Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 52: Bắt bọ



Nếu nói trước đó những gì Việt Thanh Phong suy nghĩ cũng chỉ là suy đoán, như vậy lúc này nàng đã vạn phần xác định, hắn thật sự có ý đồ đó.

Trái tim nơi ngực trái như muốn lao ra ngoài, thân thể như bị ném vào giữa ngọn lửa đang cháy rừng rực, Việt Thanh Phong đột nhiên đầu đổ mồ hôi đầm đìa.

Một giọt mồ hôi xẹt qua hai má chảy vào trong miệng nàng, vị mặn chát lẫn tanh ngọt kỳ dị trong miệng khiến nàng bình tĩnh xuống.

Đầu và thân thể như bị cách ly, Việt Thanh Phong run rẩy, vô lực giãy dụa, nhưng nội tâm lại bình tĩnh vô cùng ngẫm nghĩ đối sách, tìm đường ra.

Thị vệ luôn ở ngoài điện có lẽ rốt cục nghe được dị động, hô to chạy tới.

Chung Khiêm Đức tay trái đỡ Việt Thanh Phong, tay phải lại dị thường cấp tốc chuyển qua trước ngực nàng.

Cảm giác được bàn tay đặt trên ngực mình, nhẹ nhàng phát run, Việt Thanh Phong không dám tin nhìn Chung Khiêm Đức.

"Đừng trách ta Thanh Phong, ai kêu nàng lúc này đoán được suy nghĩ trong lòng ta. Nếu là người khác ta cũng không quản, dù sao cũng không có bằng chứng. Nhưng cố tình nàng và Nữ Hoàng lại thân mật như vậy, mặc kệ nàng phủ nhận sẽ không nói ra ngoài thì ta cũng không muốn mạo hiểm!"

Chung Khiêm Đức ghé đầu sát lại nói, trên tay lại lập tức dùng sức, đồng thời khi hắn vận lực, Việt Thanh Phong ở dưới tay hắn lại đã lập tức không còn cử động.

"Việt — Việt — Việt Thanh Phong!"

Nhẹ nhàng gọi, Chung Khiêm Đức nhìn bàn tay mình đang đặt trên người Việt Thanh Phong, nhìn đầu nàng tựa vào khuỷu tay mình, không khỏi sửng sốt lặng người.

"Tướng quân sao thế này?"

"Người tới, người đâu tới mau, mau mau truyền thái y!"

Có người quỳ xuống tiến lên vội vàng vươn tay, lúc này Việt Thanh Phong đang được Chung Khiêm Đức ôm. Hai tay đều bị ôm lấy, người nọ đành chỉ có thể đưa tay lên cổ Việt Thanh Phong.

"Cút ngay!"

Lập tức gạt tay đối phương, cúi đầu nhìn tay phải của mình, rõ ràng biết lực đạo trên tay mình kỳ thật không lớn, rõ ràng tình huống của đối phương lúc này hẳn không có chút quan hệ gì với hắn, nhưng nhìn Việt Thanh Phong mềm nhũn tựa vào người hắn, Chung Khiêm Đức có ảo giác là chính hắn đã gây ra hết thảy.

"Không cử động nữa!" Nghe Chung Khiêm Đức quát lớn, tiểu thị vệ vừa mới sờ cổ Việt Thanh Phong một chút lập tức lớn tiếng kích động.

Quay đầu nhìn quanh mình ngày càng nhiều cung tì thị vệ, tiểu thị vệ sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói, "Nhanh đi bẩm báo Nữ Hoàng, Quận Chúa mất rồi!"

Chung Khiêm Đức nguyên bản còn nửa quỳ nghe vậy lập tức hoàn toàn quỳ xuống, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin. Đầu cũng thanh tỉnh hơn một chút, hắn lập tức lùi lại phía sau đem Việt Thanh Phong trong lòng hoàn toàn đặt xuống đất.

Nàng mặc tử sam nằm trên nền đất. Nhìn Việt Thanh Phong tóc mai hỗn độn son môi nhợt nhạt phai màu, khoé miệng lại chảy ra vết máu, Chung Khiêm Đức đầu tiên là lại chạm lên khoé miệng nàng, sau đó lại lập tức đặt tay lên cổ nàng kiểm tra.

Vẻ mặt vốn trắng bệch đột nhiên có chút biến hoá, nhìn Việt Thanh Phong nằm trên mặt đất không chút sinh khí, lại nhìn tên thị vệ trẻ tuổi hông đeo lệnh bài nội đình thị vệ đang thất kinh, trong lòng loé lên một tia hồ nghi, Chung Khiêm Đức vội vàng lại khẩn trương sờ lên cổ tay phải Việt Thanh Phong.

"Cút ngay!"

Tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng quát dị thường nghiêm khắc tàn ác vang lên phía sau lập tức đánh gãy động tác của Chung Khiêm Đức. Nhìn đám thị vệ cung tì bốn phía toàn bộ đều lui ra, sau đó hoảng hốt quỳ xuống, nhìn nữ đế Đại Chu vừa mới nghe thấy thanh âm ở đằng xa đã lập tức vọt tới trước mặt mình, Chung Khiêm Đức đang quỳ liền khom người lui ra sau, cúi đầu nhìn chằm chằm Việt Thanh Phong, trong mắt lộ vẻ phức tạp.

"Tỷ — tỷ tỷ!" Thân mình hơi lảo đảo ngã về phía sau, lập tức ngay khi Vân Tranh và Vân Hành đồng thời vươn hai tay ra đỡ, Chu Xảo Hân lại ổn định thân mình, cấp thiết quỳ xuống.

"Truyền ngự y!" Vội vàng hạ lệnh, Chu Xảo Hân cúi đầu, đưa tay sờ lên túi hương bên đai lưng mình.

Ngón tay không ngừng run rẩy, thân thể như tê dại, môi mím chặt. Nhìn tay phải như không nghe theo sự điều khiển của mình, Chu Xảo Hân không nhìn ánh mắt mọi người, lập tức dùng sức hung hăng đập tay phải vào trụ điện hồng sắc bên người.

"Rầm" một tiếng, ai nấy trong điện an tĩnh hẳn xuống, vô số ánh mắt đều tập trung trên tay phải của Chu Xảo Hân.

Đau đớn đôi khi sẽ sinh ra kết quả không tưởng được, dưới cơn đau nhức truyền tới, cảm giác chết lặng nằm ngoài khống chế trên người Chu Xảo Hân cũng quả nhiên phai nhạt một chút.

Khi ai nấy đều bị doạ đến phát ngốc, Chu Xảo Hân lập tức giật túi hương bên hông xuống, vội vàng lấy ra một viên dược hoàn màu xanh, nhét vào miệng Việt Thanh Phong.

"Quận Chúa hẳn chỉ là hôn mê thôi, cho nên thỉnh bệ hạ không cần quá mức kinh hoảng!" Chậm rãi ngẩng đầu, tuy trong lòng có dự cảm bất bảo, nhưng Chung Khiêm Đức lại vẫn không nhịn được mở miệng trấn an. Đến lúc này hắn không thể nhiều lời, nhưng tuyệt đối không thể không nói gì.

"Sao có thể!" Tiểu thị vệ vừa rồi bị Chung Khiêm Đức quát cúi đầu nhìn tay phải của mình, trong mắt tràn đầy kinh hoảng lẫn không tin.

Cảm giác như thể lập tức từ địa ngục lên thiên đường, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chung Khiêm Đức ở phía đối diện, Chu Xảo Hân hít sâu một hơi, chậm rãi cẩn thận đặt hai tay lên ngực Việt Thanh Phong.

"Tỷ tỷ!" Cảm giác phập phồng rất nhỏ dưới tay, tựa hồ nếu không cố ý cẩn thận cảm nhận thì sẽ không có cảm giác. Nhưng chỉ cần một chút phập phồng nhẹ nhàng vậy thôi lại làm cho Chu Xảo Hân vừa rồi coi như bình tĩnh lập tức khoé mắt nóng lên.

Nhìn phản ứng của Nữ Hoàng, mọi người nghe động tĩnh cùng chạy ra đều lộ sắc mặt vui mừng. Việt Thịnh Đức đứng tận cùng bên trong vẻ mặt khẩn trương cũng chậm rãi buông lỏng song quyền nãy giờ hắn vẫn gắt gao nắm chặt.

Hổn hển hô hấp từng hơi, hai mắt nóng lên dần dần ê ẩm chua sót, Chu Xảo Hân cười cười sau đó trực tiếp ngồi xuống đất.

"Tỷ tỷ, Việt tỷ tỷ, Việt Thanh Phong!" Không hề cố kỵ hô lên tên nàng. Khi ai nấy còn đang chấn kinh, Chu Xảo Hân lại ngả tới trước, sau đó dùng sức nâng Việt Thanh Phong dậy, đem đầu nàng đặt lên đầu gối mình, sau đó cúi người tựa trán lên trán nàng.

Động tác của nàng lúc này cơ hồ lớn mật trắng trợn cực điểm, đại đa số người có mặt lúc này tuy rằng chưa từng nhìn thấy Việt Thị Trung từng ở hậu cung phụng dưỡng Vũ đế, nhưng khi Vũ đế đuổi Việt Thanh Phong ra khỏi Yển thành, hầu hết mọi người đều từng nghe sự tích giữa nàng và Trưởng Công Chúa – người nay đã là Nữ Hoàng.

Giờ thấy Nữ Hoàng hành động không thèm cố kỵ như thế, chung quanh có người lộ vẻ khiếp sợ, có người trong mắt tựa như hiểu rõ, cũng có lão thần lớn tuổi trực tiếp sắc mặt xanh mét.

"Thái y đâu? Trong vòng nửa nén hương nếu còn không đến, vậy thì không cần đến nữa!" Thanh âm không chút độ ấm vang lên trong tai mọi người.

Đương chúng nhân còn tỏ vẻ không được tự nhiên, Chu Xảo Hân lại dùng chất giọng nhẹ gần như không thể nghe thấy tuyên bố, "Người tới, đem Trấn quốc Tướng quân Chung Khiêm Đức cùng Nội thị vệ đại thần Vân Hành đều nhốt vào tử lao. Khi nào Minh Nguyệt Quận Chúa tỉnh rồi nói cho ta biết vì sao nàng lại như vậy, ta sẽ lại hỏi tội bọn hắn!"

"Hoàng Thượng thỉnh cân nhắc!" Vân Tranh liếc nhìn đệ đệ của mình, lập tức quỳ xuống. Tình cảnh lúc đó hắn thấy rõ ràng, không phải đệ đệ của mình không tẫn lực, mà lúc ấy đại thần mệnh phụ vây quanh người Nữ Hoàng nhiều lắm. Hơn nữa nếu Vân Hành bị nhốt lại thì có lẽ cũng không ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu ngay cả Chung Khiêm Đức cũng bị nhốt lại thì đại sự thật không ổn.

"Hoàng Thượng, hôm nay là ngày thứ hai sau khi Trấn quốc Tướng quân hồi kinh, là ngày mà Hoàng Thượng vì hắn đón gió tẩy trần, thỉnh Hoàng Thượng trăm ngàn thận trọng, chớ để rét lạnh tâm chúng tướng sĩ." Việt Thịnh Đức sắc mặt vừa mới khá hơn một chút lại quỳ xuống.

"Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!" Cơ hồ một nửa đại thần võ tướng đều quỳ xuống.

"Hoàng Thượng, vi thần đi ra cùng Đại Tướng quân, vi thần có thể —"

"Đem hộ vệ của Minh Nguyệt Quận Chúa, còn cả toàn bộ thủ vệ phụ trách trong điện Cam Tuyền đều lôi ra ngoài, một kẻ cũng không giữ!"

Làm như không nghe thấy cái gì, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt Chu Xảo Hân lướt qua tất cả đại thần, rồi nhìn thẳng về hướng khác.

"Mông Dư cẩn tuân hoàng mệnh!" Trong góc khuất âm u, một nam tử trẻ tuổi mặc thanh y đi ra.

Nhìn thanh y nam tử tướng mạo thường thường kia, Vân Hành lập tức nhắm hai mắt, mà Lưu Du nguyên bản muốn nói hắn chứng kiến toàn bộ sự tình cũng lập tức ngậm miệng. Chuyện tình ngày trước hắn không phải cái gì cũng nhớ rõ rành mạch, nhưng thanh sam nam tử mang đai lưng màu đen này lại làm cho hắn lập tức không bình tĩnh nổi. Hôm qua khi hắn đi bái phỏng hảo bằng hữu Chung Khiêm Đức thì hắn bị một người như vậy va trúng. Nửa năm qua, hắn tựa hồ cũng thường thường nhìn thấy nam tử ăn mặc như thế xuất hiện bên cạnh hắn. Một tồn tại trong trí nhớ mà hắn vĩnh viễn không bận tâm, chỉ có chút thắc mắc nho nhỏ. Lưu Du liền đột nhiên nghĩ đến Khất Xảo Tiết năm Kiến Nguyên thứ tư, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Việt Thanh Phong và Nữ đế. Lúc ấy sau khi được Chung Khiêm Đức nhắc nhở hắn mới phát hiện đám hộ vệ vẫn một mực bảo hộ Trưởng Công Chúa thời điểm đó toàn bộ đều có dáng vẻ thế. Một đám người bọn họ dáng người cao ngất, khí chất nội liễm đến kỳ lạ. Nhưng người như thế, đứng giữa đám đông lại thần kỳ làm cho người ta có không có cảm giác bọn họ tồn tại, cảm giác tướng mạo bọn họ đều như cách một tầng trướng mỏng, khiến người ta dùng cách nào cũng đều nhìn không rõ.

Biết người tới là thủ lĩnh Thanh vệ bên người Nữ Hoàng, trong mắt Vân Tranh loé lên một tia bối rối cùng phức tạp. Dưới vẻ mặt hưng phấn khác thường của Hình bộ Thượng Thư Trữ Hướng Dương, Mông Dư vừa xuất hiện nhẹ nhàng vung tay.

Theo động tác của Mông Dư, trong số thị vệ đang quỳ trên hành lang bên ngoài điện có mấy người đứng lên, sau lại có vô số thanh sắc khôi giáp hộ vệ đẹo đao từ bên ngoài xông vào.

"Đầu lĩnh, vừa rồi –" Mọi người còn đang kinh hoảng không thôi, đột nhiên thị vệ vừa rồi là người đầu tiên sờ cổ Việt Thanh Phong lại tiến lên nhỏ giọng thì thầm bên tai Mông Dư.

Sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy, Chung Khiêm Đức nhìn chằm chằm tiểu thị vệ vừa rồi hét to vọt lại đây, sau đó còn nói Việt Thanh Phong đã chết.

"Hoàng Thượng, Thái y tới! Hơn nữa Quận Chúa hình như cũng tỉnh!" Kim khoa Trạng Nguyên đứng cách đó không xa, giống Trữ Hướng Dương cũng không quỳ xuống đột nhiên lên tiếng.

"Tỷ tỷ!"

"Việt Thanh Phong!"

Chu Xảo Hân cẩn thận lại gần, Chung Khiêm Đức đang quỳ cũng từng bước tiến lên, đáy mắt tràn đầy bối rối lẫn không hiểu.

Ra ý bảo thủ hạ dẫn mấy tên thái y đang bị chặn bên ngoài vào, Mông Dư lẫn tất cả mọi người bên ngoài điện đều nhìn về phía đôi mi mắt nhẹ nhàng chớp động của Minh Nguyệt Quận Chúa của Đại Chu.

"Xảo Hân!" Mở mắt, liếc nhìn Chu Xảo Hân kích động vui sướng vạn phần đang ôm mình, lại đưa mắt nhìn chúng trọng thần đang vây quanh mình, ai nấy thần sắc không rõ. Thấy Chu Trịnh Đường ở xa xa nâng ngón tay chỉ ngọc bội đang đeo bên hông khắc tục danh của hắn, Việt Thanh Phong lập tức thét chói tai, nghiêng người túm chặt hồng sắc long bào của Chu Xảo Hân.

"Nữ Hoàng, hắn — hắn –"

"Hắn làm gì?" Ánh mắt nhìn Chung Khiêm Đức không một độ ấm, Chu Xảo Hân nâng tay chậm rãi sờ mái tóc nay đã tán lạc của Việt Thanh Phong.

Động tác Chu Trịnh Đường chỉ vào ngọc bội bên hông, còn có động tác vô cùng thân thiết của Chu Xảo Hân lúc này làm cho Việt Thanh Phong lập tức hiểu ra tình cảnh của mình.

"Hắn –" Biết nếu không đủ lý do, kia liền khẳng định không thể tức khắc lật đổ cái kẻ được gọi là tân quý trong quân kia. Hơn nữa nếu nàng nói ra hết thảy đều chỉ là suy đoán của nàng, vậy chuyện đó sẽ chỉ là trò cười cho thiên hạ.

Nhãn thần lạnh xuống, nhớ lại nước sông Trì lạnh như băng kiếp trước, nhớ tới Chu Xảo Hân kiếp trước từng mất mạng vì mình.

Ngẩng đầu nhìn Chu Xảo Hân, hai mắt Việt Thanh Phong lập tức tràn đầy nước mắt.

Trong lòng nảy sinh ý niệm muốn đập nồi dìm thuyền, Việt Thanh Phong dùng thanh âm nhỏ nhất nói, "Hắn — hắn nói — hắn nói —- hắn muốn thử xem nữ nhân mà Nữ Hoàng bệ hạ thích rốt cuộc có tư vị gì, hắn –"

"Chung! Khiêm! Đức!"

"Việt Thanh Phong!!"

Chu Xảo Hân cùng Chung Khiêm Đức đồng thời lên tiếng, thấy toàn bộ mọi người đều nhìn về phía mình, Chung Khiêm Đức lập tức ưỡn thẳng sống lưng cao giọng nói, "Vi thần dám thề —"

"Ta — ta mặc dù từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở phủ Việt Quốc Công, nhưng — nhưng trên người ta thuỷ chung cũng chảy máu huyết Chu gia." Ngắt lời hắn, Việt Thanh Phong đồng dạng ngồi thẳng dậy lớn tiếng nói, "Tiên đế lén đưa ta tới Từ Dương, đó là muốn để ta lấy thân phận Quận Chúa sống thật tốt. Nhưng — nhưng ta nằm mơ cũng không ngờ, ngươi rõ ràng biết thân phận của ta mà cũng dám —"

"Hoàng Thượng thỉnh minh giám, lúc ấy tiên đế giao Việt đại nhân cho vi thần là vì tín nhiệm cách làm người của vi thần. Huống chi ta, ta đã biết quan hệ của Hoàng Thượng và đại nhân thì sao có thể làm vậy —"

"Ta — ta ban đầu chỉ cho là ngươi say rượu nói lỡ lời, cũng không muốn truy cứu!" Đột nhiên đề cao thanh âm lập tức chặn lời Chung Khiêm Đức, Việt Thanh Phong giãy dụa ra khỏi lòng Chu Xảo Hân, tiến lên lung lay thân mình từ trên cao nhìn xuống tiếp tục nói, "Nhưng Chung tướng quân ngươi tội gì phải nói ra ngươi hôm nay dù giết chết ta, giết chết một kẻ Vương gia họ Chu thì Nữ Hoàng cũng phải nén giận."

"Giỏi cho một tên nô tài, quả thực không coi ai ra gì!"

"Quả thật muốn chết!"

Chu Xảo Hân ngẩng đầu nhìn Việt Thanh Phong sắc mặt hơi phiếm hồng, trong mắt lộ vẻ hiểu rõ. Thấy nàng chưa lên tiếng, Giang Nam Vương Chu Trịnh Đường cùng La Thành Thường Sơn Vương thế tử Chu Trác Nhân cũng đứng dậy. Hôm nay Nữ Hoàng hạ lệnh rời vị trí của bọn họ xuống dưới bọn họ trong lòng đã không phục, hơn nữa cũng nhìn ra ý tứ Việt Thanh Phong thì sao có thể không tận lực tương trợ.

"Hoàng Thượng, Vương gia thế tử và chúng đại thần còn thỉnh minh xét, Chung Khiêm Đức mặc dù không thông minh nhưng tuyệt đối không ngốc. Ta sao có thể ở nơi này đi đùa giỡn đường đường Minh Nguyệt Quận Chúa, lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế. Hơn nữa thị vệ vừa rồi chạy tới đều có thể làm chứng ta ta, thấy Quận Chúa té xỉu, ta lập tức ôm lấy nàng, vì nàng —"

"Không chịu nổi nhục nhã ta muốn cắn lưỡi tự sát, ngươi lại lập tức bóp chặt miệng ta. Đến bây giờ trên tay ngươi còn dính vết máu trên miệng ta. Khi ta giãy dụa hẳn còn cào cổ ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn chứng minh sự trong sạch của mình, sao không để mọi người nhìn cổ ngươi xem?"

Mặt nóng ran, cũng không ngờ Việt Thanh Phong là người như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Chung Khiêm Đức chỉ cảm thấy chút mềm lòng của mình ban nãy quả thực đáng chê cười.

Ngửa đầu nhìn nữ nhân mà chỉ mượn một chút suy đoán liền sẽ dồn mình vào chỗ chết, Chung Khiêm Đức cúi đầu, thanh âm trầm thấp nói, "Chung Khiêm Đức ta tuy sinh ra ở Giang Tô danh gia vọng tộc, nhưng chỉ là một thứ tử của tiểu thiếp. Từ nhỏ đến lớn vì trở nên nổi bật, vì để có cơ hội đền đáp triều đình, ta không biết đã chịu qua bao nhiêu gian khổ. Một năm bốn mùa vô luận mùa đông khắc nhiệt hay trời nóng cháy da, ta cho tới giờ đều kiếm không rời tay, không dám có chút lơ là."

Đám người trong đại điện có kẻ không hiểu gì cả, nhưng Chung Khiêm Đức vẫn cúi đầu nói từng lời, "Chung Khiêm Đức sống hai mươi lăm năm, hai mươi năm trước ta chỉ biết vùi đầu khổ luyện thầm nghĩ có một ngày có thể nổi bật. Năm năm sau đó, ta may mắn được tiên đế trọng dụng, từ một thị vệ bình thường từng bước một lên tới tam phẩm Ngự lâm Tướng quân. Bắt đầu từ đó trong lòng Chung Khiêm Đức liền chỉ có Đại Chu, chỉ có hoàng đế của Đại Chu ta. Ta thề vì Đại Chu vì Hoàng Thượng, Chung Khiêm Đức dù mất mạng hay vượt lửa quá sông đều không chối từ."

"Sau tiên đế chết bất đắc kỳ tử, Bắc Khiết Đan cùng Tây Vệ quốc đồng thời xâm phạm Đại Chu. Trong triều không có đại thần dám đối địch với Khiết Đan, Nữ Hoàng mệnh ta cùng Vân tướng quân dốc sức vì Đại Chu. Kỳ thật không ai biết khi đó Khiêm Đức cảm kích nhường nào, sợ hãi biết bao."

Trong điện lại an tĩnh, Chung Khiêm Đức nhìn Nữ Hoàng diện vô biểu tình, trong thanh âm tràn đầy chua xót, "Ta sợ mình sẽ cô phụ sự phó thác của Nữ Hoàng, ta sợ mình không có đủ tài đức sẽ làm tổn hại non sông cùng thể diện của Đại Chu ta, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Đồng thời ta cũng cảm kích Nữ Hoàng có thể trao cho ta cơ hội đó, có thể không chút cố kỵ đem hơn mười vạn cấm quân cho ta, cũng cho ta đại quyền sinh sát."

"Nữ Hoàng là ân nhân của ta, là người mà Chung Khiêm Đức đến chết cũng sẽ không phản bội!" Dập đầu thật mạnh với Việt Thanh Phong, buông rủ hai mắt, Chung Khiêm Đức gắt gao siết chặt tay, "Ta — ta trước kia là — là không nhận rõ thân phận của mình, từng xảy sinh tâm tư quá phận với Quận Chúa. Nhưng từ khi biết Quận Chúa là đường tỷ của Nữ Hoàng, là người Chu gia, ta cũng không dám có chút vọng tưởng nữa. Ta — ta vừa rồi chỉ là thấy Quận Chúa sắc mặt không tốt, thế này nhất thời mới bị ma quỷ ám ảnh đi theo. Nhưng — nhưng Khiêm Đức lại không ngờ, Quận Chúa thế nhưng thật sự chán ghét ta đến vậy. Chán ghét ta đến mức không tiếc huỷ thanh danh của mình cũng muốn Khiêm Đức chết. Được — được — nếu Quận Chúa thật sự chán ghét Chung Khiêm Đức ta như vậy, kia Khiêm Đức liền lập tức để Quận Chúa được đền bù sở nguyện. Ta —"

"Vân Tranh, lục soát người hắn cho ta!" Đại thần trong triều không thiếu người trong ánh mắt xuất hiện hoài nghi cùng trách cứ. Ngay khi Chu Xảo Hân hướng về Việt Thanh Phong lắc đầu tỏ ý bảo nàng an tâm chớ loạn, Việt Thanh Phong chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn Chung Khiêm Đức vẫn cúi đầu, nàng cười lạnh tiếp tục nói, "Ngươi vẫn không chịu để mọi người nhìn thấy vết thương trên cổ ngươi, vẫn không chịu giải thích vì sao trên tay ngươi có vết máu, vẫn không nói cho mọi người biết Chung Khiêm Đức ngưoi rốt cuộc nghĩ thế nào. Nếu như vậy, vậy chớ trách ta không nể tình xưa!"

"Vân Tranh, La Hằng, hai người các ngươi tự mình lục soát!" Chung Khiêm Đức khom người, khi nghe thấy Việt Thanh Phong nói lục soát người đột nhiên giật mình.

Tiến lên vội vàng kéo Việt Thanh Phong đang ngồi, Chu Xảo Hân lòng thoáng chấn động nhìn Việt Thanh Phong tinh thần khí sắc rất tốt phía sau, lập tức lớn tiếng thúc giục, "Mau lên!"

Không biết vì sao thanh âm Nữ Hoàng lại đột nhiên lớn thế, Vân Tranh tiến lên xin lỗi một tiếng, rồi cùng La Hằng lập tức hướng về bên hông Chung Khiêm Đức đang quỳ lục lọi.

Thân mình được Chu Xảo Hân đỡ lấy từ phía sau, Việt Thanh Phong làm như không hề phát hiện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hai tay Vân Tranh và La Hằng.

Ben hông Chung Khiêm Đức không có gì, trong lòng có chút thầm oán Việt Thanh Phong, Vân Tranh ngồi xổm xuống, tuỳ tay sờ đôi giày binh màu đen của Chung Khiêm Đức.

Một thanh trường đao hai thước bị Vân Tranh lập tức tìm ra, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, chậm rãi lôi nó ra. Nắm chặt nó, Vân Tranh cúi đầu lạnh lùng nói, "Triều đình nội ngoại không ai không biết, trong hoàng cung trừ đái đao nội đình thị vệ ra thì không kẻ nào được mang theo binh khí. Mặc dù bình thường ngươi có thói quen mang theo đao, nhưng khi gặp mặt bệ hạ sao có thể qua loa như thế. Yết kiến hoàng tộc, nhất là Hoàng Thượng không thể mang theo bội đao, đây là quy củ. Ngươi —" Ở chung hơn một năm, kỳ thật Vân Tranh không muốn nhìn hắn cứ thế bị huỷ, lập tức mở miệng nói đỡ cho hắn.

Nhưng khi Vân Tranh còn muốn nói đỡ cho hắn, muốn Nữ Hoàng cùng chúng đại thần mềm lòng, Chu Xảo Hân vẫn nhìn chằm chằm Việt Thanh Phong lại lập tức nói, "Coi rẻ hoàng tộc, không nhìn cung quy đã là tử tội. Mạo phạm hoàng thân, ý đồ ám sát, lại còn nặng tội hơn. Mông Dư ngươi lập tức đưa tội thần Chung Khiêm Đức xuống nhốt vào thiên lao chờ ngày trảm —"

"Ngươi như thế nào biết? Việt Thanh Phong ngươi làm thế nào có thể biết?" Kích động lên, Chung Khiêm Đức nhào tới trước, thân mình bị người chế trụ, hắn bi phẫn gào lên, "Việt Thanh Phong ngươi làm thế nào biết trên đùi ta có cột binh khí? Không ai biết cả, ngươi rốt cuộc làm sao biết được!!"

Trước đây đơn giản là bộ dáng của hắn quá mức thanh tú, năm ấy hắn sáu tuổi liền bị trưởng tử của phụ thân hắn, thân ca ca của hắn có ý đồ mạo phạm trêu đùa. Khi đó hắn dùng hết toàn sức lực đánh lại ca ca hắn mới có thể trốn thoát.

Một mình nghiêng ngả lảo đảo chạy trên đường, khi hắn thất kinh té ngã rồi nhìn thấy chuôi đoản kiếm này, hết thảy đều thay đổi.

Hắn cầm thanh đao đó trở lại cánh rừng kia, tìm được vị huynh trưởng đang hi hi ha ha cười tựa hồ cảm thấy hết thảy rất thú vị. Hắn hung thần ác sát tiến lên, sau đó không chút do dự cắm vào bên hông ca ca mình.

Vị huynh trưởng bình thường tự cho mình siêu phàm lập tức ôm bụng quỳ xuống, mà hắn lại dùng hết toàn lực rút tiểu đao ra, lại điên cuồng đâm xuống tiếp.

Từ eo đến cổ, từ cổ đến eo, hắn ước chừng đâm bốn mươi hai đao mới có thể tươi sống giết chết trưởng tử của phụ thân mình.

Rút tiểu kiếm ra, đến bờ sông cách đó không xa tẩy trừ toàn thân mình sạch sẽ từ trên xuống dưới. Hắn liền như vậy giấu thanh tiểu kiếm đó trong giày của mình, sau đó trở về nhà nói với phụ thân, hắn bị huynh trưởng hành hung rồi ném xuống suối.

Sau đó phụ thân khinh thường không thèm đoái hoài, cùng vẻ đau đớn của phụ thân sau khi phát hiện thi thể của huynh trưởng khiến hắn nhớ kỹ cả đời.

Nhận định là có người vì một đứa thứ tử con vợ lẽ như hắn bị hành hung mà hăng hái làm việc nghĩa giết chết trưởng tử của hắn, từ đó về sau ở trong Chung phủ, hắn và mẫu thân liền trở thành một tồn tại mà ai nấy đều có thể dễ dàng khinh thị nhục mạ.

Những ngày nước sôi lửa bỏng đó, ngay cả một nô bộc nho nhỏ cũng có thể khi dễ hắn. Hắn sống suốt mười năm, mãi đến năm ấy mười sáu tuổi, lần đầu tiên hắn giành được vị trí đầu trong cuộc thi võ ở Giang Tô, hắn mới rốt cục được toàn bộ gia tộc thừa nhận.

Nhưng mười năm trời, tiểu kiểm kỳ thật cũng không thập phần sắc bén kia đã trở thành một bộ phận không thể tách rời trong thân thể hắn. Mặc dù sau này đã không có ai dám đụng chạm đến hắn, rồi sau đó, ngay cả khi trong mắt phụ thân nhìn hắn cũng lộ vẻ tán thưởng, hắn cũng không nghĩ đánh mất chuôi tiểu kiếm đã từng cho hắn dũng khí này.

Quy củ trong cung, người mang binh khí trong người không thể tiến cung. Nhưng hắn vẫn cố tình quên đi, sau hắn lại được Vũ đế rồi Nữ Hoàng trọng dụng. Hắn là quyền thần lại cảm thấy quy củ đó đã không còn trọng yếu. Khi làm thị vệ, có thể còn có người dám tra xét thân thể của hắn, nhưng khi đã làm tướng quân số một số hai Đại Chu, hắn không chấp nhận có ai dám có ý định làm khó dễ hay đắc tội hắn.

Không ai dám, cũng không ai ngờ trên người hắn lại cất giấu một thanh tiểu kiếm. Hắn thậm chí cũng không tính nói chuyện này cho ai hết, nhưng Việt Thanh Phong lại bằng cách nào đó biết được.

Hết chương 52