, trước khi thành hôn bà bà vẫn chưa tiếp xúc với công công, nhưng hai tháng sau khi thành hôn lại sinh ra chàng…”

“Đủ rồi!” Lang Vương đẩy Quỳnh nương, chân nàng lảo đảo một cái, eo đụng vào góc bàn, đau đến nỗi nước mắt suýt chảy ra. --- . Tiên Hiệp Hay

Có điều Lang Vương xoay người đúng lúc nên không nhìn thấy, hắn vòng hai vòng tại chỗ rồi quay đầu tức giận nói: “Sao nàng lại có thể nói mẫu thân của bổn vương như vậy, bà ấy cũng là bà bà của nàng!”

Quỳnh Nương đứng ở nơi xa, tay vịn eo, chờ cảm giác đau đớn giảm bớt mới chậm rãi nói: “Ta không phải đối thủ của chàng, dù muốn điều tra rõ cũng chỉ hy vọng làm rõ chân tướng, hiểu vì sao vạn tuế lại hậu đãi chàng như thế thôi, chẳng lẽ ta không điều tra, chân tướng này cả thế gian không người nào biết?”

Lang Vương giương mắt nói: “Nàng lại biết được tiên cơ gì của kiếp trước sao? Không phải nói là vào giếng sớm à? Chẳng lẽ lúc đó đã có người nói với nàng về thân thế của bổn vương?”

Quỳnh Nương muốn lấy đồ ném Lang Vương, nhưng lý trí nói cho nàng như vậy không ổn, nàng chỉ hít một hơi thật sâu: “Ta đã nói vẫn chưa điều tra rõ, nếu là hiểu lầm thì ta sẽ xin lỗi Vương gia. Nhưng nếu không phải, Vương gia cũng phải khắc chế tâm tình của mình. Lúc trước có người nói với ta rằng ta không phải là hài tử của Liễu gia, phản ứng của ta giống hệt chàng bây giờ, không tin, sợ hãi, phẫn hận đan xen, chỉ hận không thể che miệng người nói chuyện lại, bảo người nọ không nói nữa. Nhưng sự thật chính là sự thật, đó là chuyện của một thế hệ, không phải chúng ta có thể thay đổi. Không bằng sớm nhận rõ, tránh bị người có lòng lấy làm bè.”

Đáng tiếc chuyện này là vảy ngược của Lang Vương, sao có thể để người khác đụng chạm? Hắn trừng mắt gằn từng chữ với Quỳnh Nương: “Nếu nàng dám điều tra nữa, đừng trách ta hưu nàng!” Nói xong, hắn xoay người phất tay áo bỏ đi.

Quỳnh Nương hoãn lại một lúc, vén vạt áo lên nhìn sau thắt lưng mình, đã sưng đỏ một khoảng.

Nàng chậm rãi dời bước, ngồi lên ghế bên cạnh hoãn sức. Thật ra nàng không quá trách cứ Lang Vương, dẫu sao lúc nàng biết thân thế của mình, phản ứng còn lớn hơn Lang Vương.

Hơn nữa sự thật thân thế của Lang Vương cũng liên quan đến trong sạch của bà bà, danh dự của công công. Chẳng trách Sở Tà bừng bừng lửa giận như vậy.

Bây giờ nàng cũng không thể đối nghịch với hắn, chỉ có thể chờ hắn tiêu tán lửa giận rồi chậm rãi khuyên bảo.

Vừa nãy không đau nhưng qua một lúc là tăng, sau eo sưng đến nỗi quả thực không thể động thân.

Hai đứa nhỏ được ôm về, đặt trên giường lớn, tranh nhau qua chỗ mẫu thân, muốn uống sữa ngọt.

Quỳnh Nương không động thân, lại không muốn để các nha hoàn bà tử phát hiện, bèn nằm trên giường, nửa nghiêng thân mình cho b.ú. ---

Tiểu Nghị Hoà rất có dáng vẻ, đừng thấy vẫn là nãi oa oa nhưng thật ra rất nhường muội muội, bị tiểu Nhược Hoa dùng chân đá sang một bên cũng ngậm miệng lại rồi ngoan ngoãn chờ muội muội bú xong.

Quỳnh Nương ấn cái mũi nhỏ của Nhược Hoa: “Không được bắt nạt ca ca như vậy, nếu nó cùng một cái tính với cha con thì khổ cho cái ăn của con đấy.”

Tới buổi chiều, Quỳnh Nương động đậy, cảm thấy có thể đứng dậy nên bèn ngồi dậy, dặn bếp chuẩn bị đồ Lang Vương thích ăn, cất vào hộp đồ ăn rồi để Thúy Ngọc xách theo, đi đến thư phòng của Lang Vương.

Nàng rất hiểu hắn, bây giờ đang tức giận với mình, tất nhiên là ăn không vào, không bằng đưa ít đồ lót bụng đến cho hắn, tức giận cũng vơi đi một nửa.

Lúc đi đến cửa thư phòng, cửa phòng khép hờ nên Quỳnh Nương cũng không gõ cửa, có điều trong nháy mắt vừa đẩy ra, mùi rượu gay mũi nghênh diện đánh úp lại.

Nàng thấy Lang Vương ngửa mặt nằm trên giường mềm, y phục nửa cởi, hai mắt khép hờ.

Mà trên người hắn lại có một kiều nương đang ngồi mặc yếm nửa thân trần.

Điệp Y sắc mặt ửng hồng ngồi trên người Sở Tà, dường như đang rất vui vẻ, lại bị Quỳnh Nương bắt gặp đúng lúc, lập tức hoảng loạn lăn từ trên giường mềm xuống dưới, thưa dạ thi lễ Quỳnh Nương.

Bởi vì lúc Điệp Y ngã xuống mặt đất đụng phải đồ gác bút trên bàn bên cạnh, phát ra tiếng vang rầm rầm làm Lang Vương đang say rượu nửa mở mắt, hắn liếc mắt một cái quét tới Quỳnh Nương đang đứng ở cửa, vẫn ác thanh ác khí nói: “Nàng đến đây làm gì?”

Lưng Quỳnh Nương thẳng tắp, nàng nhìn tình cảnh trước mắt giống với kiếp trước, có chút bi ai phát hiện, bất kể trải qua mấy lần, đau đớn trong lòng đều mảy may chưa giảm.

Chẳng qua kiếp trước nàng sẽ lên án mạnh mẽ sẽ tức giận mắng, cho tiện nhân hồ ly tinh trộm phu quân của mình một cái tát.

Nhưng mà kiếp này lại khác, Lang Vương không phải tiểu tử nghèo lập nghiệp dựa vào nàng, hắn là trọng thần phiên vương trong triều, càng có thể là long chủng trời sinh, vốn nên phong lưu phóng khoáng. Huống chi vừa nãy người triền miên với hắn là vạn tuế ngự tứ, vào phủ vốn là để thông phòng thừa hoan.

Nàng có lập trường gì để làm phụ nhân đanh đá, quấy rầy vui thích của Vương gia chứ.

Vì vậy, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng nàng vẫn vững vàng, hơi uốn gối nói: “Quấy rầy Vương gia rồi, vốn là thiếp thân không đúng, bây giờ lui ra cho Vương gia tiện.”

Nói rồi, nàng lùi ra cửa phòng, khép ván cửa lại, xoay người bước nhanh rời đi. Có điều đi quá nhanh, tác động đến vết thương trên eo, mỗi một bước đi đều khó nhịn đau nhức.

Vào phòng, Quỳnh Nương cũng không rõ nỗi đau làm trái tim quặn lại từng cơn là phát ra từ đáy lòng, hay là đến từ phần eo.

Nhưng có điều nàng biết rõ, đó là phủ trạch dơ bẩn này, một khắc nàng cũng không thể ở lại được nữa.

Vì thế, nàng phân phó Thúy Ngọc và Hỉ Thước thu dọn đồ cần dùng của hài tử, còn trang sức y phục của mình hoàn toàn không quản.

Hỉ Thước và vú Chương không biết đã xảy ra chuyện gì, đang tốt, sao đi gặp Vương gia về lại buồn bực. Thấy da mặt Quỳnh Nương căng chặt, liên thanh thúc giục, Hỉ Thước cũng không dám hỏi, chỉ có thể thu dọn đồ theo phân phó của Quỳnh Nương, bớt thời gian hỏi Thúy Ngọc vừa nãy đi cùng với Quỳnh Nương, nhưng sắc mặt Thúy Ngọc lại ngưng trọng, dáng vẻ không muốn nói chuyện.

Thu dọn đồ xong, Quỳnh Nương bảo các nàng ôm hai hài nhi, lên xe ngựa trở lại nhà thân nương trước đêm.

Lang Vương có chút xấu hổ buồn bực, vừa rồi hắn cũng mở mắt tỉnh lại mới phát hiện còn có một nữ nhân ngực lớn đang ngồi trên mặt đất, có điều lúc ấy rượu chưa tỉnh hết, nửa mở mắt tức giận mắng nàng đi rồi, lúc đó đầu óc mới bắt đầu chậm rãi xoay chuyển, gọi gã sai vặt bưng canh giải rượu đến uống một ngụm, đang ngồi ở thư phòng định giải thích với Quỳnh Nương thế nào, lại nghe Sở Thịnh bẩm báo Vương phi lên xe ngựa về nhà thân nương, sắp ra khỏi cửa lớn vương phủ rồi.

Lang Vương không tính toán nữa, vội vàng ra khỏi thư phòng, chạy về phía cửa chính vương phủ.

Sắp đến cửa phủ, hắn thấy tôi tớ mở cửa phủ ra, xe ngựa của Quỳnh Nương sắp xuất phủ, đầu tiên là hét lớn một tiếng: “Dừng lại, xem ai dám giá xe ngựa ra khỏi phủ!”

Vài bước chạy đến trước xe ngựa chưa dừng hẳn, túm mở mành xe, lớn tiếng hỏi Quỳnh Nương: “Nàng muốn đi đâu?”