Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 194



Quỳnh Nương bị hắn đâm cho mất lời, nàng đỏ mặt, xấu hổ buồn bực nói: “Ai nói vậy với chàng?”

Sở Tà dùng sức đè nặng nàng: “Ngôi vị hoàng đế lao lực kia, ai thích ngồi thì ngồi đi, nàng toàn lo những cái không đâu, nhưng mà nếu xưng đế cũng có chỗ tốt, xem nàng còn dám dùng hưu thư dày vò ta không? Ta sẽ làm cái lãnh cung nhỏ, nhốt lại, tiếp tục sinh hài tử cho ta!”

Quỳnh Nương thấy hắn nói vậy, nàng cười mắng đẩy hắn.

- -----

Sở Tà cười cắn chóp mũi nàng, vừa thở gấp vừa nói: “Bảo bối tích trữ đều là của tiểu Quỳnh Nương nhà ta, một chút cũng không cho ai hết!”

Câu giường chiếu này càng thêm nóng bỏng, không thể nghe lọt vào tai, bóng đêm thêm đậm, trăng trên song cửa, nhìn ánh nến trong phòng lay động…

Chuyện Tĩnh Mẫn Phi và Nhị hoàng tử mưu phản thực sự là bê bối hoàng gia, không nên vào công đường thẩm vấn.

Nhưng Lang Vương lại không thể không hỏi chuyện Tĩnh Mẫn Phi.

Điều tra tất cả dấu hiệu trước khi bệnh của mẫu thân phát tác đều liên quan đến Tĩnh Mẫn Phi.

Nghe nói trước khi vào cung, giao tình của Tĩnh Mẫn Phi với mẫu thân rất tốt, trở thành hảo hữu Giang Đông, thậm chí bởi vì không thể sinh dục nữa mà mẫu thân áy náy, khuyên Sở Quy Nông cưới Tĩnh Mẫn Phi làm bình thê, sau khi bị phụ thân từ chối quả quyết, Tĩnh Mẫn Phi vào cung thừa sủng, sinh ra Nhị hoàng tử. Khi đó, hai người vẫn thư từ qua lại.

Cũng là do tầng quan hệ này, lúc Lang Vương đến kinh thành mới tâm đầu ý hợp với Nhị hoàng tử.

- -----

Sau khi nghi ngờ cái chết của mẫu thân vô cùng kì lạ, Lang Vương liền sai người đi kiểm tra thư của mẫu thân và Tĩnh Mẫn Phi năm đó, bởi vì mẫu thân thích giữ thư nên phát hiện được bột độc trên thư.

Độc đó sẽ làm người bất tri bất giác suy kiệt mà chết, là độc dược bí ẩn nhất, sẽ không khiến mọi người nghi ngờ, đúng là giết người vô hình.

Năm đó mẫu thân thích vừa đọc thư vừa ăn trái cây, ngón tay dính bột độc vào trong miệng.

Lúc Lang Vương nói tình huống bệnh của mẫu thân trước khi chết giống lúc mình trúng độc, sau đó đưa ra kết quả điều tra thư từ với hoàng đế.

Vẻ mặt hoàng đế đã không thể dùng phẫn nộ để hình dung, ông cùng đi thẩm vấn Tĩnh Mẫn Phi với Lang Vương.

Tĩnh Mẫn Phi không ngờ Lang Vương có thể tra ra chuyện bà ta mưu hại Tình Nhu năm đó, chuyện đã đến nước này cũng không có gì dấu diếm.

Bà ta cười thê lương: “Ta quen Quy Nông sớm hơn nàng ta, lại bị nàng ta cướp lấy, nhưng nàng ta không xứng! Một nữ nhân tàn hoa bại liễu dẫn theo dã chủng lại hại Quy Nông không có con nối dõi. Ta đã muốn buông tha cho nàng ta, nhưng nàng ta đâu có buông tha ta? Ngay cả trượng phu của ta cũng không chịu buông tha, vẫn câu dẫn không chịu buông tay, còn đuổi theo đến Giang Đông…”

Cuối cùng Gia Khang Đế không nghe vào nữa, tàn nhẫn nói: “Ngươi nữ nhân rắn rết này! Uổng Tình Nhu dặn dò trẫm phải quan tâm ngươi nhiều hơn! Ngươi lại lấy oán trả ơn, đối xử với nàng ấy như vậy!”

Sở Tà ở bên cạnh nghe vậy tay nắm chặt lại, nếu không phải trước đó Quỳnh Nương cứ nhắc nhở mãi, hắn hận không thể một đao đâm xuyên nữ nhân này.

Có điều Quỳnh Nương nói, đây là nữ nhân của hoàng đế, dù hắn có hận cũng không thể vượt quá chức phận. Nếu không muốn nhận nhau với hoàng đế thì phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết của thần tử, điều này tuyệt đối không được quên.

Chân tướng đã rõ, Sở Tà không muốn nghe nữa, vì để ngăn mình không nhẫn nại được nên hắn ra khỏi nhà tù.

Rốt cuộc Giang Đông cũng hết mưa, ngoài phòng ánh dương xán lạn.

Nhưng hiển nhiên ánh dương ấm áp chưa đến sau phòng, bên trong truyền đến tiếng hét thê lương.

Lúc hoàng đế đi ra khỏi nhà tù, sát khí trên mặt chưa lui, hai tay nhỏ máu, nhà tù không còn tiếng gào nữa.

Lang Vương không hỏi, cũng coi như không nhìn thấy máu trên tay ông, chỉ nhìn mây trôi phía xa nhàn nhạt nói: “Vạn tuế, nơi này đã hết loạn, ngài cũng nên khởi giá về kinh rồi.”

Hoàng đế biết Lang Vương nói đúng, nhưng lòng lại nặng trĩu. Ông vốn tưởng rằng lần này đến Giang Đông chỉ là hồi tưởng cố nhân, xem tình hình gần đây của nhi tử.

Nhưng ai ngờ lại đào ra oan tình năm xưa —— hoá ra Tình Nhu bị phi tử của mình hạ độc hại chết! Nếu không có nữ nhân ác độc kia, hẳn là Tình Nhu vẫn còn sống trên đời, nhi tử Vong Sơn của mình cũng sẽ không mất mẫu thân từ nhỏ.

Dù Gia Khang Đế có thể trốn tránh trách nhiệm đi nữa, lúc này cũng không xoá hết được cảm giác tội lỗi tràn đầy cõi lòng.

Rõ ràng nhi tử biết mình là cha ruột của nó nhưng vẫn xa cách không chịu nhận, chẳng phải là có oán trách?

Tuy rằng vừa rồi tự tay giết chết độc phụ kia, nhưng Gia Khang Đế vẫn cứ cảm thấy không đủ giải hận.

Lúc này thấy nhi tử thúc giục mình rời đi, bèn mở miệng nói: “Vong Sơn, con theo trẫm trở về đi, những đau khổ con chịu lúc nhỏ, trẫm sẽ bồi thường tất cả.”

Sở Tà ngữ khí cứng nhắc, cúc lễ nói: “Thần là nhi tử độc nhất của Giang Đông Sở Vương, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tướng soái tin phục, chưa từng chịu khổ, bây giờ Giang Đông đã hết thiên tai, mọi chuyện tốt đẹp, thần thật sự không nên rời khỏi Giang Đông.”

Vạn tuế thấy Sở Tà không chịu theo mình, ông thở dài, nhưng lại dần có chủ ý.

Bị Tĩnh Mẫn Phi làm loạn cũng được, ít nhất nhóm quần thần cũng đã đoán ra thân phận chân chính của Sở Tà, đến lúc đó không ngại chậm rãi đặt lời, thời cơ đến rồi để nó nhận tổ quy tông.

Tuy Tĩnh Mẫn Phi bị xử tử bí mật nhưng Lưu Diệm lại không thể ban chết.

Không phải Gia Khang Đế niệm tình phụ tử, mà là từ trước đến nay ông chú trọng thanh danh đế vương, chuyện lão tử đích thân ban chết con này, viết lên sách sử thì không hay lắm.

Vì vậy Gia Khang Đế hạ lệnh, áp giải Lưu Diệm đến kinh thành, lấy lí do trị quân không tốt, giam vào Hoàng Tự sau núi.

Bây giờ Gia Khang Đế không hề còn trái tim từ phụ, chỉ cần nghĩ đến nhi tử này chảy dòng máu của nữ nhân ác độc kia, ông cũng cảm thấy ghê tởm.

Nhưng cái sân này cần phải đi qua, vào sau núi, chùa miếu ăn chay chịu khổ, nếu thân thể Nhị hoàng tử không chịu nổi, nhiễm bệnh nặng rồi chết, tất cả đều thuận lý thành chương.

Khi đó, quần thần tự nhiên cũng không thể bắt bẻ được gì, trên sách sử cũng chỉ lưu lại năm sinh năm mất của nhi tử đoản mệnh này thôi.

Cũng là vì có chuyện của Tĩnh Mẫn Phi và Nhị hoàng tử, nên sau khi áp giải Lưu Diệm đi, mấy ngày nay tâm trạng Gia Khang Đế vô cùng tối tăm, khó có thể giải sầu, cũng mất hứng thú tuần du Giang Đông, chuẩn bị ít ngày nữa khởi hành về kinh.

Hồ đại nhân nói với thánh thượng: “Thánh thượng, khoảng thời gian trước Nhị hoàng tử chấp chưởng Binh Bộ, cố tình lung lạc lòng người, nếu có người bị mê hoặc, cản trở đường thánh thượng về kinh thì sẽ rất nguy hiểm. Có thể xin Lang Vương hộ giá đến kinh thành không?”

Bây giờ Gia Khang Đế nhìn bọn lão thần này liền có cảm giác vuốt lông, đặc biệt là Hồ đại nhân này, tuy cương trực công chính, có gan can gián, nhưng hắn đâu có trung thành với mình? Chỉ là đồ ngu xuẩn mua danh chuộc tiếng, cầu được hiền danh thôi.

Hoàng đế biết, ông về kinh là lúc những lão thần này về quê, nhưng vẫn còn chuyện phải làm, huống chi vị Hồ đại nhân này khó mà thức thời, nói chuyện ông thích.

Nhưng thánh chỉ đến chỗ Lang Vương lại vẫn uyển chuyển từ chối không mặn không nhạt, thậm chí lấy cớ tái phát bệnh chân, đi đứng không tiện.

Lang Vương ngang ngược vô lễ như vậy, nhưng rốt cuộc những trọng thần này không chỉ trích bới móc nữa.

Trên thực tế, sau lần cung biến này, tuy rằng Giang Đông ấm áp sáng lạn, nơi nơi hoa thơm chim hót, nhưng chư vị đại thần lại không còn tâm tư du sơn ngoạn thủy, lưu lại bản vẽ của mình trên đá thạch lầu gác nữa.

Ba năm người lão thành tụ tập lại, lấy lý lịch cuộc đời của Lang Vương ra, so với kết quả dự thi khoa cử năm đó, thêm nữa trong đây có vài lão thần dẫn thê quyến theo, hao tâm tốn sức suy nghĩ biểu tỷ của hoàng đế xuất cung gả đến Giang Đông khi nào.

Cẩn thận tính toán, mồ hôi lạnh sau gáy chư vị đại nhân chảy ra như suối.

Lang Vương… là con ruột của vạn tuế gia!

Nghĩ vậy, nhớ lại những thiên vị của vạn tuế với Lang Vương, đều lộ ra một loại không bình thường.

Mà nhóm lão thần bọn họ năm lần bảy lượt can gián Lang Vương, quả thực là từ trong ra ngoài đều không thức thời, hoàng đế có thể nhẫn nhịn không bộc phát, đúng là thiên cổ nhất đế, minh quân có một không hai!

Nghĩ vậy, những người am hiểu bỏ đá xuống giếng đều hối hận muốn nằm trong chăn khóc lóc gọi nương.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, bọn họ nghĩ đến một điều, bây giờ Đại hoàng tử bị phế trữ, Nhị hoàng tử bị cầm tù, Tam hoàng tử lại là người bán tranh chữ, các hoàng tử còn lại không phải mẫu tộc suy nhược, không thể phù chính thì là còn tuổi nhỏ, về sau ngôi vị hoàng đế sẽ là ai kế thừa?

Có người nghĩ lâu dài, từ lúc Đại hoàng tử đối lập với Lang Vương nên bị phế, nghĩ đến thái độ của hoàng đế khi đích thân đến Giang Đông, vô cùng căng thẳng —— nói không chừng Lang Vương có thể trở về chính vị, kế thừa ngôi vị hoàng đế!

Đương nhiên, cách nói này cũng bị những thần tử khác bác bỏ, nói dù Lang Vương là nhi tử thân sinh của hoàng đế nhưng dù sao cũng là nhi tử trong giá thú, lại còn đưa về dưới tên của Giang Đông Vương Sở Quy Nông, như vậy không đủ danh chính ngôn thuận, vạn tuế nhận thế nào?

Trong phút chốc mọi người sôi nổi nghị luận, nhưng có một điều mọi người biết rõ ràng. Thật sự không thể trêu chọc long tôn hoàng tử Sở Tà lưu lạc bên ngoài, nếu lại không thức thời bới móc mọi chỗ, tin rằng bây giờ vạn tuế bị bại lộ bí mật quyết định sẽ không để yên!. Ngôn Tình Hay

Trước khi đi, vạn tuế gia quyết định đến gia yến một lần nữa, muốn đoàn tụ với nhi tử và cháu trai cháu gái của mình.

Nhưng gia yến danh không chính ngôn không thuận này còn bí mật có nhà Sở Quy Hoà.

Quỳnh Nương nhìn danh sách tham dự tối nay xong thở dài thật dài, đây là hoàng đế muốn lợi dụng Sở gia để khuyên Sở Vương nhận tổ quy tông!

Nếu gia yến hôm nay gian nan như vậy, Quỳnh Nương quyết định dứt khoát ăn nướng. Thịt thái miếng lớn, cá làm lát cắt.

Thứ nhất không cần ngồi vây quanh một bàn, ba năm thành chiếu, không cần hai mặt nhìn nhau.

Thứ hai, than lò nhỏ vỉ sắt lớn, nếu nói quá nhiều, thịt sẽ dính trên vỉ nướng, nếu mọi người không có lời nào để nói thì tay có thể bận rộn một chút, lựa nhặt, lật đồ quét dầu, có thể tránh không khí xấu hổ nhạt nhẽo.

Có điều nàng dụng tâm lương khổ như vậy, hy vọng chư vị nam nhân dự tiệc phải cảm kích mới được!