Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 778: Các ngươi cùng lên đi!



Theo những chuyện cũ trước kia, hiển hiện lên từng chuyện ở trong đầu Diệp Trần, sát khí trên người của hắn cũng càng trở nên nồng nặc lên!

"Người nào ở phía trên? Muốn chết!!!"

Khí tức Diệp Trần vừa mới phóng xuất ra một tia thì phía dưới vực sâu lập tức truyền đến một tiếng rống giận dữ rất bá khí.

Sau đó:

Bá bá bá!

Bảy, tám cái bóng người từ trong vực sâu phía dưới đột nhiên chui ra, xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần.

Người cầm đầu là một nam tử thanh niên tóc bạc trắng, tuy rằng nhìn qua thì hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, nhưng trong cơ thể lại hiện ra một cỗ sát khí lăng liệt khó mà hình dung, để cho người ta liếc nhìn cũng cảm thấy không rét mà run.

Mà ở hai bên nam tử thanh niên này thì là hai ông lão áo xám, mọi người đều có khí thế hùng hồn, thậm chí đều hơn vị đại trưởng lão của Minh gia trước đó, xem ra đều có tu vi Hóa Thần hậu kỳ!

Về phàn ba người sau lưng những người kia, tất cả đều ăn mặc theo phong cách của hộ vệ, nhưng khí thế cũng không kém, tu vi kém nhất dường như cũng có thực lực cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong!

Diệp Trần đang đánh giá những người này thì những người này cũng tương tự đang đánh giá Diệp Trần.

Mọi người thấy người đến là một tiểu tử trẻ tuổi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn thì tất cả lập tức đều thi nhau hiện ra vẻ mặt khinh thường, "Tiểu tử, chẳng lẽ những người bên ngoài kia không có nói cho ngươi biết sao? Ở trước khi bản công tử không có đạt được Diệt Thế Ma đao, ai cũng không cho phép tiến vào!"

Thanh niên tóc bạc đứng lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Diệp Trần, chậm rãi mở miệng, giọng điệu không được phép nghi ngờ:

"Cút ra ngoài! Bằng không chết!"

Nhìn thấy người tới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, Hàn Nguyệt công tử thậm chí ý muốn xuất thủ cũng không có.

Hắn thấy, đối phương chẳng qua là loại kiến cỏ tầm thường, chỗ nào đáng giá để hắn tự mình động thủ?

Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như không có nghe được, chẳng những không lùi lại, thay vào đó là chậm rãi đi về phía trước, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, "Nghe ngươi nói như vậy, Diệt Thế Ma đao quả nhiên là ở phía dưới đi? Xem ra ta lần này không có phí công tới đây!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã chậm rãi đi đến bên bờ vực.

Mà mấy người Hàn Nguyệt công tử thì tất cả lập tức đều ngẩn tò te cả người ra, sau đó tất cả đều có vẻ mặt như nhìn một thằng ngốc, ngay cả Hàn Nguyệt công từ đều sắp bị cử động này của Diệp Trần mà tức cười, trầm giọng nói:

"Tiểu tử, ta để ngươi cút! Lập tức! Lập tức cút ra ngoài cho ta! Ngươi là nghe không hiểu bản công tử nói gì sao?"

"Nghe hiểu! Nghe hiểu! Nói loạn lên làm cái gì?"

Diệp Trần không để ý khoát tay áo, bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, thản nhiên nói:

"Tuy nhiên, nơi này hình như không phải địa bàn của Kình Thương tông các ngươi a? Ngươi bảo ta đi thì ta phải đi, như thế chẳng phải là ta rất không có thể diện sao?"

Oanh!

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, chẳng những Hàn Nguyệt công tử nghe được mà choáng váng, ngay cả những thủ hạ của hắn, tất cả cũng đều thi nhau hiện ra nét mặt cổ quái.

Phải biết, Hàn Nguyệt công tử trong Kình Thương tông, tuy rằng không phải là nhân vật thiên tài cấp cao, nhưng dù sao cũng là đệ tử hạch tâm của Kình Thương tông a!

Cho dù là những Phẩn Hư chân quân, thậm chí Hợp Đạo tiên quân hướng về phía lá cờ Kình Thương tông này cũng phải cấp cho hắn mấy phần thể diện.

Mà giống với loại tứ đại gia tộc ở tinh vực Nam Đẩu này, ngay cả thế lực Phản Hư chân quân cũng không có, ở trước mặt mấy người bọn họ, quả thực ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.

Tiểu tử trước mắt này, chẳng qua chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, là ai cho hắn cái lá gan lớn tới như vậy, cũng dám chống đối với Hàn Nguyệt công tử!

Hơn nữa nghe lời này thì có lẽ hắn biết Kình Thương tông, thế mà còn dám nói như vậy với Hàn Nguyệt công tử, tiểu tử này, chẳng lẽ đầu bị lứa đá trúng hay sao?

"Ha ha ha ~ "

Hàn Nguyệt công tử ngẩn người, sau đó thì nở nụ cười:

"Xem ra trên đời này, thật là có loại mặt hàng không sợ chết a! Bản công tử ngược lại là có chút thích ngươi!"

"A Tam! Đi bắt hắn lại cho ta, phải sống! Chờ bản công tử lấy được Diệt Thế Ma đao mới chơi đùa thật tốt với hắn!"

Nói xong lời này, Hàn Nguyệt công tử trực tiếp xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên đang định rời đi.

"Vâng! Công tử!"

Sau khi Hàn Nguyệt công tử ra lệnh một tiếng, sau lưng lập tức có một người đàn ông trung niên dáng người rất to lớn đi ra, tuy rằng ở trong những người này cũng không cảm thấy mất mặt, thậm chí có thể nói là tu vi kém nhất, nhưng cũng có thực lực cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.

"Khặc khặc! Tiểu tử, dám nói như vậy với công tử chúng ta, ngươi cũng coi là người đầu tiên!"

"Tuy nhiên chẳng mấy chốc, ngươi sẽ vì hành vi lỗ mãng này của ngươi mà phải trả một cái giá rất lớn!"

Nói xong lời này, người đàn ông trung niên kia trực tiếp đưa tay hướng Diệp Trần nhào tới bắt, một mặt vẻ tự tin, hắn thấy, đối phó một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, thực sự thật không có tính khiêu chiến, quả thực chính là lãng phí thời gian của hắn!

"Lời giống vậy, hoàn trả cho ngươi!"

Mắt thấy người đàn ông trung niên kia đã lao tới trước mặt, Diệp Trần lúc này mới chậm rãi giơ tay lên, thuận tay cong ngón búng ra:

Sưu!

Một đạo kiếm khí từ trên đầu ngón tay của Diệp Trần bắn ra!

Bành!

Người đàn ông trung niên trước đó còn nhanh như thiểm điệm, người còn đang ở trên không trung đột nhiên như ngừng lại chỗ đó, mà đầu thì sớm đã nổ tung lên hóa thành một đám sương máu.

Thậm chí từ đầu đến cuối, ngay cả tiếng kêu thảm cũng còn chưa kịp phát ra, tính cả nguyên thần trong thể nội cũng hồn phi phách tán.

"A?"

Hàn Nguyệt công tử đã muốn xuay người sang chỗ khác, cũng đột nhiên vì đó mà khựng lại, thậm chí ngay cả hai ông lão áo xám kia, tất cả cũng đều hiện ra vẻ kinh ngạc.

Rõ ràng là bọn họ cũng không nghĩ tới, A Tam lại bị tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh tứ trọng trước mắt này ở trong nháy mắt bị giết chết dễ dàng đến như thế!

"Tiểu tử ngươi được! Có chút ý tứ! Bản công tử thật đúng là càng ngày càng thích ngươi!"

Sau khi Hàn Nguyệt công tử hơi sững sờ, trên mặt lại khôi phục lại sự tự tin trước đó, lạnh nhát hướng về phía sau lưng của mình nháy mắt một cái:

Bạch!

Bạch!

Bạch!

Lại có ba tên hộ vệ độ tuổi trung niên, từ phía sau bước lên, hơn nữa tu vi của ba người này rõ ràng đều so với A Tam trước đó cao hơn một chút, lại là ba tên cảnh giới nửa bước Hóa Thần!

Kình Thương tông cũng không hổ là một trong bát đại tiên môn, vẻn vẹn chỉ là hô vệ đệ tử hạch tâm cũng có tu vi cảnh giới nửa bước Hóa Thần.

Có bài học của A Tam trước đó, ba người này không còn dám khinh thường người trẻ tuổi "Tu vi thấp" trước mắt này, mặt mũi mọi người đều đầy vẻ mặt ngưng trọng, thi nhau lấy ra các loại pháp bảo, phân biệt từ ba phương hướng khác nhau đồng thời công về phía Diệp Trần.

Diệp Trần lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ba người một chút, hai tay dứt khoát chắp ở sau lưng, tiếp tục chậm rãi rảo bước lên phía trước, đã vượt qua vách núi, hướng về phía trước đạp không mà đi.

Oanh! Oanh! Oanh!

Pháp bảo của ba người gần như cùng lúc đánh tới trước mặt Diệp Trần, công kích kia nhìn như cực kỳ cường hãn, lại sửng sốt ngay cả hộ thể cương khí xung quanh Diệp Trần cũng không thể đột phá.

"Cái gì!!"

"Điều này, điều này sao có thể?"

"Rõ ràng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, cương khí hộ thể làm sao lại mạnh tới như vậy? Đã không kém Ngoại Đạo Tượng Thần của Hóa Thần thiên quân một chút nào."

...

Ba người vừa kinh vừa sợ, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng mà đúng vào lúc này:

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng:

Rầm rầm rầm!

Thuận tay tung ra ba quyền:

Bành!

Bành!

Bành!

Không có bất kỳ hồi hộp nào, ba tên cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần kia, tất cả đều bị Diệp Trần đánh thành không khí.

"Đừng lãng phí thời gian, các ngươi cùng lên hết đi!"

Diệp Trần thuận tay diệt đi ba người, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hàn Nguyệt công tử một mặt còn đang kinh ngạc, chậm rãi mở miệng nói.

P/S: Ta thích nào....chương 8.......