Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 89: Trách ta bất công đấy hả?



Dư Chu có hơi do dự nói: "Đến lúc đó sợ là bên ngoài trường thi sẽ có rất nhiều người."

Cẩm Xuyên không tiếp lời mà chỉ dùng ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn thẳng vào hắn, không cần nói cũng hiểu.

Đào Khương và mấy người Văn tiên sinh còn đang đợi trên xe ngựa đâu, Dư Chu chỉ đành thỏa hiệp nói:

"Góc tây nam phía trước trường thi có một hàng liễu, cách cổng chính trường thi một khoảng không xa lắm, buổi tối đệ với Thần Thần đứng đợi ta ở đó, ta thi xong ra ngoài sẽ đi tới đó tìm hai cha con các ngươi."

"Được." lúc này Cẩm Xuyên mới chịu nói ra lời đáp ứng, lại nói: "Phu quân mau lên xe ngựa đi, tới trường thi sớm một chút cũng an tâm hơn."

"Cũng không biết là người nào cứ lôi kéo ta đứng lại nói chuyện cùng nữa." Dư Chu bật cười, chăm chú nhìn Cẩm Xuyên thêm một lát mới xoay người nhảy lên xe ngựa.

Lúc hắn tiến vào bên trong thì ba người còn lại đã ngồi ngay ngắn ở đó, Văn tiên sinh ngồi ngay chính giữa, Đào Khương và Dư Ôn Lương mỗi người chiếm cứ một bên, vị trí cửa xe gần giáp phía bên cổng nhà Dư Chu được mấy người họ để trống ra.

Dư Chu nhướng mày cúi người đi qua, lúc ngồi xuống còn âm thầm dùng lòng bàn tay thăm dò một chút nhiệt độ trên bề mặt chiếc ghế tựa, nằm ngoài dự đoán là không cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại nào.

Đào Khương thấy được động tác đó của hắn không khỏi lộ ra ánh mắt ngạc nhiên cực độ, tức giận chuyển rời ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Dư Chu bật cười không nói gì hết, chỉ vén rèm cửa xe lên nhìn Cẩm Xuyên xách đèn tiến vào trong nhà, đến khi cậu đóng chốt cửa cổng xong rồi hắn mới cảm thấy yên tâm.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, bởi vì trời còn quá sớm mà cảnh sắc dãy nhà hai bên đường đều tối thui u ám, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ hắt ra từ chiếc đèn dầu treo phía trước xe ngựa, đủ để nhìn rõ cảnh vật gần ngay trước mắt mà thôi.

Đến tận lúc đã không còn nhìn rõ được cánh cổng nhà mình rồi Dư Chu mới chịu thu hồi ánh nhìn, buông rèm xe xuống.

Trên chiếc bàn nhỏ trong góc xe có vài cây nến được thắp sáng, không gian trong xe lại chẳng lớn được là bao cho nên tạo cảm giác sáng hơn so với bên ngoài rất nhiều, có điều Dư Chu cũng không có hứng thú nói chuyện gì hết.

Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương không khác là mấy, không ai trong hai người mở lời nói chuyện, Đào Khương thì ngoan ngoãn ngồi im một chỗ không tới làm phiền Dư Chu và Dư Ôn Lương, yên tĩnh ngồi một góc giả trang thành người vô hình.

Đến trước trường thi Tiểu Tùng tìm nơi đỗ xe xong mới vén mành vươn đầu vào bên trong xe nói:

"Biểu công tử đã tới nơi rồi ạ, xe ngựa của họ đỗ ngay bên cạnh xe của chúng ta."

Hiển nhiên là bên phía Hạ Vân Kỳ cũng nhận được tin tức giống vậy, lúc Đào Khương vén rèm cửa sổ xe nhìn qua thì đúng lúc rèm cửa sổ xe bên cạnh cũng được vén lên, ánh mắt nhìn qua đây của Hạ Vân Kỳ vừa vặn va chạm với ánh nhìn của cậu ta.

Mấy người bọn họ tới khá sớm, hiện tại vẫn chưa tới thời gian xếp hàng kiểm tra xét đồ, Dư Chu liền nói: "Ngồi trong xe đợi thêm chút nữa rồi hẵng xuống."

Hạ Vân Kỳ cũng có suy nghĩ như vậy, thấy hắn nói xong liền gật đầu đồng ý: "Đến lúc đó làm phiền các ngươi gọi ta một tiếng."

"Được." Dư Chu lập tức đồng ý.

Ngay cả một người thích náo nhiệt như Đào Khương cũng không mở lời hỏi xem Hạ Vân Kỳ có muốn qua đây ngồi đợi cùng với mấy người bọn hay không, bởi vì lúc Hạ Vân Kỳ vén rèm cửa lên thì mọi người đều có thể thấy được bóng dáng Châu Ninh đang ngồi ngay bên cạnh cậu ta.

Thực ra mà nói là có Tiểu Trúc và Tiểu Tùng ở đây thì cũng không cần tới bọn Dư Chu qua nhắc nhở Hạ Vân Kỳ, một khi có quan viên đi ra yêu cầu những đồng sinh tham gia thi cử tới xếp hàng kiểm tra thì hai người đang canh giữ bên ngoài xe ngựa sẽ lập tức trở lại thông báo với mọi người.

Lúc ba người bọn họ đi xếp hàng thì Tiểu Tùng tiễn hai người Văn tiên sinh và Đào Khương đi tới cửa ngách của trường thi, hai người tới làm tú tài đảm bảo nên cần phải đi vào bên trong trường thi trước để xác nhận đảm bảo.

Bất kể là người tới dự thi hay ngươi tới đảm bảo thì trong vòng một năm này đều đã từng tham gia thi cử qua hai lần, cách ứng đối khá là thuần thục chứ không có gì phải hồi hộp lo lắng hết.

Sau khi kiểm tra trước khi tiến vào trường thi xong chính là thủ tục hành lễ đi theo tuần tự tới lấy đề thi của chính mình, cuối cùng là tìm tới vị trí ngồi và bắt đầu giải đề.

Lưu trình không có gì mới lạ, ngay cả nội dung thi cũng khá giống với trong kì thi huyện và thi phủ trước đó.

Dư Chu nghiêm túc viết đáp án mà bản thân cho là ổn thỏa nhất lên bài làm như cũ, thời gian trôi qua bất giác mặt trời cũng đã từ phía đằng đông di chuyển về phía đằng tây rồi khuất bóng. Trong khoảng thời gian này hắn cũng từng dừng bút ăn chút đồ với nghỉ ngơi trong chốc lát, thế nhưng tới lúc kiểm tra rà soát và chép lại xong phần văn chương bản thân đã làm thì Dư Chu vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, mệt mỏi và kiệt sức.

Hắn sắp xếp gọn gàng hết số bút; mực; nghiên và phiếu trả lời cùng với giấy nháp đặt vào một góc của chiếc bàn rồi nhắm mắt dưỡng thần, lại dùng đầu ngón tay ấn nhẹ hai bên huyệt thái dương thả lỏng nghỉ ngơi trong chốc lát.

Không lâu sau thì quan viên thu phiếu trả lời cũng đi tới, niêm phong kín kẽ tên tuổi bên trên phiếu trả lời ngay trước mặt Dư Chu, sau đó mới thu phần giấy nháp và các dụng cụ khác lại mang đi.

Sau khi thu xong hết tất cả các bài thi thì tiếng chiêng cũng nổi lên, cánh cổng lớn của trường thi cũng được mở rộng, các thí sinh dựa theo thứ tự nối đuôi nhau rời đi.

Số thứ tự của Dư Chu vẫn được xếp vào khoảng phía trước như cũ, lúc hắn đi ra tới bên ngoài thì khu vực đất trống trước cổng trường thi mới có lác đác vài thí sinh vừa mới đi ra tụ tập cùng với người nhà tới đón mình ở bên ngoài, hắn ngước mắt nhìn về phương hướng góc đông nam, vừa liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng Cẩm Xuyên đang bế theo Thần Thần ngóng trông nhìn về phía này.

Chẳng mấy chốc thì Cẩm Xuyên cũng đã nhìn thấy được hắn, cậu ôm theo Thần Thần đi về phía bên này.

Dư Chu vội vàng xua tay ngăn cậu lại, tự bản thân cất bước chạy nhanh qua bên đó.

Cẩm Xuyên thấy vậy liền đứng im bất động tại chỗ, lúc hai người còn cách không xa, Thần Thần nhìn thấy phụ thân đang chạy về phía này còn tưởng là phụ thân muốn chơi đùa với mình, lập tức nhảy tưng tưng bên trong lòng Cẩm Xuyên, cố sức nhoài người về phía Dư Chu.

Dư Chu và Cẩm Xuyên thấy cảnh này đều bị dọa hết hồn.

Hai tay Cẩm Xuyên vội vàng dùng sức ôm chặt lấy Thần Thần, chỉ sợ nhóc con giãy giụa không cẩn thận lại bị rơi xuống đất.

Dư Chu thì tiếc hận bản thân không có công phu dịch chuyển tức thời, đợi đến lúc chạy tới trước mặt hai cha con thì hắn cũng không buồn để ý tới lễ nghi gì nữa, trực tiếp ném giỏ đồ qua cho Tiểu Tùng đang đứng bên cạnh sau đó liền vươn tay đón lấy Thần Thần, không nhịn được dùng tay vỗ cái mông nhỏ của Thần Thần hai cái trách cứ,

"Rồi bữa nào bị ngã đau một trận thì ngươi mới biết đường nhớ lâu."

Thần Thần bị hắn bỗng dưng đánh mông hai cái dọa cho sững người, bẹp miệng suýt chút nữa là muốn khóc ra thành tiếng.

Dư Chu thấy thế lập tức mềm lòng xót con, bất lực trừng mắt nhìn nhi tử miệng mếu máo như muốn khóc của nhà mình một cái mới làm trò bay lên cao mà Thần Thần thích chơi nhất.

Lúc hai người còn lại ra đến bên ngoài liền thấy được cảnh Thần Thần được phụ thân nhà mình đùa vui tới vang lên tiếng cười 'khanh khách'.

Hạ Vân Kỳ sửng sốt một chút mỉm cười nói: "Hình như ta cũng đâu bỏ lỡ chút thời gian nào nhỉ?"

"Ngươi nói thử xem?" Dư Chu nói, liếc nhanh về phía Châu Ninh đang đứng một cái.

Châu Ninh tủm tỉm cười, thản nhiên tiến về phía trước: "Mọi người đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, buổi tối ta để đầu bếp chuẩn bị vài món ngon, hôm nay mọi người đều vất vả cả một ngày trời rồi, buổi tối tập trung qua bên nhà ta vừa ăn vừa nói chuyện sau."

Cẩm Xuyên và Thần Thần đều tới đây đợi Dư Chu nên hiển nhiên là chưa có chuẩn bị bữa tối, huống hồ Châu Ninh đã nói tới mức ấy rồi thì mọi người cũng khó mở miệng từ chối.

Vậy nên buổi tối tất cả mọi người đều tập chung qua ăn tối tại nhà của Hạ Vân Kỳ, ăn xong thì ai về nhà nấy nghỉ ngơi dưỡng sức.

Kết quả trúng tuyển của đợt thi chính này sẽ được công bố vào năm ngày sau, số người tuyển chọn là tám mươi người, số lượng gấp đôi so với số danh ngạch dự tính tuyển chọn tú tài cuối cùng, cũng chỉ có tám mươi người này mới có tư cách tham gia thi vòng hai vào đợt tiếp theo, nếu Dư Chu phải dừng bước tại đây thì chỉ có thể tiếp tục cố gắng trong kì thi viện tiếp theo mà thôi.

Với tính cách nguyên bản của Dư Chu thì chỉ với một kì thi như thế này sẽ không tới nỗi hồi hộp hay lo lắng gì mới phải.

Chỉ là lần này cả phu lang với hài tử đều tới cùng, mà hiện tại ngay cả nhà bên trong phủ thành cũng đã mua xong rồi, nếu đợt thi chính đầu tiên cũng không thông qua được thì cũng mất mặt quá đi mất.

Nhưng dù có lo lắng tới mức nào thì hắn cũng không thể hiện ra ở trước mặt của Cẩm Xuyên.

Cẩm Xuyên sống cùng hắn đã lâu sao có chuyện không nhìn ra được chứ, ngày công bố danh sách trúng tuyển cậu còn dậy sớm hơn cả Dư Chu, còn cực kì thấu hiểu lòng người viện cớ giúp hắn luôn: "Ta muốn thấy được danh sách trúng cử sớm một chút."

Dư Chu bật cười hỏi, "Bản thảo chỉ viết số ghế chứ không viết rõ tên tuổi thí sinh dự thi, dù đệ có tự mình tới xem cũng không thể biết được ta có trúng tuyển hay không đâu."

"Tại huynh không chịu nói số ghế ra với ta đó chứ," Cẩm Xuyên giận dỗi nói, "Vậy nên chỉ có thể để phu quân đi cùng với ta rồi!"

Không chỉ có hai người bọn họ mà Văn tiên sinh cũng cực kì lo lắng cho Dư Ôn Lương tuổi nhỏ đã có thể thuận lợi thi liền một mạch tới kì thi viện ngày hôm nay.

Chắc hẳn chỉ có mỗi một người vẫn luôn giữ vững phong độ trong mỗi lần thi là Hạ Vân Kỳ trong số ba người tham gia kì thi lần này là không có bất cứ cảm xúc hồi hộp lo lắng gì mà thôi. Thế nhưng Châu Ninh cũng muốn đi xem cho nên cả nhóm người đông đúc lại tụ tập cùng nhau đi qua xem kết quả trúng tuyển lần này.

Bản thảo dùng các vòng tròn để công bố danh sách trúng tuyển, chính giữa chỉ có một người, vòng thứ nhất có chín người, vòng thứ hai là mười năm người, sau đó tăng dần số lượng thêm theo cách đó.

Trước đó mấy người Dư Chu; Hạ Vân Kỳ và Dư Ôn Lương đều đã trao đổi số ghế ngồi với nhau, vậy nên hắn vừa liếc nhìn một cái liền xoay qua nói nhỏ với Cẩm Xuyên ở bên cạnh:

"Vân Kỳ vẫn đứng thứ nhất như cũ."

"Điều ta muốn biết là thứ hạng của phu quân ấy," Cẩm Xuyên đã sốt ruột tới không xong rồi, nếu không phải do Thần Thần vẫn chưa nghe hiểu được thì cậu đã để nhi tử yêu dấu nhà mình bò qua cào cấu phụ thân của nó rồi.

Dư Chu lại nhìn kĩ thêm một lần nữa rồi mới nói: "Nằm trong khu vực vòng tròn thứ hai."

Cẩm Xuyên đấm nhẹ Dư Chu một cái liền kéo hắn rời khỏi đám người đông đúc, tìm một góc hẻo lánh khuất bóng người vui vẻ giơ Thần Thần về phía Dư Chu nói, "Nhóc con mau thơm phụ thân con mấy cái đi nào."

Dư Chu thuận theo động tác cùng lời nói của Cẩm Xuyên vươn tay đón lấy nhi tử, sau khi hôn liên tiếp mấy cái lên đôi má bầu bĩnh mềm mại của nhi tử nhà mình xong mới nhìn về phía Cẩm Xuyên nói:

"Chỉ có như vậy thôi sao?"

Cẩm Xuyên hơi ngẩn người một chút không phản ứng kịp trước câu hỏi của hắn, "Vậy phu quân còn muốn thêm cái gì nữa nào? Chút nữa về nhà huynh muốn ăn món ngon gì ta cũng đều nấu cho huynh hết có được không? Hay là may một bộ y phục mới cho huynh nhé?"

Dư Chu nhếch mép cười tà nói, "Thần Thần cũng đã thơm ta xong cả rồi, còn đệ định tính sao?"

"Vừa rồi rõ ràng là phu quân tự mình thơm Thần Thần mà." Cẩm Xuyên buột miệng nói ra.

Chỉ là vừa nói xong thì cậu liền cảm thấy hối hận, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng về phía Dư Chu nữa.

Dư Chu bật cười, "Vậy nên phu lang là đang trách ta bất công đấy hả?"

"Ta không có..." Cẩm Xuyên đấu tranh nói, phát hiện phu quân nhà mình càng ngày càng tựa tới gần liền không khỏi có chút hoảng hồn nói, "Không nên ở chỗ này."

Lần này Dư Chu thực sự không kiềm chế nổi nữa, nhỏ giọng cười ra tiếng, phủ phục bên cạnh Cẩm Xuyên nói: "Ta chỉ muốn nói với đệ rằng Văn tiên sinh và Ôn Lương đã ra ngoài rồi, chúng ta qua đó hỏi thăm thành tích của cậu ấy một chút đi."

Cẩm Xuyên sao còn không hiểu rõ phu quân là cố ý muốn trêu chọc mình nữa chứ, cậu ngẩng phắt đầu lên trừng mắt lườm Dư Chu một cái, sau đó mới điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt mình, rất nhanh đã có thể trở về với vẻ mặt thản nhiên thường ngày.

Có điều hai người vẫn đứng im tại chỗ chứ không đi qua bên đó, bởi vì Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương đang nở nụ cười thật tươi đi tới góc mà họ đang đứng.

Dư Chu cũng không trêu đùa thêm nữa, hắn bước tới nghênh đón hai người hỏi, "Thấy được danh sách rồi sao?"

"Thấy được rồi ạ." Dư Ôn Lương kích động nói, "Thuộc vòng tròn thứ ba."

Vòng tròn thứ ba là có hai mươi người, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cơ hội lấy được công danh tú tài sau lần thi vòng hai tiếp theo là khá lớn.

Ngày mười bốn tháng tám cũng chính là ngày tiếp theo sau buổi công bố danh sách bản thảo liền bắt đầu đợt thi vòng hai.

Đào Khương là người đã từng trải nên buổi sáng lúc đi tới trường thi vẫn không nhịn được mà càu nhàu,

"Chẳng hiểu vị tri phủ đại nhân nhiệm kì này đang nghĩ cái gì nữa, tự dưng đi sắp xếp thời gian thi vòng hai vào ngày hôm nay, đây là sợ đám thí sinh tham gia thi cử trải qua một cái tết trung thu nhẹ nhàng bình thản qua mức hay sao?"

"Sắp xếp như vậy mới tốt chứ," Dư Chu không quá đồng ý với cách nói của cậu ta đáp, "Dù sao thì ngày hôm nay cũng sẽ thi xong, bất kể là có được trúng tuyển hay không cũng đều không thể thay đổi được điều gì nữa, ngày mai muốn thả lỏng chơi bời như thế nào đều được, so với việc chưa thi xong không chỉ phải ở nhà nỗ lực ôn tập còn lo lắng không ngừng tốt hơn nhiều."

Đào Khương lại kiên quyết với ý kiến của chính mình, dùng ánh mắt chưng cầu ý kiến nhìn về phía Dư Ôn Lương tìm kiếm sự tán đồng.

Dư Ôn Lương nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy Tiểu Chu ca ca nói có lý hơn một chút."

"Thôi đi," Đào Khương nhún nhún vai, "Dù sao thì người thi chính là các ngươi chứ chẳng phải ta, các ngươi thấy tốt là được rồi."

Tiếp đó lại là nguyên một ngày thi cử, lúc Dư Chu rời khỏi trường thi đi tới tụ họp với Cẩm Xuyên và Thần Thần, một nhà ba người ngồi bên trong xe nói chuyện phiếm một lúc lâu, tận lúc đi trở về mới phát hiện Đào Khương không có ở đây nữa.

Thấy vậy Dư Chu liền vén rèm xe hỏi Tiểu Tùng đang ngồi đánh xe phía trước, "Thiếu gia nhà ngươi đâu rồi?"

"Vị bằng hữu Lý công tử của thiếu gia đã về quê thăm thân trở lại rồi, buổi chiều có tới nhà làm khách." Tiểu Tùng đáp, "Thiếu gia vẫn luôn theo cùng ngài ấy."

Người dịch: Hana_Nguyen