Trọng Sinh Về Lại Năm 1988

Chương 17: Viết tiểu thuyết (Tiếp theo)



Tác giả: Mộ Dung Tố Cẩm

"Chuyện nói về một sinh viên hiện đại chuyên ngành khảo cổ học, thời điểm khảo cổ thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn xuyên qua triều Minh, gặp được hoàng đế lập nên triều Minh Chu Nguyên Chương cùng với nhóm người Chu Duẫn Văn..."

Lưu Tĩnh Văn từ trên giường bật dày "Đây không phải vô nghĩa sao? Người này sao có thể xuyên qua, còn gặp được Chu Nguyên Chương?" Lưu Tĩnh Văn cười nhạo

Liễu Đơn cười nói "Bên dưới báo cũng đã nói đây là câu chuyện hư cấu, nhưng tớ lại thấy truyện này thật ra rất mới mẻ lại độc đáo, cậu nghĩ thử xem, một người hiện đại xuyên đến hiện đại, có khả năng sao? Còn là triều Minh?"

Mã Văn Văn tò mò thò sang "Ai, nghe cũng thú vị phết đấy, cậu đọc một chút tớ nghe xem, tớ lại cảm thấy loại tiểu thuyết thông tục này đọc hay hơn mấy thể loại văn học nhiều."

"Ánh hoàng hôn buông xuống cung điện, chiếu lên tường một mảnh ánh sáng mông lung mờ nhạt, trong cung toát lên vẻ thần bí mà an bình, Trương Sở Sở từng bước tiến vào trong đại điện... " Liễu Đơn đọc tiếp một đoạn trên tờ báo "Chu Duẫn Văn lớn lên thật tuấn tú, bộ dáng xuất chúng..."

Mã Văn Văn đang hăng hái nghe, kết quả phát hiện Liễu Đơn ngừng đọc "Cậu đọc tiếp nghe napf?"

"Hết rồi, báo chỉ viết đến đây." Liễu Đơn gấp tờ báo lại "Muốn xem thì chờ tập báo ngày mai."

Bởi vì hạn chế trang báo, 《xuyên qua: vượt thời không để yêu em》chỉ đăng trước 2 chương tổn 5000 chữ, cốt truyện chậm rãi bắt đầu, vẫn còn những điều bí ẩn được che giấu phía sau, diễn tiến đến đây đột nhiên ngừng lại thật khiến người ta phải nhớ mong.

"Quá đáng ghét, tớ còn muốn biết tiếp theo phát sinh chuyện gì cơ." Mã Văn Văn đô đô miệng nói, cô ghét nhất là chuyện kể nửa chừng.

Lưu Tĩnh Văn đang xem Hồng Lâu Mộng thời điểm nghe Liễu Đơn trần thuật cũng không khỏi bị cốt truyện hấp dẫn "Chuyện này rốt cuộc nói về điều gì vậy? Nói về lịch sử hay gì nha?"

"Không biết, chờ báo ngày mai ra liền biết a." Liễu Đơn nói

Tiểu thuyết được đăng liên tục 1 tuần, cốt 《xuyên qua: vượt thời không để yêu em》lên đến cao trào, Trương Sở Sở cùng Chu Duẫn Văn chút chút ám muội, nhân vật Chu Đệ bắt đầu lên sân khấu, cùng Trương Sở Sở có một chút tương tác.

Truyện được đề cử, đần dần mọi người đều biết đây là tiểu thuyết ngôn tình có thêm yếu tố lịch sử, khác với phong cách các tác phẩm ngôn tình hiện tại, tiết tấu câu chuyện của 《xuyên qua: vượt thời không để yêu em》tương đối nhẹ nhàng, xen lẫn một chút hài hước, thỉnh thoảng không khỏi khiến người đọc được phen ôm bụng cười to.

"lẹ, lẹ, tập báo hôm nay cậu có lấy được không." Mã Văn Văn vừa tiến vào cửa phòng 422, thấy Liễu Đơn liền hỏi

"Tớ mới lấy về được đây" Liễu Đơn nói "Tớ phát hiện bác quản lí cũng đang đọc tiểu thuyết này đấy, hơn nữa mê cực, lúc tớ xuống lấy báo bác còn xem đến say sưa, còn bảo tập báo này bác còn phải mang về cho hàng xóm giải khuây cùng, bảo tớ xem xong liền trả lại."

"Thật sao? Cậu trước hết cho tớ đọc đã, đều tại cậu, hại tớ cũng nghiện theo, chưa thấy được kết cục lòng đều ngứa."

Liễu Đơn đem tờ báo qua "Được, cậu xem trước đi, chờ buổi tối tớ lại đọc cho bọn nó."

Hiện tại, mấy nữ sinh phòng 422 vào buổi tối tắm rửa sạch sẽ cùng nhau nằm trên giường nghe Liễu Đơn đọc phần tiếp theo 《xuyên qua: vượt thời không để yêu em》.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, tất cả nằm trên giường thúc giục Liễu Đơn đọc tiếp, Liễu Đơn đang đọc, Mã Văn Văn liền quấy rối, đem kết cục nói ra hết.

"Ngươi đáng ghét" Có người trong KTX nói "Lần sau lấy báo về đừng cho nó xem trước"

Hiện tại truyện nói về 2 nam chủ đã rõ ràng, Chu Duẫn Văn cùng Chu đệ, trong kí túc xá có người thích Chu Duẫn Văn, có kẻ thích Chu Đệ cùng nữ chủ tạo cp, hai phái hiện tại đã có trạm.

Vì xem bộ tiểu thuyết này, Lưu Tĩnh Văn còn tìm hiểu lịch sử triều Minh "Tớ nói với các cậu, Chu Đệ chính là hoàng đế tương lai, Chu Duẫn Văn trước đó liền chết thẳng cẳng."

"Sao có thể, tớ thích Chu Duẫn Văn nhất, nam chính chết rồi còn gì hay" Mã Văn Văn mở miệng nói "Kết cục của tiểu thuyết theo lịch sử hả hay thế nào?"

"Không biết, không thì chúng ta liền đánh cuộc đi, tới đoán xem kết cục sẽ như thế nào..."

Thời điểm mới phát hành, 《xuyên qua: vượt thời không để yêu em》còn không có ai hưởng ứng, Mang Khoa nhìn tình trạng này tính toán chờ bộ tiểu thuyết viết xong sẽ viết thư cho Cố Phỉ để đẩy nhanh tình tiết chuyện, lúc hắn gọi điện thoại cùng đối phương thỏa thuận tốt, nếu tiểu thuyết này không được hưởng ứng tốt lắm thì hợp tác giữa bọn họ cũng không có khả năng lâu dài.

Chờ tiểu thuyết đăng được nhiều hơn một chút, danh số báo chí tăng, hơn nữa tòa soạn còn nhận được thư từ sinh viên gửi tới, trong thư có hỏi tới mấy vấn đề về 《xuyên qua: vượt thời không để yêu em》, rồi hỏi khi nào sẽ đăng kết cục truyện.

Mấu chốt là Mang Khoa cũng không biết truyện lúc nào kết thúc, phải xem hưởng ứng của độc giả cũng như tình huống bên tác giả.

Đợi Giản Ninh gửi đợt bản thảo lần tiếp theo, cốt truyện đã lên đến đợt cao trào lần 1, trong lúc này doanh thu báo cũng tăng vọt, thu được thư gửi đến cũng nhiều hơn, hơn nữa phát hiện trong đó chủ yếu là của mấy nữ sinh.

"Xem ra tiểu thuyết này cũng không tệ lắm, hưởng ứng tốt hơn so với mấy tiểu thuyết trước, thì ra nữ sinh thích thể loại truyện như thế này." Mang Khoa trò chuyện cùng nữ đồng nghiệp

"Loại phong cách này nhìn tương đối nhự nhàng nhưng còn rất đặc biệt." Nữ đồng nghiệp nói

Giản Ninh đối với mấy chuyện đó một chút cũng không biết, cầm bảo thảo 《xuyên qua: vượt thời không để yêu em》trên tay, cô đang nghĩ bộ truyện tiếp theo nên viết chủ đề gì. Cô cũng không tính viết bộ này quá dài, nhiều nhất cũng 20 vạn chữ.

Có tiền nhuận bút của Giản Ninh, tình huống Giản gia không có quẫn bách như trước, việc Duognw quế Hoa bị đuổi việc, bà ngoại cùng một nhà cậu bên kia cũng đã biết.

Bà ngoại Cao lo lắng cho Dương Quế Hoa, muốn đi sang thôn Thủy Linh xem một nhà con gái cả, Dương Bình Hoa nói muốn đi cùng, Lưu Tư Tư bên cạnh nghe được cũng nói muốn đi.

"Cô đi thì đi, nhưng cũng không được nói lời gì khó nghe." Dương Bình Hoa dặn dò, sợ cô ta há mômg liền không biết nói ra cái gì.

Lưu Tư Tư hừ một tiếng, "Tôi liền biết trong lòng ông nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ điều hay ho gì."

Bà ngoại Cao từ trong nhà xách túi, định đi "chị ngươi hiện tại cũng không dễ dàng gì, không biết hiện tại tìm được việc gì làm không, ta cho nó chút dầu."

"Không có việc gì, mẹ, người lấy qua đi", Dương Bình Hoa nói.

Lưu Tư Tư không vui, vì sao phải cho cô cả, đưa sang cho Dương Quế Hoa, còn không bằng chính mình đưa về nhà mẹ đẻ, "Bên đó không phải có bình nhỏ dầu cải sao, xách cái lớn mệt không nói còn lao lực."

Dương Bình Hoa liếc mắt trừng nàng một cái, "Ta lấy sang, ngươi còn nói nhiều, ở nhà đừng đi."

___________Hết chương 17_______