Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 1015: Làm sao lại cường đại tới như thế?



Diệp Trần nói chuyện, hoàn toàn một bộ giọng ra lệnh, như thể trưởng bối ra mệnh lệnh cho vãn bối, giống như là một chuyện đương nhiên.

Điều này làm cho ông lão cảnh giới Phản Hư Chân Quân này làm sao có thể không giận?

"Tiểu tử! Ngươi có biết lão phu là ai không? Lại dám nói với lão phu như vậy!"

Ông lão Phản Hư kia trong cơn giận dữ, mắt thấy phải ra tay với Diệp Trần.

Đúng lúc này ở sau lưng ông lão kia đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên:

"Sư phụ, chỉ là một tên thổ dân mà thôi, không cần phiền lão nhân gia ngài phải xuất thủ, ta đến là được!"

Người đàn ông trung niên kia nói xong thì ngay lập tức hướng về phía Diệp Trần mà lao tới:

"Tiểu tử! Cũng dám vô lễ đối với sư phụ của ta, nạp mạng đi!"

Người đàn ông trung niên kia hét lớn một tiếng, đồng thời tế ra một thanh phi kiếm hướng về phía Diệp Trần nổ bắn mà tới.

Kiếm khí như cầu vồng, ngang qua trời cao!

Mọi người ở phía dưới thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau vì đó mà biến sắc, tất cả đều hiện ra vẻ lo lắng.

Người đàn ông trung niên này sử dụng pháp bảo, hiển nhiên đẳng cấp cực cao, tuy rằng lực phá hoại không bằng một chưởng trong phạm vi lớn vừa rồi của ông lão kia, nhưng công kích trực chỉ mục tiêu, lại sắc bén hơn rất nhiều!

Tuy nhiên, Diệp Trần lại ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, thân thể dứng ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Chỉ chờ phi kiếm chứa sát khí lẫm liệt kia nỏ bắn ra đến trước mặt, tim của tất cả mọi người tất cả đều treo lên, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi giơ cánh tay lên, thuận tay một chỉ:

"Bành!"

Pháp bảo phi kiếm có khí thế như cầu vồng kia lại bị một chỉ thuận tay của Diệp Trần đánh nổ!

"Cái gì!!"

Không chỉ người đàn ông trung niên này choáng váng, ông lão Phản Hư choáng váng mà tất cả mọi người ở phía dưới cũng đều choáng váng.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, một kích hung hãn sắc bén như thế, thế mà lại được Diệp Trần phá giải dễ dàng như thế!

"Không biết tự lượng sức mình!"

Diệp Trần nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, lại cong ngón búng ra lần nữa, một đạo kiếm khí nhìn như tầm thường, thẳng đến người đàn ông trung niên kia bắn tới.

Đôi con ngươi của người đàn ông trung niên kia lập tức co rụt lại, theo bản năng muốn lui lại tránh né, đáng tiếc người này chỉ lùi lại được mấy chục mét thì bị đạo kiếm khí vô cùng tầm thương kia đuổi kịp:

"Bành!"

Người đàn ông trung niên ngay lập tức nổ tung lên, hóa thành một đám sương máu, hoàn toàn biếm mất ở trên thế gian này.

Tê ~~

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhất là ông lão Phản Hư kia, hai mắt cũng không thể không trợn lên thật lớn:

"Chuyện này... Làm sao có thể!"

Người đàn ông trung niên kia chính là tên đệ tử mà hắn đắc ý nhất cuộc đời này, bây giờ chẳng qua mới chỉ hai trăm tuổi mà đã dạt tới cảnh giới nửa bước Phản Hư, cho dù là ở Tu Chân giới không sánh được với các thiên kiêu thế nhưng cũng tuyệt đối được coi là một tên nhân vật thiên tài!

Cho dù là hắn người chân chính đạt tới cảnh giới Phản Hư Chân Quân, nếu như ở dưới tình huống không sử dụng thủ đoạn cường đại, muốn giết chết vị ái đồ này của mình thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhưng là bây giờ, ái dồ của mình thế mà chết ở trong tay của một tên thổ dân trên một phương tiểu thế giới này!

Điều này làm sao cho hắn có thể tiếp nhận?

Mà người Hoa Hạ ở phía dưới sau khi phản ứng lại thì mọi người lập tức hết sức vui mừng, thi nhau hoan hô lên:

"Diệp tiên nhân uy vũ!"

"Diệp tiên nhân vạn tuế!"

"Diệp tiên nhân vô địch!"

"Thiên Ngoại Tà Ma tất bại!!"

...

Tuy rằng bọn họ không biết, thực lực của Diệp Trần vì soa lại cường đại tới như vậy, dường như so với hơn nửa năm trước đã cường đại tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi, quả thực có thể so với thần linh!

Nhưng là, tất cả những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là từ trên người Diệp Trần bọn họ thấy được hy vọng, đây là hy vọng của toàn bộ Hoa Hạ cũng là hy vọng của toàn bộ tinh cầu này!

"Ngươi...ngươi đến tột cùng là ai?"

Ông lão Phản Hư kia gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần một lúc lâu, nhưng vẫn như cũ không có từ trên người của đối phương nhìn ra được bất kỳ mánh khóe gì.

Khí tức trên người Diệp Trần, mới nhìn hoàn toàn chính là một người bình thường, thậm chí ngay cả một chút chân nguyên cũng không cảm nhận được!

Thế nhưng là lại trong nháy mắt diệt sát đi một tên cường giả nửa bước Phản Hư một cách dễ dàng!

Diệp Trần không nói gì, trực tiếp vung cánh tay lên:

Ầm ầm!

Không gian xung quanh lập tức biến hóa một trận:

Rầm rầm!

Ngay sau đó, đợi sau khi mọi người ở phía dưới đứng vững thân hình thì lập tức tất cả đều ngây dại.

Chỉ thấy, không trung phía trên kia vô luận là Diệp Trần hay là đội quân Thiên Ngoại Tà Ma kia vậy mà tất cả đều biến mất không thấy!

Cùng lúc đó, ở trên một quả tinh cầu hoang vu tít ngoài rìa Hạo Thiên giới, lại đột nhiên xuất hiện một nhóm đông người, bỗng nhiên chính là đội quân Thiên Ngoại Tà Ma và Diệp Trần!

Ông lão Phản Hư kia và các cường giả khác của Tu Chân giới sau khi phản ứng lại thì lập tức trên khuôn mặt của mỗi người đều đầy vẻ kinh ngạc:

"Chuyển đổi thời không? Vật đổi sao dời? Đây là thủ đoạn thần thông gì?"

"Trời ạ! Cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng không có khả năng có loại thần thông này a?"

"Người này đến cùng là có lai lịch gì? Làm sao lại cường đại tới như thế?!!!"

...

Nếu như nói những cường giả Tu Chân giới này trước đó còn đang tìm cách để mọi người liên hợp với nhau thì chưa chắc không có lực đánh một trận.

Bây giờ nhìn thấy đối phương có thủ đoạn nghịch thiên bực này thì lập tức từng người cuối cũng đều không sinh ra ý niệm phản kháng.

Nói đùa, đối phương có thể tùy tiện chuyển dời bọn hắn đến bên ngoài ức vạn tinh hà, mà bọn họ thế mà không có bất kỳ một chút sức phản kháng nào, cái này đủ để chứng minh sự cường đại của đối phương đã vượt xa khỏi trình độ bọn họ có khả năng chống cự!

"Các hạ...đến tột cùng là ai?"

Ông lão Phản Hư kia mở miệng lần nữa, tuy nhiên lần này, lúc hắn hỏi ra câu nói này, trên trán tất cả đều đã là mồ hôi lạnh, thậm chí thân thể cũng đang run nhè nhẹ:

Đáng sợ!

Người trẻ tuổi thần bí trước mắt này thật sự là rất đáng sợ!

Thậm chí lúc đối mặt với các tông chủ trong bát đại tiên môn, hắn cũng chưa từng sợ hãi như bây giờ!

Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua ông lão Phản Hư, lạnh lùng nói:

"Ta là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết! Ngươi chỉ cần biết, tính mạng của những người các ngươi bây giờ toàn bộ thuộc về ta!"

Ông lão Phản Hư lập tức hơi bị kiềm hãm, sau đó thì nặng nề thở dài một hơi:

"Các hạ đến tột cùng muốn cho ta làm cái gì?"

Diệp Trần khẽ vuốt cằm:

"Xem ra ngươi coi như thông minh!"

Nói xong, Diệp Trần lấy ra linh thạch hình ảnh mà Công Tôn Vô Ngã lúc trước khắc xuống, thuận tay ném cho ông lão Phản Hư:

"Ngươi cầm vật này, trở về Tu Chân giới, giúp ta giao cho trưởng lão của Kình Thương tông, đồng thời còn phải nói là Công Tôn Vô Ngã bảo ngươi chuyển tới!"

Ông lão nghe xong thì lập tức hơi sững sờ:

"Chỉ đơn giản như vậy?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, hiện ra nụ cười nhàn nhạt:

"Chính là đơn giản như vậy! Tuy nhiên, ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, tuyệt đối không được để cho người của Kình Thương tông nghi ngờ!"

"Nếu như ngươi thay ta hoàn thành chuyện này thì ta tự nhiên sẽ thả những thuộc hạ này của ngươi, bằng không những người này của ngươi toàn bộ đều phải chết!"

Sau khi nói xong lời này, khí tức chúa tể trên người Diệp Trần bỗng nhiên phóng thích ra ngoài!

Ầm ầm!

Quả tinh cầu hoang vu dưới chân mọi người này lập tức rung động kịch liệt một trận, thậm chí tính cả các tinh cầu xung quanh cùng theo đó mà rung động.

Tất cả mọi người ngay lập tức thay đổi sắc mặt hoàn toàn!

Không có người nào nghi ngờ, Diệp Trần nếu như muốn giết chết bọn họ thì quả thực quá đơn giản.

"Cẩn tuân mệnh lệnh của các hạ!"

Ông lão cuối cùng đành phải chịu khuất phục mà đáp ứng.

P/S: Ta thích nào...chương 3, hầy hầy, các đại gia ủng hộ cho nó có khí thế với, hôm qua không thấy mọi người sôi nổi lắm cho nên người hơi mệt đâm ra cũng phải giải trí cái khác không đơ đầu:)).