Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 180



Cũng chính là lúc Nhị hoàng tử đang hoảng thần, hắn chỉ cảm thấy dưới thân vô cùng đau đớn.

Tốc độ của Sở Tà quá nhanh, dù trước đó hắn có chuẩn bị cũng không nhất định có thể ngăn cản được, trong nháy mắt máu nhiễm đỏ khố, Nhị hoàng tử đau đến nỗi hét lên, người ngả về phía sau.

Thường Tiến đi vào, sợ tới mức chòm râu quai nón trên cằm cũng vểnh lên theo, lúc nhìn thấy Sở Tà vẫn muốn bổ đao, hắn nhanh chóng dẫn vài người đến ngăn lại, lảo đảo vấp ngã xuống đất cũng không buông tay, ôm rồi kéo mới có thể túm chặt lấy Sở Tà không át được cơn giận.

Trời ạ, nếu tàn sát Nhị hoàng tử thì nên viết sổ con thế nào? Vậy chẳng phải là tội tịch trảm cả nhà sao?

Lúc này Thường Tiến nhanh trí mau chóng bảo người đỡ Nhị hoàng tử đang đau đớn lăn lộn trên đất ra ngoài.

Sau đó nói với Sở Tà: “Lang Vương, Vương phi vừa mới bị kinh hách, ngài đừng dao sắc xuyên thịt hù dọa ngài ấy nữa, mau chóng an ủi ngài ấy mới đúng!”

Nói rồi khép cửa phòng lại để phu thê đoàn tụ.

Sở Tà tận lực thả lỏng cơ bắp trên mặt, muốn an ủi Quỳnh Nương, còn Quỳnh Nương thì sao, sau khi nhây ngốc, nương theo ánh nến nhìn kỹ người đến đúng là Lang Vương, nàng nhào qua như mũi tên, sau đó giơ hai cánh tay mảnh khảnh lên, đánh hắn bộp bộp như mưa.

“Chàng còn dám xuất hiện, không phải đã chết rồi sao! Không phải một chút tin tức cũng không có sao? Sao còn dám ra ngoài như vậy…” Nàng vừa đánh vừa mắng, cuối cùng khóc không thành tiếng, đánh đến nỗi tay nàng sưng đỏ một khoảng.

Sở Tà đứng thẳng không né, chỉ chốc lát, khuôn mặt tuấn tú liền đỏ bừng, nhưng hắn lại đau lòng ôm lấy tiểu nữ nhân đang khóc mắng vào trong lòng, ôm nàng thật chặt.

Lúc này Quỳnh Nương mới ôm chặt lấy nam nhân chết đi mà sống lại, bật khóc nức nở.

Lâu rồi Sở Tà cũng chưa ôm Quỳnh nương vào lòng, lúc này ôm chặt lấy, cảm thụ được sự mềm mại của nàng, trong lòng kích động. Hắn lập tức bế nàng lên, đi tới giường, sau đó đè nàng trong ngực, môi lưỡi dây dưa, liều chết triền miên.

Tuy bên ngoài mưa gió lớn, nhưng giờ phút này đều bị ngăn cách ở ngoài màn, Quỳnh Nương chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập kiên cố của hắn, dứt khoát cưỡi lên người hắn, bám vào người lần mò xuống, gấp gáp cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn.

Sở Tà trống trải lâu rồi, đâu thể chịu được cái này? Hắn thở gấp, như đập nước ngàn dặm sắp mở ra, không chặn lại được.

Hai người ác chiến mấy hiệp đổ mồ hôi đầm đìa, Sở Tà ôm chặt tiểu nương hai mắt vẫn còn phiếm hồng, lúc này mới kể lại chuyện mình đã trải qua.

Hoá ra sau khi lên thuyền hắn chỉ đi một ngày rồi từ đường thuỷ quay lại đường bộ.

Mấy ngày hôm nay Giang Đông mưa rất to, lương thực mất mùa. Tệ nhất là kho trữ lương thực lại thấm nước, rất nhiều lương thực đều mốc meo mọc mầm.

Có mấy quận huyện không phát lương thực cứu tế, người dân làm loạn. Ngay lúc mấu chốt này lại xuất hiện chuyện quan viên giết oan nạn dân, vô cùng ồn ào, tuy rằng sau đó đã trấn áp được, nhưng nếu không tăng thêm khống chế thì sẽ lại biến thành khởi nghĩa tạo phản. Những chuyện này không phải hắn trở về là có thể giải quyết.

Cho nên Sở Tà ở trên thuyền tìm hiểu tình huống, hình như gần đây có người âm thầm mua bán lương thực nhưng không bán cho Giang Đông, hắn xuống thuyền ở ven đường, cưỡi ngựa lao đến huyện lớn lương thực, lấy danh nghĩa lương thương tìm hiểu tình hình thực tế.

Giang Đông họa loạn, hắn cần mang theo rất nhiều lương thực về mới có thể giải quyết.

Sau khi đến huyện lương, rất nhanh hắn đã tra ra, là Hộ Bộ hạ chỉ, nói lũ lụt mới vừa dừng, để tránh đạo tặc khơi đống tro tàn, cấm số lượng lớn lương thực nhập vào tỉnh ngoài không qua phê duyệt của Hộ Bộ. Mà mua bán của Giang Đông lại bị Hộ Bộ kéo dài đè ép, kết quả tạo thành quẫn cảnh uổng có bạc lại không mua được lương thực.

Lang Vương biết được tình hình thực tế rồi viết tấu chương xin chỉ thị của vạn tuế, chất vấn Hộ Bộ làm hại đến sống chết của nhân dân, một mực kéo dài để làm gì?

Có điều dù hoàng đế chất vấn Hộ Bộ, trước mắt kho lương của huyện lương thực đã bán không, không để Giang Đông gom góp lương thực.

Vì thế Lang Vương điều đội quân đến gần Giang Đông, rút trường đao ra, bao vây xung quanh, lấy danh nghĩa giúp đỡ dân chạy nạn, phàm là xe lương đến đi đều phải tách thành lương thực hai tầng, trả bạc, cũng ban phát thư khen thưởng, cảm tạ đã cứu tế nạn dân bị nạn của Giang Đông.

Như vậy không tính là mua bán lương thực số lượng lớn, xem như số lương thực này là thương lương bán lẻ. Vây chặn mấy chục con đường bốn phía như vậy, tích tiểu thành đại, góp ít thành nhiều, cuối cùng thành hơn mười thuyền lương thực đầy.

Lang Vương tính toán xem như miễn cưỡng vượt qua trạm kiểm soát này của Giang Đông. Hắn chuẩn bị về kinh, đi đón thê nhi Quỳnh Nương và nhạc phụ mẫu đại nhân cùng trở lại Giang Đông.

Ai ngờ hăn vừa trở về, tình hình ven đường làm người nhìn mà kinh hãi, hỏi lữ khách qua đường mới biết, vùng ven sông xảy ra nạn bão.

Nhưng kỳ lạ là các giao lộ đều có người chặn đường kiểm tra, bây giờ Sở Tà vô cùng cẩn thận, bảo người đến hỏi tỉ mỉ, vừa hỏi mới biết, truyền là Lang Vương táng thân sông lớn, bây giờ chỗ nào cũng có quan binh vớt thi thể của hắn.

Sở Tà lại cảm thấy không đúng, vớt thi thể là thật, nhưng kiểm tra người trên đường là thế nào? Hắn tránh ở chỗ tối nhìn một lúc, chỉ cần là người giống hắn thì sẽ bị những quan binh đó khống chế áp giải sang một bên.

Đâu phải tìm kiếm Vương gia gặp nạn? Rõ ràng là tìm tội phạm lẩn trốn.

Đúng lúc này, đội nhân mã hắn phái ra tìm hiểu biết được Thiều Dung công chúa đích thân mang theo binh mã sở thuỷ đến tìm tin tức của mình.

Hắn lập tức bảo người thám thính điểm dừng chân của Quỳnh Nương, muốn nhanh chóng để nàng biết hắn không sao rồi tìm hiểu tỉ mỉ loạn cục trước mắt.

Lúc hắn thấy bóng dáng Nhị hoàng tử Lưu Diệm, có chút hiểu ý hắn ta.

Nào ngờ tối nay, lúc hắn mạo hiểm mưa rền gió dữ mà đến, lại phát hiện có hai đám nhân mã tách ra lén lút tiến đến.

Hoá ra là sau khi hắn chết, không đợi qua đại tang đã có người chủ động đội nón xanh cực lớn lên đỉnh đầu hắn.

Sau đó tức giận công tâm, chém xuống một cái long căn.

Quỳnh Nương nghe hắn kể những chuyện trải qua, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng lường trước được chuyện Giang Đông cạn lương thực liên quan đến Nhị hoàng tử, hắn quản lý Hộ Bộ, hiển nhiên có thể tìm cơ hội động tay chân.

Nhưng có lẽ Nhị hoàng tử cũng không đoán được, hắn làm vậy lại biến khéo thành vụng, ngược lại để Sở Tà tránh được một kiếp.

Tiếp theo lúc Quỳnh Nương kể những chuyện nàng trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi, đổi lấy đôi mắt dần trừng lớn của Lang Vương. Quỳnh Nương cũng không muốn châm ngòi quan hệ phụ tử thân sinh của Lang Vương và Hoàng Thượng.

Nhưng vừa nãy Lang Vương đã biết được chút chuyện lúc Nhị hoàng tử bảo đã nhận lời trước mặt hoàng đế, dù Quỳnh Nương không nói, nàng cũng không chịu nổi bị hắn dò hỏi đến cùng.

Cuối cùng bị Lang Vương ép hỏi ra mối hôn sự ở tẩm cung.

Lang Vương tức giận đứng lên trên giường, cúi đầu nhìn Quỳnh Nương như hổ rình mồi: “Lão thất phu lại muốn đưa thê nhi của ta cho người khác!”

Quỳnh Nương thình lình bị hắn xốc chăn lên, nàng vội vàng kéo chăn lại chắn: “Vương gia, chàng đang nói bậy cái gì, gọi ai là lão thất phu đấy?”

Lang Vương tức giận nhảy xuống giường, ừng ực uống nước trong ấm: “Ai nghĩ cách lên thê nhi của bổn vương, kẻ đó là lão thất phu!”

Quỳnh Nương thầm nghĩ may mà lúc này mưa lớn, lời đại nghịch bất đạo của Lang Vương không truyền ra khỏi phòng, nàng lập tức khuyên bảo, nói hoàng đế cũng chỉ là vội vã nhận tôn nhi về vân vân.

Bây giờ nàng cũng không dám lửa cháy đổ thêm dầu, nếu đợi người khác xúi giục, theo tính Lang Vương, hắn sẽ bóc can tạo phản.

Bây giờ Quỳnh Nương đã biết thân thế thật của Lang Vương, hiển nhiên cũng hiểu ra rất nhiều lần thiên vị của hoàng đế. Đối với nhi tử lưu lạc bên ngoài này, Gia Khang Đế mang theo vài phần áy náy và thật lòng yêu thương. Có điều năm đó vạn tuế gia không giữ biểu tỷ Tình Nhu mà ông yêu thương lại được, cho nên cách yêu thương nhi tử cũng không đúng.

Quỳnh Nương không muốn diễn thảm kịch luân lí con ruột giết cha nữa. Bây giờ nàng chỉ muốn sớm về Giang Đông với Lang Vương, sống cuộc sống gia đình của mình.

Nàng khuyên bảo một lúc mới dỗ được nam nhân trần truồng kia lên giường.

Có điều hôm sau Quỳnh Nương mới nhớ ra Nhị hoàng tử bị thương đêm qua. Rửa mặt xong, bảo người đi hỏi mới biết, hôm qua Nhị hoàng tử bị thương rất nặng, Thường Tiến rắc chừng hai lọ kim sang dược mới đông máu được.

Nhị hoàng tử gánh vác hoàng mệnh mà đến. Thứ nhất là giám sát cứu tế, thứ hai là cùng Quỳnh Nương tìm Lang Vương.

Vì vậy sau khi nghe nói Nhị hoàng tử xảy ra chuyện, thị vệ đại nội đi theo không thể mặc kệ, nói muốn bắt Lang Vương về diện trình Hoàng Thượng.

Nhưng Thường Tiến còn ngang tàng hơn, nói Nhị hoàng tử vào viện cùng một lúc với đạo phỉ, đen thùi lùi, ai phân rõ được người đến trước là đạo tặc, người vào sau là hoàng tử?

Vả lại đang hơn nửa đêm, hắn xông thẳng vào phòng Thiều Dung công chúa là có ý gì, diện trình Hoàng Thượng thì diện trình Hoàng Thượng, tin tưởng đương kim thánh thượng là minh quân, tuyệt đối sẽ không thiên vị.

Phía dưới của Nhị hoàng tử bị thương nặng, may mà lúc ấy hắn liều mạng né, nếu không sẽ đứt, nhưng thương thế này thật sự không thể để lâu.

Vả lại trên dưới cả triều, phân rõ phải trái với ai cũng đừng phân rõ phải trái với Giang Đông Vương, vốn dĩ hắn đã đuối lý, bị Lang Vương chết rồi sống lại bắt gặp đúng lúc, không thể phân rõ phải trái với kẻ da mặt dày kia.

Tức khắc mau chóng lên thuyền trở lại kinh thành, báo chuyện này lên trước rồi nói sau.

So sánh với thương thế dưới thân, Lang Vương chết mà sống lại càng khiến Lưu Diệm bóp cổ tay.

Nhớ tới lời Thượng Vân Thiên nói Sở Tà mới là chân long thiên tử, bây giờ hắn đã tin chín phần!

Nhị hoàng tử lấy danh nghĩa trị thương để về kinh, Lang Vương cũng thu dọn hành lý, thu xếp công việc tiếp theo rồi dẫn Quỳnh Nương cùng về kinh.

Tuy vẫn chưa về tới kinh thành nhưng hoàng đế đã được tin.

Vong Sơn của ông chết mà sống lại, đúng là người tốt sẽ được trời giúp, bệnh của Gia Khang Đế đỡ hơn phân nửa, giãy giụa đứng dậy muốn nghênh đón ái tử.

Thế cho nên lúc thái giám trình báo chuyện Nhị hoàng tử bị thương với ông, vạn tuế căn bản không nghe vào tai, chỉ lo kêu: “Mau gọi Vong Sơn đến gặp trẫm, trẫm phải xem nó có bình yên vô sự không.”

Lúc ấy một đám phi tần đều có mặt, mọi người đều cứng họng nhìn hoàng đế thất thố.

Theo mọi người thấy, Nhị hoàng tử trọng thương, thương đến gốc rễ mới là chuyện lớn. Vì sao hoàng đế không để trong lòng, ngược lại chỉ bận vui chuyện Lang Vương bình yên trở về?

Cứ vậy, ánh mắt mọi người nháo nhào chuyển về phía Tĩnh Mẫn Phi vành mắt đỏ hồng, thầm bóp cổ tay thở dài thay người hiền lành không nhiều lời này.

Tĩnh Mẫn Phi quá nhu nhược, đến nông nỗi này vẫn không biết quỳ xuống đất khóc kêu với vạn tuế đòi lại thiệt thòi cho con ruột. Ngược lại chỉ ngồi yên lặng, nhẫn nhục chịu đựng trút giận.

Ai, thật sự là quá nhu nhược!

Sau khi diện thánh, Tĩnh Mẫn Phi xin thẻ bài của tổng quản đại nội, đến phủ nhị điện hạ thăm bệnh.

Đến trước giường nhi tử, nhìn gương mặt trắng bệch của Lưu Diệm, Tĩnh Mẫn Phi vận đủ khí, hung hăng cho hắn một cái tát: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, trên đầu chữ sắc là một cây đao, ngươi điên rồi sao? Lúc này lại để sắc mê hoặc tâm trí!”