Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 86: Tiền ở đâu ra



Tháng năm vừa qua thì thời tiết cũng càng ngày càng nóng, mỗi ngày Thần Thần chỉ mặc một bộ áo lót trên người, khoảng thời gian nóng nhất vào giữa trưa và đầu giờ chiều còn cần một người ngồi ở bên cạnh quạt mát cho nhóc con thì mới ngủ được.

May mắn là mặc dù thời tiết đúng là rất nóng nhưng khẩu vị của Thần Thần vẫn không chút ảnh hưởng, cơ thể cũng không xuất hiện trạng thái khó chịu nào, điều này khiến cho Dư Chu và Cẩm Xuyên vất vả hơn một chút thế nhưng ít nhất là hai người không cần phải lo lắng bất an.

Ngày qua ngày không bao lâu đã tới gần cuối tháng bảy, Cẩm Xuyên đã bắt tay vào sắp xếp chuẩn bị những thứ cần mang theo tới phủ thành.

Lần này có Thần Thần cùng đi tới phủ thành nên nếu không chuẩn bị đồ đặc sẵn trước thì dù cho hai người có tỉ mỉ tới đâu cũng dễ bị quên này quên kia.

Thời gian thi viện đã được thông báo từ hôm công bố danh sách thí sinh thi đỗ trong kì thi phủ trước đó, là vào ngày mùng tám tháng tám.

Dư Chu hẹn ngày xuất phát với mấy người Hạ Vân Kỳ vào ngày hai mươi tháng bảy, lần này không chỉ có Dư Chu mang theo Cẩm Xuyên cùng với Thần Thần, mà Hạ Vân Kỳ cũng dẫn theo Châu Ninh tới phủ thành cùng với mình. Thời gian đi đường khẳng định sẽ bị kéo dài hơn so với lần trước một chút, sau khi tới phủ thành mọi người còn cần có thời gian để thích ứng nữa.

Bởi vì tất cả ba người đều mang theo người nhà đi cùng cho nên mặc dù lần này vẫn là đi cùng với nhau nhưng không gộp vào ngồi cùng một xe ngựa như trước nữa, Hạ Vân Kỳ ngồi xe ngựa do người đánh xe của nhà mình chở đi, Dư Chu và Văn tiên sinh cũng mỗi người thuê một chiếc xe ngựa và người đánh xe ở trên trấn để ngồi.

Dư Chu không có lòng tin tuyệt đối rằng lần thi viện lần này bản thân sẽ được lựa chọn, cho nên trước lúc rời nhà chỉ ngỏ lời nhờ Trần gia cách vách giúp đỡ chăm sóc ruộng rau ngoài đồng cùng với số gà được nuôi dưỡng phía sau hậu viện chứ không sắp xếp gì nhiều.

Sáng sớm ngày hai mươi tháng bảy, hai người đánh xe mà Dư Chu và Văn tiên sinh thuê đánh xe ngựa đúng giờ đưa xe tới trước cửa nhà đón bọn họ.

Trần Phong tới giúp Dư Chu chuyển đồ đạc mang theo lên xe, Cẩm Xuyên thì đứng bên trên xe ngựa sắp xếp lại đống đồ được chuyển lên, Thần Thần được Trần thẩm bế qua một bên, lưu luyến không rời nói lời từ biệt.

Sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên thu xếp đồ đạc xong xuôi thì Cẩm Xuyên nhảy xuống khỏi xe, lấy chiếc hà bao bản thân đã chuẩn bị sẵn đưa qua cho Trần thẩm,

"Trong này là chìa khóa cổng lớn cùng với sảnh đường, chuyện trong nhà sau này vất vả thẩm tử giúp đỡ rồi, rau bên trong vườn cùng với trứng do gà đẻ ra thì thẩm cứ lấy về mà ăn, nếu không để lâu trong nhà cũng sẽ bị hỏng mất, bên trong cái ao sau nhà vẫn còn vài con cá, thẩm tử nhớ vớt lên mà dùng."

Vốn dĩ Trần thẩm đã thực không nỡ rời xa cả nhà họ, giờ nghe Cẩm Xuyên sắp xếp mọi chuyện như thế trong lòng lại càng thêm lạc lõng, ôm lấy Thần Thần không muốn buông tay,

"Rau cùng với trứng gà thì cũng thôi đi, cá bên trong ao cứ thả ở đó cũng không chết được, dù sao thì thúc ngươi cũng cần đi ra đồng nhổ cỏ, cách hai ba ngày lại thuận tay mang chút cỏ dại về nuôi chúng là được rồi."

Cẩm Xuyên không tỏ rõ ý kiến, mấy thứ này đều giao hết cho Trần gia giúp đỡ lo liệu, cậu thực tâm suy nghĩ muốn tặng chúng cho nhà họ, điều duy nhất cậu muốn chính là Trần gia có thể giúp đỡ trông nom căn nhà này cho thật tốt mà thôi.

Cậu nói thêm vài chi tiết cần chú ý với Trần thẩm, sau cùng Trần thẩm mới trả Thần Thần lại cho Cẩm Xuyên.

Sau khi Dư Chu đỡ Cẩm Xuyên leo lên xe ngựa xong lại tự mình đi trở về.

Trần Phong thấy thế liền hỏi: "Có phải quên mất thứ gì chưa lấy không?"

Dư Chu bước nhanh về phía cây đào trước sân nhà, cẩn thận hái bốn trái đào trên cây xuống rồi dùng khăn tay bọc lại, "Quên mất mấy quả đào của ta."

Trần Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn hồi lâu không biết nên tiếp lời như thế nào.

Trái lại là Trần đại nương và Trần thẩm thấy dáng vẻ đó của hắn thì trao đổi ánh mắt một cái, không biết nghĩ tới cái gì mà tâm trạng đau lòng khi phải xa cách trước đó lại vơi đi không ít.

Trước đó Cẩm Xuyên đã nghe Dư Chu nói qua, để mấy quả đào này có thể chín muồi hơn một chút thì hắn dự tính giữ chúng lại trên cây đợi đến trước khi xuất phát mới hái xuống.

Vậy nên lúc thấy dáng vẻ ôm theo quả đào của phu quân nhà mình thì cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên là bao, tới lúc thấy được bốn quả đào nằm ngay ngắn bên trong chiếc khăn tay thì mới không nhịn được mà hơi nhướng mày hỏi:

"Huynh hái hết xuống rồi hả? Trái nhỏ nhất cũng mới chỉ hơi chớm đỏ một chút mà thôi đấy."

"Đều là của ta cả, tất nhiên là phải cùng hái xuống rồi," Dư Chu vuốt nhẹ trái đào nhỏ nhất kia đưa qua cho Cẩm Xuyên nói, "Vả lại ta đoán giống đào này không giống với những loại khác, không cần đợi đến khi cả quả biến thành màu đỏ thì cũng có thể ăn được rồi."

Quả cũng đều hái xuống hết rồi, Cẩm Xuyên còn có thể nói gì được nữa chứ, còn chuyện có ngon hay không thì đợi sau này nếm thử là sẽ biết.

Xe ngựa nhà Dư Chu và Văn tiên sinh khởi hành từ trong thôn, tiếp đó mới đi lên trấn hội hợp với Hạ Vân Kỳ, sau đó đoàn người cùng nhau đi tới phủ thành.

Rời khỏi trấn trên chính là phong cảnh xa lạ khác.

Dư Chu đặt Thần Thần ngồi lên trên đùi mình để Cẩm Xuyên có thể nghỉ ngơi và ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài một cách dễ dàng hơn.

Kết quả không biết là xảy ra vấn đề gì mà nhóc Thần Thần bình thường ai bế cũng theo hôm nay lại nhất quyết vươn tay đòi bò về phía Cẩm Xuyên. Mỗi lần Dư Chu bế nó cho ngồi thẳng trong lòng không được bao lâu thì lại muốn ngả nghiêng về bên phía Cẩm Xuyên.

Sau vài lần như vậy cậu nhóc thậm chí còn bắt đầu biết cáu giận, không chỉ ê ê a a không ngừng tìm cách thu hút sự chú ý của Cẩm Xuyên mà còn uốn éo người muốn giãy ra khỏi sự khống chế của Dư Chu.

Từ lúc nhóc con không muốn để cho Dư Chu ôm thì Cẩm Xuyên đã phát hiện ra sự bất thường của nhi tử nhà mình.

Cậu nhíu mày đón lấy Thần Thần về phía mình, cầm nắm bàn tay nhỏ của Thần Thần khó hiểu hỏi:

"Hôm nay con bị làm sao vậy hả?"

Kết quả Thần Thần không thèm để ý đến cậu, sau khi được đặt ngồi lên trên đùi cha mình thì lại bắt đầu ngọ ngoạy áp sát về phía cửa sổ xe.

Dư Chu thấy vậy liền trao đổi ánh mắt với Cẩm Xuyên một cái, trong mắt hai người tràn đầy sự kinh ngạc đến khó có thể tin tưởng.

Nhưng sự thực bày ra trước mắt làm cho bọn họ không muốn tin cũng không được, sau khi Thần Thần làm tổ bên trong lòng Cẩm Xuyên liền tìm lấy một tư thế vừa thoải mái vừa có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ rồi nằm im bất động ở đó.

Một lúc lâu sau Dư Chu mới nhăn mặt hỏi: "Nó nằm ở đó liệu có bị gió thổi lạnh hay không?"

Cẩm Xuyên tỉ mỉ cảm nhận một chút, lúc xe ngựa di chuyển thì mang theo từng cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi lên trên người cậu liền cảm thấy mát mẻ sảng khoái, thế nhưng nếu ngồi lâu thì khẳng định Thần Thần sẽ cảm thấy lạnh, vậy nên cậu liền nói:

"Bên trong chiếc túi ở bên tay phải của huynh là dùng để đựng y phục thay đổi trên đường đi của Thần Thần, huynh lấy một bộ y phục nữa qua đây để ta mặc thêm vào cho con."

Sau khi Dư Chu tìm thấy được y phục liền trực tiếp bế Thần Thần từ bên trong lòng Cẩm Xuyên qua chỗ mình.

Quả nhiên vừa mới rời khỏi vị trí bên cạnh cửa sổ không bao lâu thì Thần Thần lại bắt đầu giãy giụa.

Dư Chu vội vàng kéo chiếc rèm trúc che chắn cửa sổ phía bên mình ra, lúc này Thần Thần mới không tiếp tục đòi bò về bên chỗ Cẩm Xuyên nữa.

Hắn vừa mặc thêm y phục cho Thần Thần vừa nhỏ giọng than thở: "Vốn dĩ là sợ nhóc con nhà ngươi bị lạnh nên mới kéo rèm trúc xuống, nào có ngờ ngươi lại là một nhóc con như vậy cơ chứ."

Nghe thấy hai chữ 'nhóc con' quen thuộc Thần Thần liền xoay khuôn mặt đang chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa xe qua cười khanh khách với Dư Chu.

Dư Chu nhịn không được chùn chụt thơm mạnh lên cái má trắng trẻo mềm mại của nhi tử nhà mình, "Thôi vậy, phụ thân tha thứ cho ngươi đó."

Mà sau khi phụ thân không còn để ý đến mình nữa thì Thần Thần lại tiếp tục bò vào trong lòng phụ thân nhà mình tìm kiếm vị trí thuận tiện cho việc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài xe nhất làm tổ ở đó.

Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không ngờ được là phong cảnh không ngừng chuyển động bên ngoài cửa sổ khi xe di chuyển lại có sức hấp dẫn với Thần Thần nhà mình đến vậy.

Nguyên bản hai người họ còn lo sợ khoảng thời gian di chuyển trên đường không thể dừng lại đi dạo bên ngoài sẽ làm Thần Thần khó chịu khóc nháo, kết quả mấy ngày đi trên đường chỉ trừ những lúc ăn uống; ngủ nghỉ cùng với thỉnh thoảng bắt phụ thân và cha thân chơi với mình ra thì những khoảng thời gian khác Thần Thần đều mở lớn đôi mắt hiếu kì ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, ngay cả khi là núi rừng hoang dã, từ bên trong xe ngựa chỉ có thể nhìn thấy rừng cây khóm cỏ vùn vụt khuất dần sau cánh cửa xe thì Thần Thần cũng có thể xem tới thích thú không thôi.

Mặc dù sở thích này của bé nằm ngoài dự đoán của Dư Chu và Cẩm Xuyên, nhưng lại giúp phu phu hai người nhẹ nhàng thoải mái tới mức không giống với đang cần phải chăm sóc cho một đứa nhỏ.

Lúc đến phủ thành tất nhiên vẫn là Đào Khương tới đón bọn họ rồi.

Chào hỏi Hạ Vân Kỳ cùng với Châu Ninh xong cậu ta liền di chuyển tới bên cạnh Dư Chu, nghiêng người qua ngắm nhìn Thần Thần đang say sưa ngủ trong lòng Dư Chu, giọng nói mang theo sự đau lòng thương tiếc, "Đi cả đoạn đường dài như vậy hẳn là Thần Thần mệt lắm nhỉ."

Hắn vừa nói xong mấy lời này thì những người biết rõ mọi việc như Dư Chu đều không khỏi bật cười ra tiếng.

Đào Khương khó hiểu hỏi: "Ta nói sai cái gì à?"

Hạ Vân Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ nói ra sự thật cho cậu ta biết: "Trên đường đi Thần Thần còn có tinh thần tốt hơn nhiều so với chúng ta ấy chứ."

Hai mắt Đào Khương sáng ngời, khen ngợi nói: "Thần Thần lợi hại quá."

"Một đứa nhỏ chưa tới một tuổi lại có tinh thần tốt như vậy," Hạ Vân Kỳ hỏi tiếp, "Ngươi không cảm thấy kì lạ hay sao?"

Đào Khương càng cảm thấy khó hiểu nói, "Ta còn chưa có thành thân, làm sao biết được đứa nhỏ chưa tới một tuổi có nên có tinh thần tốt hay không chứ."

Mấy người Dư Chu trực tiếp câm nín.

Đào Khương nói tiếp: "Mau vào trong nhà trọ nghỉ ngơi đi, các ngươi đã đi liền mấy ngày đường rồi, ngay cả Thần Thần cũng ngủ say rồi kìa."

Nơi mọi người ở tạm vẫn chính là phía sau hậu viện của nhà trọ bọn Dư Chu ở trước đó.

Mọi người tắm rửa và ăn uống xong liền ngồi xuống uống trà nói chuyện cùng với nhau.

Đào Khương nói: "Trước đó Dư huynh đưa thư tới nhờ ta để ý mấy căn nhà thích hợp bên trong phủ thành, vừa vặn mấy hôm trước người môi giới thông báo có một căn khá vừa ý nên ta liền đi qua xem thử trước, độ lớn của căn nhà kia khá vừa vặn, vị trí nằm tại thành nam, mặc dù phụ cận không quá náo nhiệt tấp nập nhưng lại chỉ cách thư viện thời gian một khắc đi bộ mà thôi, cũng cách khá gần với căn nhà tại thành nam của ca tẩu nữa."

Trong đồ cưới của Châu Ninh không chỉ có sản nghiệp bên trên thị trấn của bọn họ mà còn có vài căn nhà và cửa tiệm tại phủ thành nữa.

Lần trước khi mấy người họ tham gia thi phủ thì người nhà họ Hạ chỉ có một mình Hạ Vân Kỳ tới đây nên để thuận tiện cho kì thi thì tất nhiên là Hạ Vân Kỳ sẽ lựa chọn ở bên trong nhà trọ của Châu gia rồi, lần này còn có Châu Ninh cùng tới, hai người họ khẳng định là muốn chuyển vào ở trong căn nhà riêng của chính mình rồi.

Trước đó mấy người đã hẹn trước sẽ ở sát gần cạnh nhau, vậy nên Dư Chu lại hỏi Đào Khương, "Chủ nhân của căn nhà đó là muốn cho thuê hay bán đứt?"

"Chỉ bán chứ không cho thuê," Đào Khương nói, "Thế nhưng vị trí và căn nhà đó đúng là rất tốt, ta cảm thấy Dư huynh nhất định sẽ thích nó."

"Vậy ngày mai đi qua đó xem sao."

Lại nói thêm chút chuyện khác, uống xong chén trà trên bàn thì mọi người giải tán trở về nghỉ ngơi.

Mặc dù vẫn đang là ban ngày nhưng nhóm người bọn họ đã ở lì trong xe ngựa mấy ngày liên tiếp, cuối cùng cũng không cần phải đi đường nữa, hiển nhiên là đều hận tới không thể ngủ một giấc ngon lành no đủ, mau mau rũ bỏ hết sự mệt mỏi trong nhiều ngày qua.

Lúc Dư Chu và Cẩm Xuyên trở vào trong phòng thì Thần Thần vẫn đang ngủ say trên giường, hai người nhẹ nhàng bò lên chia ra nằm xuống hai bên của Thần Thần.

Mặc dù Cẩm Xuyên cảm thấy cơ thể mình đã rất uể oải mêt mỏi nhưng tạm thời vẫn không có ý nghĩ muốn ngủ, vậy nên cậu kéo lấy Dư Chu nói chuyện phiếm tiếp:

"Căn nhà A Khương nói kia nếu như ngày mai đi xem mà vừa ý thì chúng ta mua lại nó nhé."

"Nhà chúng ta còn bao nhiêu bạc?" Dư Chu hỏi, "Lúc quay trở về ta có hỏi nhỏ A Khương về giá cả, hắn nói chủ nhân của căn nhà đó ra giá một trăm bảy mươi lượng bạc."

Cẩm Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn Dư Chu một cái nói: "Trước khi đi tới phủ thành ta có đếm lại số tiền trong nhà mình, chẵn lẻ gộp hết lại thiếu mười mấy lượng là đủ bốn trăm lượng bạc rồi."

Dư Chu kinh ngạc tới mức ngồi bật dậy, im lặng thật lâu vẫn không nói chuyện. Bởi vì con số này vượt quá so với tính toán trong lòng hắn không phải chỉ có chút ít mà thôi.

Hắn biết chỉ riêng số tiền thu nhập từ bán thoại bản mỗi tháng thì cũng rất khả quan, ngoài ra còn có số tiền tích trữ sau đợt bán trà hai năm trước nữa. Thế nhưng phần tiền dùng cho chi tiêu trong nhà cũng không hề ít, ngoài tiền ăn uống, may mặc cho ba người bọn họ còn phải thêm khoản tiền mua bút; mực; giấy sách cho hắn sử dụng nữa.

Hắn không khỏi có chút nghi ngờ hỏi: "Sao nhiều tiền như vậy, ở đâu ra thế hả?"

Cẩm Xuyên liếc trắng mắt nói, "Tất nhiên là tiền phu quân kiếm về rồi."

Người dịch: Hana_Nguyen