Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 76: Trước thi phủ



Dư Chu không hề biết nhi tử nhà mình đã phải trải qua những gì, đợi đến khi khách nhân trong nhà Hạ Vân Kỳ giải tán gần hết hắn mới thấy Cẩm Xuyên ẵm Thần Thần từ trong tân phòng đi ra.

Hơn nửa ngày trời không được nhìn thấy nhi tử Dư Chu vội vàng đi qua nghênh đón hai cha con,

"Buổi sáng nhiều người, Thần Thần có nghe lời không?"

Cẩm Xuyên không nói chuyện mà chỉ để lộ ra nụ cười có chút quái lạ với hắn mà thôi. Đợi Dư Chu đến gần thì cậu liền chuyển Thần Thần qua cho hắn.

"Ôm bé con nguyên một buổi sáng nên thấy mệt mỏi hả?" Dư Chu thuận miệng hỏi, có điều vẫn không hiểu nụ cười có chút kỳ quái kia của Cẩm Xuyên là có ý gì.

Hắn cúi đầu nhìn nhi tử trong lồng ngực mình thêm một cái nữa, bé con đang ngủ tới cả khuôn mặt dều hây hây đỏ hồng, nhìn một cái thấy thơm ngọt vô cùng.

"Không có," Cẩm Xuyên lắc đầu, "Cả buổi sáng ta gần như không cần phải bế mấy."

Dư Chu:???

Hắn đang định hỏi đệ không bế vậy Thần Thần đặt ở đâu thì bàn tay bên dưới cảm thấy được bên trong tã bọc của Thần Thần có thứ gì đó cồm cộm cọ vào tay hắn.

Dư Chu điều chỉnh một tay ôm lấy Thần Thần, một tay thò vào bên trong tã quấn lần tìm đồ vật lấy ra.

Bên trong tờ giấy đỏ được gấp thành hình vuông nhỏ bọc lấy một hạt lớn gần bằng đầu ngón tay cái, một vật gì đó khá là nặng.

Cẩm Xuyên cầm lấy ước lượng một chút nói, "Hôm nay bé con đã nhận được một túi lớn thứ này rồi."

Dư Chu suy nghĩ một lúc liền hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra, nhịn không được bẹo nhẹ khuôn mặt tròn đô đô đang chìm sâu vào trong giấc ngủ của Tiểu Thần Thần, "Con cháu nhà người ta đều là Tỳ hưu nuốt vàng, Thần Thần nhà chúng ta lại là Mèo thần tài đấy hả?"

Cẩm Xuyên không có ý kiến với cách nói Tỳ hưu nuốt vàng cùng với Mèo thần tài của hắn, chỉ là lúc thấy hắn vươn tay béo má Thần Thần liền vội vàng giơ tay ngăn cản,

"Hôm nay nó đã bị xoa nắn nhiều lần lắm rồi."

Dư Chu:...

Thì ra mấy cái lễ vật nho nhỏ kia đều là do nhi tử nhà hắn bán manh lấy về cả.

***

Hôm nay họ còn phải trở về nhà nữa, bời vì mang theo Thần Thần nên khẳng định là không thể đi đường vào buổi tối được, vậy nên sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên trở về nơi ở của nhà họ sắp xếp đồ đạc xong xuôi liền đi qua nói lời cáo từ với Hạ Vân Kỳ.

Đúng lúc Hạ Vân Kỳ đang rảnh rỗi liền tiễn cả nhà Dư Chu ra ngoài cổng, "Buổi chiều Tiểu Trúc cũng không bận rộn chuyện gì, để nó đưa Dư huynh quay trở về đi."

Biểu ca nhà mình thành thân Đào Khương khẳng đinh là phải tới rồi, nghe Hạ Vân Kỳ sắp xếp như vậy liền đứng ra tranh việc:

"Tiểu Trúc vẫn luôn đi theo bên người huynh nên chắc chắn có một vài việc vặt vãnh vẫn cần nó tới làm, để nó tiễn Dư huynh chẳng bằng để ta đi tiễn còn hơn."

Dư Chu bất đắc dĩ nói, "Chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi như vậy chúng ta tự mình đi bộ trở về là được rồi."

"Vậy sao được chứ," Đào Khương lắc lắc quạt trong tay nói, "Buổi chiều hôm nay có gió lớn, Dư huynh đi bộ trở về thì cũng không có gì đang ngại, thế nhưng cũng không để Tiểu Thần Thần của chúng ta bị đông lạnh được."

"Đúng rồi, còn cái này nữa." Hạ Vân Kỳ nghe được mấy lời này của Đào Khương như nhớ ra chuyện gì, móc một cái túi thơm đỏ từ bên trong vạt áo ra đặt lên trên tã quấn của Thần Thần, "Qùa tặng cho Tiểu Thần Thần nhà chúng ta."

Túi thơm lớn màu đỏ khá nặng, vừa nhìn đã biết dùng để đựng thứ tốt.

Cẩm Xuyên đứng ở bên cạnh thấy vậy không khỏi nhướn mày nói, "Bá mẫu đã đưa lì xì rồi."

"Đây không phải là lì xì cho nam đồng lăn giường," Vẻ mặt của Hạ Vân Kỳ có hơi mất tự nhiên nói, "Đây là quà A Ninh bảo ta đưa cho Thần Thần."

Đào Khương đánh giá túi thơm một hồi lại 'hì hì' cười hai tiếng mới thích thú nói:

"Nếu đã là quà tặng cho Thần Thần thì Dư huynh cũng liền tiếp nhận đi."

Dư Chu và Cẩm Xuyên trao đổi ánh mắt một cái, cuối cùng Cẩm Xuyên vẫn là nhận lấy đồ vật dưới ánh mắt mong đợi của Hạ Vân Kỳ.

Chỉ là lúc trở về cũng không để Tiểu Trúc hay Đào Khương tự mình đưa tiễn nữa, mà là thư đồng của Đào Khương là Tiểu Tùng đưa hai người trở về.

Trên đường về sợ xe ngựa lắc lư làm Thần Thần tỉnh dậy nên cả đoạn đường Tiểu Tùng đều yêu cầu người đánh xe đi thật chậm, đợi mấy người chậm rãi về đến nhà thì Tiểu Thần Thần cũng đã ngủ đủ.

Dư Chu và Cẩm Xuyên đang ngồi xuống sắp xếp lại đống lễ vật mà hôm nay Thần Thần nhận được, nhóc con như thể cảm ứng được vậy, nằm ở bên cạnh từ từ tỉnh dậy, cũng không khóc đòi mà chỉ mở to đôi mắt đen nhánh ướt át nhìn vào song thân của mình.

Dư Chu thấy vậy liền ngơ người trong chốc lát, hắn buông đồ vật trong tay xuống ẵm nhi tử nhà mình lên, đầu tiên là sờ xuống tã lót của cậu nhóc, sau khi xác định là không có đái dầm mới khó hiểu nói:

"Nó đây là làm sao vậy nhỉ? Không lẽ thực sự biết được là chúng ta đang ngồi đếm tiền của nó hả?"

"Nó còn nhỏ như vậy làm sao biết được nhiều thế chứ?" Cẩm Xuyên bật cười nói, "Chắc là đói bụng rồi, buổi sáng từ sau khi có khách nhân tới thì nó vẫn luôn bị mấy vị phu nhân, tiểu thư tới tham gia lễ thành thân tranh cướp ôm lấy đùa giỡn, trong khoảng thời gian đó cũng chưa được ăn chút gì cả."

Dư Chu ngẩn người một chút, sau đó lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Thấy Cẩm Xuyên liếc mắt lườm qua liền vội vàng đảm bảo:

"Nhi tử cứ yên tâm, số tiền ngươi bán manh kiếm về cha và phụ thân tuyệt đối sẽ không tiêu mất dù là một phân, mỗi một văn tiền đều giữ lại cho ngươi cả."

Cẩm Xuyên lắc lắc đầu không buồn để ý tới vị phu quân đang đùa giỡn với nhi tử nhà mình nữa, cậu xoay người đi xuống dưới bếp làm nước cơm cho nhi tử đã lâu không được ăn gì của mình.

Thần Thần tựa như thật sự đã đói lắm rồi, lúc Cẩm Xuyên bưng bát trở lại liền thấy phu quân nhà mình đang dùng thìa đút nước đun nguội cho nhỉ tử uống, mà Thần Thần thì chùn chụt chùn chụt húp tới vui vẻ không thôi.

Đợi sau khi đổi thành đút nước gạo cho nhóc con thì chính là ăn một hơi hết cả non nửa bát, còn ăn được nhiều hơn so với bình thường một chút.

Sau khi ăn uống no đủ Thần Thần liền khôi phục hoạt bát thường ngày, bắt đầu ngọ ngoạy giãy giụa chuyển động, muốn Dư Chu và Cẩm Xuyên cùng chơi đùa với bé.

Mấy thứ lặt vặt lẻ tẻ mọi người tặng cũng đã gần sắp xếp xong, Dư Chu liền nói:

"Dọn hết vào đi, ngày mai ta đi tìm Trần Phong giúp làm một cái hộp nhỏ, đem mấy thứ này đều cất vào trong đó, đợi Thần Thần hiểu chuyện liền giao trả lại cho nó."

Bàn tay thu dọn đồ của Cẩm Xuyên hơi dừng một chút, "Mấy lời phu quân vừa nói đều là thật hả?"

"Còn có thể là giả được à?" Dư Chu bật cười nói, "Bắt đầu từ bây giờ tất cả những thứ nhỏ nhặt thuộc về nhóc con chúng ta đều phải cất kỹ giùm nó, đợi sau khi nhóc con thành niên bất kể là phương diện tiền tài hay hồi ức thì những thứ đó đều là một loại tài phúc."

Cẩm Xuyên suy nghĩ hồi lâu, cậu nhớ tới những đồ vật yêu thích của mình bị mất khi còn nhỏ liền cảm thấy mấy lời này đúng là rất có lý, vậy nên gật đầu đồng ý với hắn:

"Phu quân nói đúng lắm."

Thu gọn tất cả đồ vật lại xong thì chỉ còn lại chiếc túi thơm do Hạ Vân Kỳ tặng, Cẩm Xuyên do dự một chút mới chầm chậm tháo dây buộc túi thơm mở ra.

Cậu liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, sau đó cầm lấy phần đáy của túi thơm đem đồ bên trong đổ ra lòng bàn tay, lặng lẽ giơ qua trước mặt của Dư Chu.

Bên trong lòng bàn tay trắng nõn thon dài là một chiếc ngọc bội sáng bóng lấp lánh không kém, màu xanh ngọc bích làm người nhìn yêu thích không thôi.

Dư Chu vừa liếc một cái liền dừng động tác trêu chọc Thần Thần lại, không thể tin được nói:

"Này..."

"Qúy giá quá rồi." Cẩm Xuyên bổ sung cho tròn câu của hắn, đợi một chút không thấy Dư Chu nói thêm gì nữa liền hỏi, "Bây giờ làm sao đây?"

"Bằng không cứ nhận trước đi?" Dư Chu đề nghị, lúc Hạ Vân Kỳ tặng đồ có nói đây là ý của Châu Ninh, hẳn là hai phu phu nhà cậu ta cũng từng thương lượng qua với nhau rồi.

Một khối ngọc bội có chất ngọc như thế này Dư Chu không biết đối với tiểu công tử vừa mới xuất giá của Châu gia có được coi là mòn quà tiện tay liền có thể tặng đi hay không, nhưng đối với họ mà nói thứ này cũng đã bằng mức chi tiêu trong vòng một năm của một nhà ba người bọn họ rồi.

"Vậy thì cứ nhận trước đi." Cẩm Xuyên chầm chậm gật đầu, đồ vật cũng đã mang về rồi, bây giờ mà trả lại sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới tình bằng hữu giữa Dư Chu và Hạ Vân Kỳ.

Cho nên ngừng một chút cậu mới nói tiếp: "Đợi hai người họ có hài tử chúng ta lại chuẩn bị một phần lễ vật quý giá một chút để trả lễ sau."

"Có đệ chú ý mấy chuyện ơn nghĩa qua lại này thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì rồi." Dư Chu nhìn thẳng vào Cẩm Xuyên nói.

Tháng ba vừa qua thì Dư Chu đã bắt đầu muốn chuẩn bị lên đường đi tới phủ thành rồi.

Nghe Đào Khương nói nếu ngồi xe ngựa đi với tốc độ thông thường thì từ trấn của họ đi tới phủ thành cũng mất tầm khoảng thời gian ba ngày rưỡi mới tới được.

Khoảng cách xa như vậy, mà Thần Thần còn chưa được nửa tuổi nữa nên dù có thực sự không nỡ rời xa thì Dư Chu cũng không dám mang nhóc con đi cùng.

Vậy nên chỉ có thể để hai người Cẩm Xuyên và Thần Thần ở lại trong nhà.

Từ lúc quen nhau tới hiện tại đây là lần đầu tiên Dư Chu và Cẩm Xuyên phải rời xa nhau trong khoảng thời gian dài như vậy, không chỉ có Cẩm Xuyên mà ngay cả Dư Chu cũng cảm thấy không muốn một chút nào.

Ngày xuất phát quyết định là hôm mùng sáu tháng tư, thời gian thi phủ là mười sáu tháng tư, mọi người tính toán dôi ra vài ngày, một là vì tuổi tác của Văn tiên sinh đã cao, thời gian đi đường sẽ không cần quá gấp gáp, hai là sau khi tới phủ thành thì mấy người Dư Chu cũng có vài ngày để nghỉ ngơi điều chỉnh tình trạng thân thể tới mức tốt nhất để phấn đấu thi cử.

Từ mấy ngày trước đó Cẩm Xuyên đã bắt đầu giúp Dư Chu chuẩn bị thật tốt những vật dụng cần mang theo.

Y phục; giầy; tất cần dùng, bút; nghiên; mực; đài cần mang theo khi vào trường thi và đồ ăn sử dụng trên đường đi nữa. Quan trọng nhất chính là nhất định phải mang theo đủ số ngân lượng cần thiết.

Hai năm nay trong nhà họ ngoại trừ kiếm tiền từ việc bán trà ra thì còn có tiền Dư Chu bán thoại bản cho tiệm sách Thường Ninh cùng với tiền bán đồ thêu của Cẩm Xuyên cho tiệm vải, số tiền tích lũy được đã là một con số cực kì đáng kể.

Cho nên khi nhìn thấy bộ dáng như muốn chất toàn bộ số ngân lượng trong nhà ra cho hắn mang đi của Cẩm Xuyên làm Dư Chu vừa cảm thấy ngọt ngào lại có chút buồn cười,

"Nhiều ngân lượng với tiền đồng như vậy mỗi ngày ta chỉ cần vác theo chúng thôi cũng mất không ít sức rồi đấy."

Vốn hắn chỉ là đang cười đùa trêu chọc mà thôi, nào ngờ Cẩm Xuyên lại cho là thật, "Vậy... hay là ngày mai chúng ta mang lên trấn trên đổi thành ngân phiếu được không?"

Dư Chu cầm hai thỏi năm lượng bạc từ bên trong chiêc hộp ra đặt qua một bên nói:. đam mỹ hài

"Chỉ cần hai thỏi này, lại mang thêm ít tiền đồng nữa là đủ rồi."

"Như vậy làm sao đủ được chứ!"

Dư Chu: "Ta tới phủ thành là để tham gia thi cử, chưa tới một tháng là có thể quay về rồi, có phải là đi du ngoạn ngắm non nước đâu, mang theo nhiều ngân lượng như vậy cũng chỉ là tăng thêm gánh nặng."

Nói xong thấy Cẩm Xuyên vẫn không quá yên tâm hắn liền nói tiếp:

"Vả lại không phải nhà họ Châu có rất nhiều sản nghiệp ở phủ thành hay sao, có Hạ Vân Kỳ đi cùng, nếu như ngân lượng trên người ta mà có dùng hết thì cũng có thể đi vay thêm được, đợi sau khi trở về thì trả lại là được rồi, so với việc mang theo nhiều tiền trên người để rồi bị kẻ xấu nhìn thấy nổi lên tâm tư cướp bóc càng tốt hơn nhiều."

Cẩm Xuyên nghe hắn nói vậy cũng rất có lý liền không lải nhải muốn hắn mang theo nhiều ngân lượng thêm một chút nữa, chỉ hít hít cái mũi nghẹn ngào nói:

"Sau khi thi phủ yết bảng thì bất kể là có thông qua hay không thì phu quân đều phải về sớm một chút có được không?"

"Còn cần đệ nói hay sao?" Dư Chu nhướn một bên lông mày nói, "Đệ với Thần Thần đều ở nhà, nếu không phải vì cái công danh chết tiệt kia thì ta mới không muốn rời khỏi hai cha con các ngươi đâu."

Cẩm Xuyên nghe vậy lại không khỏi bật cười vui vẻ, đôi mắt khẽ híp lại thành hình dáng dịu dàng xinh đẹp.

Dư Chu thấy dáng vẻ này của phu lang nhà mình vô thức lấy đồ vật mà mình đã đặt làm xong từ mấy ngày hôm nay từ trong lồng ngực ra đưa tới trước mặt Cẩm Xuyên nói:

"Mấy bữa trước không phải ta đã nói là trước khi thi phủ thì có đồ vật muốn tặng cho đệ sao."

"Nhẫn đeo tay?" Cẩm Xuyên kinh ngạc hỏi.

Dư Chu 'ừ' một tiếng.

"Dùng chi hiến ân cần? Hẹn người đôi nhẫn bạc." Cẩm Xuyên bật cười nói, "Vậy lúc phu quân trở về từ phủ thành có phải muốn tặng ta một chiếc kẹp đồi mồi hay sao? Đáng tiếc thứ đó ta lại không dùng được."

Dư Chu: "Nếu như đệ muốn thì cũng có thể nhận lấy rồi không đeo lên là được."

Người dịch: Hana_Nguyen