Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 163



Hôm đó Hộ Bộ đúng là náo nhiệt, mấy thị vệ cao lớn vạm vỡ đến can ngăn, khó khăn lắm mới miễn cưỡng kéo ra được.

Hộ Bộ Thượng Thư nhìn Nhị hoàng tử bị đánh máu mũi chảy ròng, cảm giác mình làm không sạch, phải thượng tấu chuyện này vào cung, thỉnh Đại La chân thần bên trên mời hai vị thần tiên này đi.

Nhưng Nhị hoàng tử lại phất tay tỏ vẻ không cần, nói Lang Vương gặp chuyện nhà vò đầu bứt tai, đang không vui, trước nay quan hệ của hắn và Lang Vương rất tốt, huynh đệ đùa giỡn nhau thôi, không cần để trong lòng.



Thượng Thư đại nhân nhìn mặt Nhị hoàng tử sưng như cái chum tương mà vẫn đức độ như thế, thầm tán thưởng trong lòng, đây mới là minh quân tương lai, độ lượng khoan dung.

Nhưng Lưu Diệm lại nghĩ, nếu chuyện này ồn đến chỗ phụ hoàng, dựa vào sự bất công của phụ hoàng, hắn sẽ không có kết quả tốt, chi bằng thức thời chút, để Sở Tà đánh, cũng dễ nói chuyện trước mặt phụ hoàng.

Ồn ào một hồi, rốt cuộc Lang Vương vẫn không đòi công văn đã nhập tịch về được. Ý của thượng thư là, hưu thư đã được in rồi dập vào sách, bản chính đã đưa về Thôi gia, chắc Lang Vương phi thấy rồi. Trước kia chưa từng nghe thấy chuyện lấy lại hưu thư, nếu con dấu có đủ, thủ tục đã chuẩn bị, vậy đã có hiệu lực. Nếu Lang Vương đổi ý thì đưa sính lễ lần nữa, cưới lại là được.

Lang Vương lười nói chuyện với bọn họ, trầm mặt ra khỏi Hộ Bộ, lên ngựa gã sai vặt mang đến, về Thôi gia theo đường ngoài kinh thành.

Một đường gió mát, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, tuy Quỳnh Nương tức giận với hắn nhưng cũng chưa chắc là thật lòng muốn hòa li. Nếu không, theo cách làm việc kín đáo của nàng, sáng sớm vú Chương cũng sẽ không biết tin, bớt thời gian đến báo tin cho mình.

Đó là Quỳnh Nương muốn xem thái độ của hắn, có sửa sai nhận sai, thành tâm giữ nàng lại không.

Hắn phái người chặn cửa lớn Tông Nhân Phủ, theo lý mà nói hưu thư không thể đưa lên. Nhưng gặp phải hạ nhân lanh lẹ tài giỏi, lại gặp phải cái tên Hồ đại nhân đao bút kia, tiếp theo không biết xui xẻo thế nào còn gặp Lưu Diệm.



Tầng tầng tiếp diễn như vậy, quả thực là trời muốn diệt nhân duyên của hắn! Buổi sáng chạy như điên trên phố, lại đánh nhau một trận, quả thực còn mệt hơn lên chiến trường, về đến Thôi phủ, người Thôi gia cũng vừa nhận được hưu thư, vẻ mặt lúc nhìn hắn thật là vi diệu.

Lưu thị cũng đắn đo không biết nên nói gì, thở dài một hơi: “Vương gia, cũng phải cảm tạ ngươi chiếu cố Quỳnh Nương lâu dài như vậy, từ đây về sau không cần quá xa lạ, làm họ hàng thân thích thường qua lại, nếu ngươi muốn đến thăm hài nhi, trước đó phái người thông báo một tiếng là được.”

Lang Vương thật sự không thể nói về đề tài thăm hài nhi trước mặt tiền nhạc mẫu nữa, chỉ vẫy tay nói: “Bổn vương rất mệt, đến phòng Quỳnh Nương nghỉ ngơi một chút, nếu nhạc mẫu tiện thì gọi người làm một bát mì thịt bò nấu tương, từ sáng đến giờ chưa ăn cơm, dạ dày đau vì đói rồi.”

Lưu thị cũng biết dạ dày Lang Vương không tốt, bà cũng biết hắn đã bị giày vò cả sáng, tính nói năng chua ngoa mềm đi, trái tim đậu hủ cũng nát, thở dài xuống bếp thái thịt nấu mì cho tiền nữ tế.

Hắn về đến phòng, không chờ Quỳnh Nương mở miệng, hắn cởi áo choàng dính máu, tháo giày ra, sau đó rầm một tiếng ngã xuống giường, hữu khí vô lực nói: “Đành chịu, cái này thật sự trở thành sự thật rồi, nói với nàng, nếu nàng dám tái giá, bổn vương sẽ tàn sát cái nhà đó, rút đao ra xem ai dám cưới nàng!”

Quỳnh Nương thấy y phục hắn dính bụi nhuốm máu, vô cùng lo lắng, thấy hắn ngã xuống như cọc gỗ bèn lật lấy tứ chi hắn xem hắn bị thương chỗ nào.

Lang Vương nhắm hai mắt lại mặc nàng quay cuồng một hồi, nghiêm mặt nói: “Đánh cái tên nham hiểm Lưu Diệm kia! Không kìm chế nổi nên đánh, mũi chảy máu ra hết người…” Nói xong ôm chặt nàng, nhắm thẳng xuống thân dưới mà đè, Quỳnh Nương thấy hắn lúc này vẫn còn có suy nghĩ đó, tức giận đấm hắn: “Nếu hưu thư đã vào hộ tịch rồi thì không liên quan nữa, vô cớ nằm trong phòng ta làm gì? Còn không mau về Lang Vương phủ của chàng đi?”

Bây giờ Lang Vương sợ nhắc đến cái này nhất, rõ ràng hôm qua mình vẫn là người có thê nhi, cãi cọ một trận xong bị tiện tì kia và một đám thâm độc quấy rầy, ngày tháng tốt đẹp cứ như vậy gà bay trứng vỡ.

Ngàn sai vạn sai, hắn không nên viết phong hưu thư kia, dù có viết, nếu là thư hòa li thì cũng tốt hơn hưu thư quyết tuyệt kia.

Ồn ào đến nỗi bây giờ bên ngoài cho rằng Sở Tà hắn có mới nới cũ, vứt bỏ thê tử kết tóc và đôi nhi nữ vừa mới sinh ra, dù muốn phế phong hưu thư kia đi cũng chỉ có thể đến chỗ vạn tuế gia trần tình.

Nghĩ đến đây Lang Vương chỉ muốn hôn hôn cái miệng nhỏ của Quỳnh Nương, xác định tiểu phụ này vẫn là báu vật trong lòng mình, không thể để trộm đến nơi khác.

Quỳnh Nương nghe nói hắn đánh Nhị hoàng tử cũng vừa tức giận vừa phiền muộn: “Sao Vương gia lại lỗ mãng như vậy? Biết rõ nhị điện hạ sẽ kế thừa ngôi vị, sao còn ra tay đánh người? Ai làm trữ quân cũng phải để chàng cho một đấm sao?”

Lang Vương nhắc tới hắn liền nhớ tới nụ cười âm hiểm khi chúc mừng hắn hưu thê của Lưu Diệm, tức chỉ muốn đánh, hắn nghiến răng nói: “Không phải nàng nói sinh thần của ta không đúng sao? Hôm nay đánh tạp chủng kia thì thế nào? Xem vạn tuế có trách phạt không là biết.”

Bây giờ một hồi biến cố khiến cho Lang Vương khám phá ra hồng trần, Phật rằng: Thế sự vô thường, thê nhi của ngươi không nhất định luôn là thê nhi của ngươi, phụ mẫu của ngươi cũng có khả năng không phải phụ mẫu của ngươi.

Tựa như lời Thương Hải đại sư nói, không thể quá cố chấp, bây giờ mình đã là người thức thời, xem nhẹ sinh tử, siêu nhiên thế ngoại, mẹ nó đánh nhi tử của hoàng đế thì thế nào?

Có điều bây giờ hắn nghĩ thông rồi cũng làm Quỳnh Nương không đành lòng.

Hôm nay lúc đưa hưu thư đi, đúng là nàng nghĩ sẽ chia tay như vậy, tình cảnh đó chồng lên kiếp trước làm nàng không ngủ suốt đêm qua, mỗi lần hơi chợp mắt là mơ thấy ác mộng, mồ hôi lạnh nhiễm ướt sam.

Giày vò một đêm như vậy, ngày hôm sau liền đưa hưu thư ra ngoài.

Nói nàng ích kỷ cũng được, nàng nhận, bị người đẩy vào trong giếng, bị nước giếng lạnh lẽo chảy ngược, người đã trải qua một lần, một chuyến bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Quỳnh Nương rộng lượng biết nhịn của kiếp trước đã vào giếng chết rồi, còn kiếp này, nàng muốn sống thức thời, sắp xếp đường lui cho mình và hài nhi từ sớm, đừng đợi người phiền chán rồi vẫn cản trở không chịu nhường vị trí, gây sự chú ý.

Có điều mẫu thân trộm để vú Chương đi truyền tin cho Lang Vương, xong việc nàng cũng mới biết được.

Làm mẫu thân, không đến vạn bất đắc dĩ, ai nguyện ý thấy nhi nữ hòa li?

Sở Tà nhận sai rất nhanh, tất nhiên là chạy tới, cũng giải thích hiểu lầm trong đó, lúc đầu nàng bị hắn khuyên có chút hồi tâm chuyển ý, có điều hạ nhân làm việc quá lưu loát, làm rất thoả đáng. Lúc Quỳnh Nương nhận hưu thư đóng dấu nóng hầm hập lại, trong lòng cũng là trăm vị tạp trần.

Lúc Lang Vương một thân chật vật trở về, nàng cũng có chút hối hận.

Có điều bây giờ đã thành sự thật, phải đối mặt. Thật ta nghĩ sau này mình không cần lo lắng Lang Vương hoa tâm thay lòng, nàng bị thất sủng, lại ở nhà không chu toàn được cho an nguy của nhi nữ.

Bây giờ, nàng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Lang Vương phủ, trái lại rất tự do nhẹ nhàng. Vẻ mặt buông lỏng không cẩn thận bị Vương gia như phụ mẫu chết thấy, hắn lại trừng mắt, hù dọa uy hiếp một trận.

Chỉ chốc lát, mì sợi thịt tương của tiền nhạc mẫu đại nhân cũng đã làm xong, nhưng Lang Vương lại ăn vạ trong phòng Quỳnh Nương không đứng dậy, khóe mắt phiếm hồng, hờn dỗi cơm cũng không ăn.

Quỳnh Nương biết lúc đau dạ dày không thể tức giận, nàng lại phải mềm giọng dỗ hắn ăn bát mì kia.

Không biết thế nào, tin tức Lang Vương hưu Vương phi của mình đã lan truyền nhanh chóng. Chẳng những tạo chấn động không nhỏ trong triều thần, càng kinh động bà mối toàn bộ kinh thành, trở thành đề tài nói chuyện của vô số người.

Trong phút chốc, bà mối nổi danh và các phu nhân quý trạch tụ tập, suy đoán tại sao Lang Vương lại hưu Vương phi nhà mình.

Dẫu sao ân sủng của Lang Vương với Vương phi cũng có tiếng trong triều thần, các quý phu nhân còn thấy lúc Quỳnh Nương mang thai Lang Vương rất cẩn thận, vì vậy rất nhiều người đều nhận định là Quỳnh Nương đã làm chuyện có lỗi với Lang Vương, có thể là cho Lang Vương đội nón xanh thật dày.

Nhưng nếu thật sự là vậy, theo tính cách chọc trời của Lang Vương, chém đôi gian phu dâm phụ kia thành mười bảy mười tám mảnh cũng chẳng nói chơi, sao có thể để Quỳnh Nương toàn thân mà lui?

Vì thế xuất hiện một cách nói khác cũng có căn cứ —— bởi vì vạn tuế gia ngự tứ cho Lang Vương hai người ngọc quá mức ghẹo người, Lang Vương bị mê hoặc thần hồn điên đảo, đã quên người xưa, làm Quỳnh Nương ghen tuông quá độ, hậu trạch không yên, cuối cùng chọc giận Lang Vương viết hưu thư.

Các quý phu nhân không nghĩ ra nguyên do, càng hứng thú bừng bừng, hỏi nhau có biết ẩn tình trong đó hay không.

Càng làm cho bà mối và các quý phu nhân hưng phấn là chuyện hòa li này lập tức làm cho si nam oán nữ gả cưới trong kinh thành nhiều lên.

Tuy Lang Vương đã có đích tử đích nữ nhưng rốt cuộc không ở bên cạnh, hơn nữa Vương gia niên thiếu anh tuấn, trong phủ nhiều vàng, quyền cao thế trọng, được ân sủng của vạn tuế gia, điểm nào nói ra cũng chọc vô số khuê nữ tiểu thư đỏ mắt, huống chi là ưu điểm đầy mình, thật sự là người được chọn của các tiểu thư chờ gả.

Quỳnh Nương được xưng là kinh thành đệ nhất nữ phú hào, trời sinh có một bàn tay khéo điểm vàng, bất kể là làm gì cũng có tiền tài cuồn cuộn, càng có vẻ đẹp diễm mỹ vô song. Duy nhất đáng tiếc là đã có một đôi nhi nữ, có điều nếu để hai đứa trẻ ở nhà thân nương Thôi thị nuôi, cưới Quỳnh Nương làm tục huyền hoặc là nhà kề cũng chẳng có gì quan trọng.

Vì thế các bà mối trong kinh thành đều xoa tay hầm hè, gió nổi mây phun, tất phải chọn Vương phi và hôn phu đáng tin cậy cho Lang Vương và Quỳnh Nương.

Không nhắc đến các quý phu nhân phủ trạch trong kinh thành, mấy ngày nay Quỳnh Nương nhận được rất nhiều thiệp mời yến hội, chất đống bàn sách của nàng. Quỳnh Nương nhìn sơ lược cũng có thể đoán được tâm tư của những người này. Có người bát quái, thích dò hỏi bí mật của người ta đến cùng; có người ghen ghét trong lòng, muốn xem dáng vẻ tiều tuỵ của nàng; có người vui sướng khi người khác gặp họa, chuẩn bị dậu đổ bìm leo.

Chỉ có mấy người ít ỏi là thật lòng quan tâm nàng, như Ung Dương công chúa, gửi thư an ủi, nói Vong Sơn ca ca vốn là trích tiên hạ phàm, không thể quá mức lưu luyến, xem như một giấc mộng hoàng lương là được.



Tác giả có lời muốn nói:

Lang vương: cứ tưởng vợ yêu là con cá cắn câu, đã cho vào thùng thì không cần cho ăn nữa, nào ngờ không cẩn thận phóng sinh mất rồi……… vớt về thế nào bây giờ 》 online chờ, gấp ~~~