Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 187



Nhị điện hạ bị đặt trên lò sưởi, mông bị nướng kêu vang, chỗ bị ăn một đao cũng co rút đau đớn. Nhưng mặt lại nhẹ nhàng, vẻ mặt không để ý lắm, ôn tồn lễ độ cười nói: “Tì vị bồi thường, thể hư mệt mỏi, không thể phơi ra cho Vương gia xem rồi.”

Sở Tà cười thâm thuý, ánh mắt nhìn Nhị hoàng tử rõ ràng không có ý tốt.

Vẻ mặt của hai người dừng trong mắt Gia Khang Đế, sầu trong lòng đế vương.

- -----

Ông vốn có lòng truyền vị cho Lưu Diệm, ngoài lí do bởi vì hắn đặt quyền lợi chung lên lợi ích riêng, nghiêm túc cần cù, rất có danh tiếng trong nhóm quần thần ra, càng quan trọng là hắn và Vong Sơn có giao tình rất tốt, ông không cần lo trăm năm sau Vong Sơn sẽ ra sao.

Nhưng bây giờ bởi vì một nữ nhân mà hai huynh đệ hoàn toàn lật mặt với nhau…

Nghĩ vậy, ông nhìn Thiều Dung công chúa bên cạnh, lúc này đang ở trong thính đường nên nàng đã bỏ áo bông dày đi, lộ ra váy dài màu hoa hồng, tay áo bó thêu hoa trên vai, trên vai ngọc nối một dải lụa mỏng dài, mặt mang nụ cười, gáy ngọc trắng thẳng, thần thái phấn chấn, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười đều độc đáo ý vị.

Hồng nhan họa thủy! Chẳng trách hai nhi tử lại tranh đoạt.

Gia Khang Đế nghĩ vậy, theo bản năng xem nhẹ chuyện mình mình muốn tứ hôn Quỳnh Nương cho Nhị hoàng tử, đổ hết tất cả tội lỗi lên lí do Quỳnh Nương quá mạo mĩ.

Có điều Gia Khang Đế nhớ lại chuyện cũ mất cả ngày, nhóm thần tử theo ông đến Giang Đông lại không quên chính sự.

Hồ đại nhân không thuận theo không buông tha can gián hoàng đế, không thể dung túng nuông chiều Giang Đông Vương, mở miệng đầu tiên: “Lang Vương, ngài cũng biết bởi vì sưu cao thuế nặng của ngài mà mà dân chúng Giang Đông lầm than, theo lý mà nói ngài chưởng quản thuế vụ kênh đào, cũng không thiếu ngân lượng, vì sao còn muốn thu tiền của nhân dân chứ, thu cái gì mà “thuế vui mắt”… Đây là cái thuế gì, thật sự các triều đại trước không kiếm ra, nay vạn tuế đã tới, vậy ngài giải thích rõ ràng đi!”

- -----

Sở Tà nghe nói trong triều có người dần thư viết cái gì mà “mười tội trạng” buộc tội mình, hắn đã sớm có chuẩn bị.

Nghe Hồ đại nhân nói vậy, mí mắt cũng không chớp: “Ngay cả Hồ đại nhân cũng cảm thấy vớ vẩn, sao bổn vương lại làm chứ? Giang Đông gặp nạn mấy năm liền, người dân ăn không đủ no, bổn vương đã sớm hạ lệnh giảm miễn thuế cày năm nay, cứu tế lương thực cũng là bổn vương tự móc hầu bao, đừng nói tiền thuế kênh đào, của cải của bổn vương cũng vào đó không ít, đến nỗi bây giờ muốn cưới thê thu lợi cũng lực bất tòng tâm, làm hỏng thể diện của Vương phi!”

Đúng lúc này, Lư Quyển đã là Tư Mã sở Lại Bộ cười nói: “Hôm qua vừa đến Giang Đông, thánh thượng đã mệnh cho vi thần đi dò hỏi dân tình, hoá ra ‘thuế vui mắt’ là lời nói đùa bên đường của Vương gia, lúc ấy trên phố có một nữ tử mạo mĩ bị người dân vây quanh, đuổi ngắm không ngừng, vì để đám người tự động lui tản nên Lang Vương mới nói vậy, chỉ để người dân tản đi thôi, chưa hề thu một văn tiền, không biết thế nào lại nghe nhầm đồn bậy thành Lang Vương sưu cao thế nặng.”

Lúc này Quỳnh Nương không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tất cả đều là lỗi của ta, bởi vì lúc ấy mới đến Giang Đông, đi lại trên phố, ăn mặc không giống dân địa phương lắm nên bọn họ tò mò, xe ngựa suýt bị đụng phải, lúc nguy cấp Lang Vương kịp thời đuổi tới giải vây.”

Nếu nữ tử khác nói lời này sẽ có chút hoang đường buồn cười.

Nhưng người nói là Thiều Dung công chúa, sẽ chẳng có ai cảm thấy khoa trương.

Mới chỉ mấy tháng không gặp, vị nghĩa nữ này của Thái Hậu còn yêu kiều duyên dáng hơn lúc ở kinh thành.

Tư sắc của nữ nhân có năm phần ở da thịt, ba phần dựa vào khí chất, hai phần là do trang điểm, nhưng Thôi Quỳnh Nương lại có đủ mười phần, lúc trước mọi người truyền lưu nói nàng mới là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, đáng tiếc xuất thân quá thấp, không thể sánh vai với quý nữ như Vân Hi nên không được chọn.

Mỹ nhân này chợt đứng trong quận thành Giang Đông làm người dân toàn thành vây xem, quá là có tình có lí.

Nếu đúng là thế, vậy Lang Vương không rút đao bảo vệ tiền thê đã xem như phá lệ thi ân.

Hồ đại nhân nghẹn lời, thầm mắng người viết tấu chương nghe nhầm đồn bậy, chưa tìm thêm chứng cứ đã bêu xấu trọng thần, thật sự nên giáng tội.

Cùng biến sắc như Hồ đại nhân còn có vạn tuế. Vì sao luôn có người muốn hại Vong Sơn của ông? Loại lời nói đùa hù dọa ngu dân này lại bị dùng để buộc tội trên triều đình, còn bôi nhọ Thiều Dung công chúa thành nữ tử thanh lâu, ngay cả Thái Hậu cũng bị tổn hại.

Nghĩ vậy, thể diện của vạn tuế cũng đâu thể đẹp nữa? Lập tức quyết định, nhất định phải nghiêm khắc xử lý quan viên bôi nhọ Lang Vương.

Ung Dương công chúa đi tuần theo hoàng đế cũng cười nói: “Nếu là Thiều Dung công chúa thì lấy tiền cũng phải, hiện giờ chúng ta ở kinh thành lại khổ, không được nhìn ngươi trang điểm mọi lúc, lại không biết nên mặc đồ thế nào mới đẹp.”

Nàng ấy đã gả, hôn phu hiền hậu cần cù, thật ra hoàng đế cũng thương nữ nhi này nên đề bạt Phò mã, hắn suôn sẻ thăng tiến trong triều, cảm tình của phu thê cực nặng, cũng coi như là hoà thuận.

Kiếp này Ung Dương công chúa không sửa được tật xấu nói chuyện không qua não, lại nói lời bỏ tiền ngắm Quỳnh Nương này.

Nhưng Quỳnh Nương hiểu nàng ấy, nàng hơi mỉm cười, chuyển đề tài khác.

Thật ra trước khi đến Giang Đông, tầt cả quần thần đã nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị đến Giang Đông với vua, tóm được sai lầm của Lang Vương rồi thỉnh tấu.

Nhưng không ngờ Hồ đại nhân ra quân bất lợi, lập tức bị Lang Vương bác bỏ sạch sẽ.

Sau đó, vạn tuế thật là săn sóc thần tử, thật là quan tâm Lang Vương không thể cưới luôn, lập tức nói, nhân lúc ông tuần du Giang Đông liền làm chủ chủ trì hôn sự cho hai người, gương vỡ lại lành, trở thành giai thoại trăm năm.

Còn tiền cưới, ông và chư vị hoàng tử thần sẽ không bủn xỉn, cũng coi như là giúp đỡ Lang Vương táng gia bại sản vì dân.

Gia Khang Đế nói trôi chảy, thần tử phía dưới đều mang vẻ mặt đau khổ.

Theo lý mà nói, đồng liêu tặng quà cho nhau hẳn là bổn phận, nhưng Lang Vương cưới chính thê thật sự làm mọi người khó chịu, đặc biệt là tân nương tử cũng không thèm thay, có hiềm nghi lấy quà mừng nhưng lại không thể nói ra lời nghi ngờ, nếu không sẽ thể hiện mình là người keo kiệt, ngoài ra còn có hiềm nghi xúi giục phu thê Lang Vương không thể gương vỡ lại lành.

Chỉ có thể nhận xui xẻo, từ kinh thành xa xôi ngàn dặm đến Giang Đông tặng quà cho Lang Vương.

Lang Vương cũng chỉ có thể cảm tạ quân ân, quyết định ngày nghênh thú Quỳnh Nương.

Mấy ngày liên tục bồi vương, Lang Vương cần phải xử lý chính vụ. Mỗi ngày trở về ngắm hai đứa nhỏ đã ngủ say, ăn cơm canh Quỳnh Nương tự tay nấu cho hắn rồi mới đến thư phòng xử lý chính sự đã trì hoãn vì làm bạn với thánh thượng.

Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú, Quỳnh Nương thấy hắn lao khổ, bồi bổ cho hắn mấy ngày liền, hôm nay băm ớt nướng cá, ăn với canh viên chim ngói.

Ăn xong hắn liền vào thư phòng, lại nghe quản gia thông báo, thân thích đến nhà, nói có chuyện quan trọng báo cho Lang Vương.

Lang Vương luôn gần gũi lo liệu cho người Giang Đông, quan tâm thúc công cô mẫu thân thích, thấy muộn như vậy vẫn đến, không nói là gặp khó khăn gì, lập tức để người dẫn hắn vào.

Cửa thư phòng đẩy ra, một nam tử mặt tròn dáng người tầm trung đi đến, cười thi lễ với Lang Vương: “Vương gia.”

Lang Vương nhìn thoáng qua người đến, nhận ra là cháu đích tôn Sở Đắc Thắng của một thúc công thân thích. Sở Đắc Thắng vừa qua ba mươi, bởi vì ham sắc nên gương mặt có chút xanh trắng.

Vị thúc công này vốn giàu có, đáng tiếc có một nhi tử chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền, dần dần ngồi không tiền cạn, đến thế hệ Sở Đắc Thắng, gia tài bạc triệu đã bị hao hết, tuy có thể áo cơm vô lo nhưng sống không bằng phú thương.

Lang Vương hỏi: “Đường ca đến có chuyện gì?”

Sở Đắc Thắng lấy lòng cười nói: “Hàng ngày Vương gia rất nhiều công chuyện, vốn không nên quấy rầy, nhưng gần đây ta mới biết được một chuyện cần phải để Vương gia biết… Vương gia cũng biết chúng ta suýt trở thành huynh đệ ruột đúng không?”

Lang Vương nghe lời này xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, lông mày nhăn lại, quát: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Sở Đắc Thắng bị vẻ mặt và ngữ khí của Lang Vương làm cho hoảng sợ, ngộ ra Lang Vương hiểu lầm lời của mình, bèn nhanh chóng nói: “Ngày xưa lúc Lão vương phi còn chưa mất, có lẽ là cảm thấy dưới gối chỉ có một mình Vương gia, có chút trống trải nên có ý thu ta làm nghĩa tử, chuẩn bị bàn bạc với đại bá mất sớm của ta rồi sửa lại gia phả, tổ chức lễ thu nuôi ta, mấy thúc công đều biết chuyện này. Đáng tiếc trời không cho mệnh thọ, Vương phi đột nhiên ly thế, đại bá thương tâm quá độ cũng bệnh chết, chuyện này không giải quyết được gì.”

Lang Vương giương mày kiếm, chuyện này hắn chưa bao giờ nghe nói đến. Nhưng đã nhắc đến vài vị thúc công biết chuyện, nghĩ vị biểu ca này không to gan đến nỗi nói cái chuyện xưa rách này ra chọc mình. Không biết vì sao hôm nay hắn lại nhắc đến chuyện này?

Sở Đắc Thắng lại không nói một chuyện, đó là lúc ấy lão Lang Vương không đồng ý, vì vậy sau khi Lão vương phi qua đời, chuyện này không được tiếp tục.

Lúc đó hắn vẫn là đứa bé hơn mười tuổi, lần đầu tiên trong đời bước vào Lang Vương phủ, bị vương phủ xa hoa rộng rãi làm cho chấn động. Hắn nhìn thấy Lang Vương phi, bà còn đẹp hơn mỹ nhân trong tranh vài phần.

Vương phi xoa đầu hắn, cười nói đùa: “Sửa gia phả rồi con sẽ là ca ca, là đích trưởng tử của vương phủ, sau này vương vị Lang Vương cũng sẽ là con kế thừa.”

Lúc đó hắn tuổi nhỏ chưa hiểu, sau này tuổi dần lớn, hắn mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì.

Vô số lần hắn nghĩ nếu ngày đó Vương phi vẫn chưa bỏ mình, liệu lời nói đùa có thể trở thành sự thật hay không? Nếu vậy bây giờ mình sẽ là chúa tể Giang Đông, ở trong Lang Vương phủ nhà cao cửa rộng ngàn gian làm Vương gia quyền cao chức trọng, nhìn lại hiện tại nhà chỉ có bốn bức tường, trái tim hắn đau như bị vô số con kiến cắn xé.

Sở Đắc Thắng quăng suy nghĩ vô dụng này ra sau đầu, móc ra một phong thơ từ trong ngực, tất cung tất kính đưa cho Lang Vương, nói: “Đây là lá thư Vương phi đưa cho phụ thân ta lúc ấy, nói rõ nếu đương kim thánh thượng đến Giang Đông thì phụ thân ta giao thư cho ngài. Phụ thân ta đi sớm, lời nói lúc lâm chung cũng chưa rõ ràng nên có chút chậm trễ, gần đây ta cũng mới nhận được phong thư này, hôm nay phụng mệnh Lão vương phi đưa thư cho Vương gia.”