Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 172



Từ khi tiểu nương kia bị hưu bỏ tới nay, tuy Nhị hoàng tử đã bảo Vương phi của mình trải chăn trước, nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt tiểu nương, lần này Lang Vương sắp đi xa, hắn xuất hiện đúng lúc sẽ làm nàng cảm thấy ấm lòng, cũng tự nhiên hơn.

Theo Nhị hoàng tử thấy, Quỳnh Nương đúng là người có phúc khí, có thể thoát ly khỏi hộ tịch phu thê trước khi Lang Vương ngỗ nghịch tạo phản. Từ trước đến nay hắn không tin quỷ thần lắm, cũng không xem trọng nữ sắc.

Nhưng khí chất can đảm của Quỳnh Nương lúc vào doanh trướng của hắn làm hắn nhớ mãi không quên từ đó về sau.

Quỳnh Nương cũng làm hắn không thể không tin, thế gian này thật sự nữ tử cùng có mỹ mạo, phúc khí và can đảm trí tuệ.

Nữ nhân như vậy thế gian hiếm có, đó là điểm tâm nhỏ ngọt ngào an ủi quân tâm sau khi xưng bá đế nghiệp, có nàng hầu hạ bên cạnh, nhìn cảnh tượng Sở Tà bị thua thảm càng cảm giác hả lòng hả dạ.

Từ khi tuổi nhỏ, hắn và Sở Tà cùng nhập học mấy năm, lúc đó mẫu phi ân cần dạy bảo, bảo hắn nhường nhịn Sở Tà.

Khi đó tuy hắn không hiểu, lại nghe mẫu phi nói lọt vào tai, nhường nhịn Sở Tà mọi lúc, nhưng trong lòng lại cực kỳ không phục.

Có điều bây giờ nghĩ lại, hắn phải cảm tạ lời nhắc nhở của mẫu phi. Nếu không có bí mật không rõ mấy năm nay, sao hắn có thể chờ đến lúc Sở Tà lật đổ Thái Tử, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?

Cũng là bởi vì cảm tình của hắn và Sở Tà rất tốt, nhường nhịn mọi lúc, thậm chí Sở Tà bởi vì hưu thê mà lòng dạ không thuận tàn nhẫn đánh hắn một trận ở Hộ Bộ, hắn cũng nhịn xuống mới được một chút thương tiếc của phụ vương.

“Có thể nhường nhịn cung khiêm, đó là lòng dạ của người bề trên.” Những lời này là lời bình cực lực che dấu tội trạng cho Sở Tà của phụ vương sau khi nghe nói hắn bị đánh.

Cũng là bởi vì có câu này, Nhị hoàng tử rõ ràng cảm thấy phụ hoàng chuẩn bị truyền ngôi vị trữ quân cho mình.

Nghĩ vậy, hắn cười trào phúng: Đây là phụ vương tốt của hắn, ai đối tốt với dã chủng lưu lạc bên ngoài của ông, ông liền truyền ngôi cho người đó. Nếu đại ca biết được nguyên nhân mình mất vị trí trữ quân là bởi vì đắc tội Lang Vương, chẳng phải sẽ bị chọc cho tức xì khói sao?

Một khi đã như vậy, chẳng phải hắn có thể quan tâm thê tử đã hoà li của Lang Vương sao?

Có điều trước mắt chưa phải thời điểm nạp nàng vào vương phủ. Chẳng qua lúc nào cũng có thể quan tâm nàng, bồi dưỡng tình cảm, để nàng hiểu hắn cảm mến nàng. Phải đợi hắn đứng hàng cửu ngũ rồi mới có thể an tâm hưởng thụ tuyệt sắc giai nhân này.

Nghĩ vậy, ngày hôm sau, hắn liền xuất hiện trước cửa hàng của Quỳnh Nương.

Trước khi đến, hắn đã sớm sai người đi tìm hiểu, biết Quỳnh Nương đang ở cửa hàng kiểm toán, đến lúc đi vào, vừa vặn chạm mặt Quỳnh Nương.

Bây giờ tiểu phụ kia hoàn toàn trang điểm kiểu cô nương, một thân tươi mát xinh đẹp, nếu là người không biết chuyện, thật sự không nhìn ra tiểu phụ này đã từng gả phu sinh con. Vệ thị trong phủ mình không thể so sánh với bực quốc sắc thiên hương này.

Hắn cảm thấy tình yêu với nàng càng sâu đậm, đang nghĩ nên mở miệng thế nào, Quỳnh Nương lại chủ động thi lễ với hắn, mỉm cười hỏi: “Sao hôm nay Nhị điện hạ lại rảnh rỗi quang lâm cửa hàng nhỏ này vậy, muốn mua gì cho nữ quyến trong phủ sao?”

Ánh mắt Nhị hoàng tử đảo qua gương mặt trắng nõn trong vắt của Quỳnh Nương, cười nói: “Sắp đến sinh thần của mẫu phi bổn vương, muốn mua vài đồ vừa ý bà ấy.”

Quỳnh Nương nghe vậy phân phó người hầu bưng khay tới, bên trên đều là trang sức cửa hàng mới nhập, đều là trang phục được khảm san hô đỏ, mỗi một bộ đều có giá cả xa xỉ.

Nhị hoàng tử mỉm cười nhìn, trong lòng lại có chút chần chờ.

Hắn không giống Đại hoàng tử, không kiếm tiền bằng con đường tà môn ma đạo, cũng không giống lão tam, làm hỏng thể diện hoàng gia, viết bảng hiệu cho cửa hàng khắp kinh thành để kiếm lấy tiêu vặt.

Bởi vì hắn luôn tiết kiệm noi theo phụ hoàng, thêm nữa còn lén lút nuôi một đám ám vệ bán mạng, chi phí chi tiêu trong phủ đều phải tính toán tỉ mỉ. Thí dụ như Vương phi Vệ thị của hắn, vì cả một năm đều mặc trang phục đeo trâm cài giống nhau tham dự yến hội lớn nhỏ mà bị mọi người trộm nhạo báng.

Dĩ nhiên bên trong có ý thanh liêm tiết kiệm, nhưng cũng đúng là khó xử vì tiết kiệm quá độ.

Nhưng Quỳnh Nương đột nhiên lấy ra nguyên bộ trang phục quý báu như vậy đến, túi tiền của Nhị hoàng tử bỗng có chút ngượng ngùng.

Nhưng Quỳnh Nương lại không có mắt, thấy Nhị hoàng tử trầm mặc không nói gì bèn cho rằng hắn không vừa ý, nàng gọi người đổi thành trang phục phỉ thúy, màu lục trầm kia tựa như một đầm nước xuân, nếu nhất định phải dùng một chữ để hình dung vẻ đẹp của những đồ vật này, vậy đó là —— đắt!

Lưu Diệm cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, thầm hối hận vì sao vừa nãy không nói là mua đồ cho trẻ con trong phủ, đỡ phải bưng mấy đồ phí tiền này đến.

Hắn cũng giảm tâm tư đến trộm hương ngửi ngọc, xấu hổ nói thẳng, đồ này quá đắt, hắn không mua nổi.

Quỳnh Nương khẽ cười: “Nếu là Tĩnh Mẫn Phi trong cung mừng thọ, ta nào có đạo lý thu tiền chứ? Cũng không phải đồ vật đáng giá gì, coi như là tấm lòng nhỏ của ta, tặng cho Tĩnh Mẫn Phi.” Nói rồi gọi người bọc hộp gấm đặt trên rương gỗ cây nhãn thơm, đưa đến xe ngựa của nhị điện hạ.

Lưu Diệm vội vàng nói: “Sao có thể thế được, đây… chẳng phải là bổn vương đến lấy không đồ vật sao, bao nhiêu bạc, bổn vương trả là được.”

Quỳnh Nương duỗi tay dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau mặt gương, không chút để ý nói: “Chỉ là ngàn lượng hoàng kim thôi, có cái gì không thể chứ?”

Nhị điện hạ lập tức nín họng, nếu thật sự đưa ngàn lượng hoàng kim ra ngoài, vậy sáu tháng cuối năm một nhà già trẻ trong phủ hắn chỉ có thể đứng ở trên lâu của cửa thành hít gió tây bắc thoả thích.

Nhưng thứ này lại thật sự không thể nhận, nếu không cả kinh thành đều biết hắn đến trước cửa một phụ nhân đã hoà li đề tống tiền, vơ vét ngàn lượng hoàng kim.

Cho nên tuy rằng Quỳnh Nương cứ kiên trì mãi, nhưng cuối cùng Nhị hoàng tử đẩy hộp quà về, cũng không quan tâm gì mà tán gẫu với giai nhân giàu có hào phóng nữa, chật vật vội vã chạy lấy người.

Hỉ Thước ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, đợi nhị điện hạ đi rồi hỏi: “Tiểu thư, trang phục đắt như vậy, sao có thể tặng không cho người ta?”

Quỳnh Nương thầm nghĩ: Tặng rồi không nhận nổi mới có thể tránh được cái tên đực thích tán tỉnh ra vẻ tài tử đa tình này!

Có điều hiển nhiên lời này không thể nói ra, khóe mắt nàng quét về phía hoa lụa màu nhạt trên búi tóc của Hỉ Thước: “Ta thấy hình như mấy ngày trước ngươi cũng sắm thêm ít trang phục tinh xảo, không phải là tự ngươi mua hết chứ? Là ai tặng vậy? Sao bây giờ lại không đeo?”

Hỉ Thước bị hỏi mà mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng miệng lại lưu loát nói: “Trước kia không hiểu chuyện, sau này đều là tự mình mua.”

Quỳnh Nương lại không muốn buông tha đề tài này, nàng uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi: “Vậy đồ trước kia không hiểu chuyện nhận lấy… là ca ca ta mua cho ngươi?”

Quỳnh Nương thình lình hỏi vậy, quả nhiên Hỉ Thước không hề phòng bị, lập tức hoảng loạn quỳ xuống, Quỳnh Nương cũng không nói lời nào, chỉ chậm rãi uống hết trà, buông chén trà xuống, rũ mí mắt nói: “Chuyện là thế nào, từ từ nói hết với ta.”

Thúy Ngọc hầu hạ một bên nghe xong cũng bị doạ chết khiếp, cứ nhìn Hỉ Thước, thầm nghĩ: Nha đầu này, sao lại to gan như vậy, chẳng lẽ đúng là lén lút có gì đó với thiếu gia nhà thân nương? Vậy thì thế nào cho phải?

Vành mắt Hỉ Thước cũng đỏ, quỳ trên mặt đất nói: “Tiểu thư, là nô tỳ sai, lúc trước ngài chưa gả đi, nô tỳ đã cảm thấy thiếu gia rất tốt, sau đó ngài gả vào vương phủ, tuy rằng không thường gặp ngài ấy nhưng trong lòng vẫn không buông bỏ được. Có điều nô tỳ tự biết hèn mọn, vốn không nên trêu chọc thiếu gia, mấy ngày trước đã nói rõ ràng với thiếu gia, bảo ngài ấy đừng mua đồ cho nô tỳ nữa, an tâm nghe lời phu nhân lão gia, cưới hiền thê môn đăng hộ đối mới là đạo lý.”

Hỉ Thước nói thẳng lí do ra làm Thúy Ngọc ở bên cạnh đau đầu, tức giận đến nỗi tiến lên nhéo lỗ tai nàng ấy: “Đang nói cái gì vậy! Chỉ nói sai rồi, xin tiểu thư tha thứ ngươi là được, nói cái gì đó, chẳng lẽ ngươi không nói, thiếu gia sẽ không cưới?”

Thúy Ngọc cũng là vì muốn tốt cho Hỉ Thước nên mới tức giận như vậy. Mấy ngày trước phu nhân Thôi gia nhờ người tìm một vài hôn nhân cho Thôi thiếu gia, nhưng đến cuối cùng, thiếu gia đều không đồng ý.

Bây giờ Hỉ Thước đột nhiên bị Quỳnh Nương gạ hỏi ra nhiều lời thế này, người ta nghe thấy, chẳng phải là sẽ nghi ngờ nàng ấy khuyến khích thiếu gia Thôi gia không cưới sao?

Phải biết rằng lúc trước Thôi Truyền Bảo từng bị hồ ly tinh mê hoặc tâm trí, làm cho Thôi gia gà bay chó sủa, Hỉ Thước biết rõ bản thân, sao có thể làm thông phòng của thiếu gia Thôi gia được chứ?

Thúy Ngọc sốt ruột, lại muốn nhéo tai Hỉ Thước để nha đầu này thanh tỉnh.

Nhưng Hỉ Thước đã nghĩ xong, nói với Quỳnh Nương: “Năm đó tiểu thư và cha nương không ký văn tự bán đứt, thời gian vừa qua, phụ huynh trong nhà đã tích góp tiền bạc, muốn chuộc thân cho ta, bản thân ta cũng tích góp ngân lượng, tính ra hẳn là đủ rồi, từ đây ra khỏi phủ, tuyệt đối không qua lại với thiếu gia Thôi gia nữa, nếu vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt, không chết tử tế được!”

Quỳnh Nương bất động thanh sắc, chậm rãi nói: “Ta không biết ca ca và ngươi có tư tình từ khi nào, ngươi theo ta đã lâu, ta cũng không thể bạc đãi ngươi, nếu cha nương chịu, ta sẽ nhận ngươi vào Thôi gia làm thông phòng.”

Hỉ Thước lại lưu loát nói: “Cảm tạ tiểu thư hậu đãi, trước kia là Hỉ Thước không hiểu chuyện, chỉ xử trí theo cảm tính, lại không suy nghĩ đến cách biệt thân phận giữa mây và bùn với thiếu gia, nhưng Hỉ Thước giống tiểu thư, thà rằng không gả cũng không muốn làm thiếp của người ta, nếu tiểu thư còn thương Hỉ Thước thì ban ân để nô tỳ về nhà, đoàn tụ với thân nhân.”

Thúy Ngọc không nói gì, Hỉ Thước không giống nàng, không phải là nô tài nuôi trong nhà, mà đến từ thôn quê.

Tuy nhà nghèo khổ, nhưng hẳn là Hỉ Thước cũng được cha nương yêu thương nuôi lớn, trên người mang theo một loại năng nổ của thôn quê, ngày thường cũng rất được Quỳnh Nương yêu thích.

Nào ngờ, ở bên cạnh tiểu thư, cái khác đều không học được, loại ngạo khí này lại học được mười phần, trước đó qua lại với thiếu gia, sau đó lại không muốn làm thiếp, chẳng lẽ nàng ấy còn muốn làm chính thê Thôi gia, đại cữu tẩu tử của Lang Vương?

Trời ạ! Sao tâm tư của nha đầu này lại lớn như vậy!

Thúy Ngọc cẩn thận suy nghĩ, hít hà một hơi, tức giận đến nỗi trừng Hỉ Thước, muốn duỗi tay đánh nàng ấy, nhưng biết nàng ấy cũng là người bướng bỉnh, trong phút chốc không biết nên nói gì mới tốt.