Trong Trướng Lê Nga

Chương 18



Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - beta: Team May

Ngày hôm sau, sáng sớm Giang Sương Hàn đã đến Quảng Ngọc Lâu, nghe được sư phụ nói muốn thấy nàng lên sân khấu hát 《 Ngọc Xuân Lâu 》, đối với ánh mắt đầy mong chờ của sư phụ, Giang Sương Hàn không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý.

Hai ngày nay nàng dùng để chuẩn bị lên sân khấu, còn việc khác nghe theo sự sắp xếp của sư phụ.

Thực ra so với 《 Ngọc Xuân Lâu 》, Giang Sương Hàn càng muốn hát 《 Tái Hồng Nhạn 》hơn, vì đây là ước định trước kia của nàng và người ấy. Tiếc nuối lớn nhất của nàng là người ấy không thể thấy nàng ở trên sân khấu hát bài này.

Nhưng dù sao nàng cũng là một tay sư phụ chỉ bảo trong thời gian dài như vậy, nên lần đầu tiên lên sân khấu nàng vẫn nên nghe theo ý của sư phụ thì hơn.

Giang Sương Hàn mơ hồ nhớ lại, năm đó trước khi nàng phải rời khỏi Yến Đô, 《 Ngọc Xuân Lâu 》dường như được an bài cho nàng, cho nên quyết định lần này của sư phụ, nàng càng không thể cự tuyệt.

Thấy Giang Sương Hàn đồng ý, sư phụ vui mừng ra mặt, lão nói với Giang Sương Hàn những sắp xếp cụ thể cho ngày diễn, thời gian đúng là ngày mười tám tháng này. Sư phụ dặn dò: “Ta biết hiện nay ngươi đang ở cách Quảng Ngọc Lâu khá xa, bắt đầu hát là vào buổi sáng đối với ngươi rất quan trọng nên ngươi tuyệt đối không thể muộn được.”

Giang Sương Hàn gật đầu, cứ thế thoải mái đồng ý.

Trong viện các đệ tử đang vểnh tai lên nghe lén sư phụ và Giang Sương Hàn nói chuyện, mơ hồ cũng nghe được vài câu liên quan đến sắp xếp ngày giờ, đại khái cũng hiểu được sư phụ thật sự đem 《 Ngọc Xuân Lâu 》một năm chỉ diễn một lần giao cho Sương Hàn sư tỷ. Truyện Hot

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sương Hàn tỷ, trong lòng bọn họ cảm thấy có lẽ Sương Hàn tỷ trong khoảng thời gian không ở Quảng Ngọc Lâu đã trải qua nhiều sóng gió và biến cố lớn rồi nên cũng không quá coi trọng danh tiếng này.

Hiện nay Giang Sương Hàn không coi trọng là thật, căn bản nàng không rõ ý nghĩa thật sự của việc sư phụ an bài cho nàng là gì.

Sau khi nàng mơ mơ hồ hồ đáp ứng chuyện này, mới cùng sư phụ nhắc đến chuyện khác: “Hôm qua, con nhìn thấy Trung Chấp Pháp.”

“Cái gì?” Chỉ từ ăn mặc sư phụ biết bây giờ Giang Sương Hàn trôi qua không tệ, đại khái biết là Tấn vương sắp xếp cho nàng nên không dám hỏi thêm, lúc này nhìn thấy nàng nhanh như vậy mà đã nhìn thấy được Du Hoằng Khoát, hiển nhiên cảm thấy vạn phần kinh ngạc, nhưng lo lắng chiếm phần nhiều hơn.

“Sư phụ yên tâm, con chỉ nhìn thấy từ xa thôi. Dáng vẻ của hắn so với lúc trước chẳng thay đổi là bao, con nhìn một chút liền nhận ra ngay.” Giang Sương Hàn bình tĩnh đáp.

Hiện tại nàng không hiểu rõ về Du Hoằng Khoát, cũng không biết trong biến cố mấy năm trước hắn ta đóng vai trò gì, nàng không thể, cũng không cách nào hành động thiếu suy nghĩ được.

Sau khi sắp xếp ngày lên sân khấu là ngày mười tám, Giang Sương Hàn càng ra sức luyện tập thật kỹ, cứ như vậy, mỗi ngày Giang Sương Hàn trở về phủ Tướng quân càng muộn, thân hình gầy đi trong thấy, đã đến mức liếc mắt cũng nhận ra.

Ngày hôm đó, Giang thời điểm chạng vạng tối Sương Hàn mới trở về phủ, đợi đến được Tây viện đã thấy Tiết Tẫn ngồi trước bàn chờ nàng, bên cạnh còn có cả Dạ Nguyệt.

Từ góc độ của nàng không nhìn rõ lắm sắc mặt của Tiết Tẫn, chỉ thấy hắn đưa một ngón tay hững hờ trêu chọc Dạ Nguyệt. Con sói bị hấp dẫn bởi ngón tay của hắn, rướn người về phía trước nhưng cũng chỉ được một chút, tới gần hơn chút thì không dám. Dạ Nguyệt ngang ngược càn rỡ ngày trước bây giờ lại biến thành một con sói ngoan ngoãn nghe lời như chó con trước mặt hắn.

Một bức tranh như trước mắt, nếu không cân nhắc đến việc nhìn như là con chó trên thực tế lại là con sói thì tựa như còn rất ấm áp.

Đến khi Giang Sương Hàn lại gần mới thấy, trong mắt của Tiết Tẫn không có lấy một chút cảm xúc, chỉ thấy con ngươi đen nhánh và cặp đuôi mắt sắc như lưỡi dao. Giang Sương Hàn chưa kịp lên tiếng, hắn đã quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng, khuôn mặt tuấn tú với các góc cạnh được thể hiện trên gương mặt Tiết Tẫn một cách rõ ràng.

Có lẽ vì ánh sáng xung quanh quá tối, Giang Sương Hàn chợt cảm thấy trong lòng không nhịn được run lên.

Giang Sương Hàn đến gần, Dạ Nguyệt bên cạnh Tiết Tẫn có biến hóa đầu tiên, nó quay đầu chuyển động cặp mắt màu xanh lục của mình không ngừng nhìn Giang Sương Hàn, điệu bộ cũng không nhu thuận như vừa rồi, giống như vận sức chờ tấn công nhưng lại có chỗ cố kỵ, chỉ dám buông thõng cái đuôi nhìn nàng.

“Tướng quân”, Giang Sương Hàn thu hồi ánh mắt rơi trên người Dạ Nguyệt, nàng gọi Tiết Tẫn như thường lệ.

Tiết Tẫn không dễ nói chuyện như vậy, hắn không nhìn nàng lấy một cái, nói: “Là ta mấy ngày nay quá mức dung túng cho ngươi, để ngươi hôm nào cũng về muộn như vậy?”

“Khanh Khanh không dám” Giang Sương Hàn vốn dĩ chỉ cảm thấy ánh mắt Tiết Tẫn có chút đáng sợ, nhưng không ngờ hắn lại tức giận vì chuyện nhỏ nhặt thế này. Mọi người nói Đại tướng quân tính khí không tốt, đại khái cũng vì hắn không thích bọn họ, nếu chờ lâu tất nhiên là không kiên nhẫn.

Tiết Tẫn trực tiếp đưa tay nắm lấy cằm của nàng, ép sát người nàng về phía mình, hắn dựa lưng vào thành ghế, dáng vẻ vẫn lười nhác như cũ: “Ngươi không dám? Ta thấy ngươi bây giờ càng ngày càng không đem phủ tướng quân là chuyện quan trọng nhất rồi.”

Giang Sương Hàn không muốn cùng hắn tranh luận, nàng nhận lỗi về phía mình: “ Để tướng quân đợi lâu, là Khanh Khanh không đúng.”

Tiết Tẫn đột nhiên buông tay. “Chờ nàng?” Giọng điệu có chút lạnh lùng khó hiểu, tuy những lời phía sau đó hắn không nói ra nhưng rất dễ dàng đoán được.

Hắn bỗng nhiên nhớ ra hôm nay mình đến phòng của Giang Sương Hàn sớm hơn mọi khi, không thấy được gương mặt kia, trong lòng không hiểu sao có chút không vui. Chẳng qua hắn không trực tiếp rời đi mà gọi người đem bữa tối đến như thường lệ, tính toán đợi Giang Sương Hàn về.

Một lần ngồi chờ, chính là ròng rã nửa canh giờ, hoàn toàn cạn kiệt sức kiên nhẫn của hắn.

Vậy mà sự chờ đợi của hắn được thốt ra từ miệng Giang Sương Hàn hắn lại thấy không đúng chút nào, hắn sẽ cố ý đi đợi nàng? Chờ một con hát thích gọi thì đến buồn thì đuổi đi sao?

Giang Sương Hàn cảm nhận được vẻ mặt của Tiết Tẫn nhìn không đúng lắm, dáng vẻ này không giống lắm với hắn lúc bình thường sau khi tức giận, huống hồ, bình thường Tiết Tẫn cũng không phải loại người dễ dàng tức giận như vậy.

Bộ dạng của hắn bây giờ, ngược lại có chút giống với dáng vẻ lần đầu nàng đi Quảng Ngọc Lâu mà không về phủ. Giang Sương Hàn cúi đầu không đáp lời, cho dù ngay lúc này nàng có thích gương mặt hắn đến mức nào cũng không dám ngẩng đầu nhìn.

Không đợi Giang Sương Hàn nói chuyện, Tiết Tẫn cau mày đỡ nàng ngồi ở một bên hắn, bất mãn nói: “Đồ ăn ta vừa kêu người đem đi hâm nóng lại, nàng mà trở về chậm chút nữa thì lạnh mất.”

Chuyện này cứ thế nhẹ nhàng bị gạt sang một bên.

Đây là lần đầu tiên Giang Sương Hàn cảm thấy Tiết Tẫn là một người kỳ quái, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn Tiết Tẫn một chút, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn nặng nề nhìn mình, chỉ là mày nhíu càng sâu, sắc mặt vẫn khó coi.

Thấy nàng đang nhìn mình, hắn liền đưa tay gắp cho nàng một miếng thịt khô.

Hai người còn chưa được chính thức ăn cơm, bên ngoài liền đến âm thanh vội vàng của Phùng quản gia, quản gia cũng không chậm trễ nửa bước, trực tiếp hướng đến bàn ăn nơi hai người đang ngồi: “Tướng quân, Khanh Khanh cô nương, lão nô đến chậm.”

Thời điểm quản gia ngẩng đầu lên, đã bị cảnh tượng bên trong phòng dọa đến ngây ngẩn cả người.

Hắn sắc thuốc tốn một khoảng thời gian, cho là trong phòng đã loạn hết lên rồi, nhưng không ngờ đến Tiết Tẫn và Giang Sương Hàn đã yên vị trên ghế ngồi, tay Giang Sương Hàn còn đang cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, dâng bát thuốc đen sì trên tay đưa đến: “Tướng quân, ngài uống canh an thần xong rồi hãy dùng bữa.”

Tiết Tẫn trông thấy bộ dạng cuống quýt chạy tới của quản gia, lại nhìn chén thuốc trên tay lão, bèn chậc lưỡi một tiếng: “Ta không có bệnh, uống cái này làm gì?”

Được, không chỉ phát điên mà ngay cả sự tình mình nổi điên đều quên hết.

Phùng quản gia vẫn còn chút lo lắng, không phát hiện trong phòng có gì khác thường liền đi về phía trước hai bước, chưa kịp đến gần đã bị Dạ Nguyệt ngăn lại. Con sói này trước mặt Tiết Tẫn thì ra vẻ nhu thuận, trước mặt Giang Sương Hàn lại không dám nổi giận, nhưng trước mặt người khác lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác.

Bộ dạng nó hung ác để quản gia không dám tới gần, lão quản gia lo lắng thở dài một hơi: “Lão nô còn có thể hại đại nhân nữa chắc, đại nhân uống chén canh an thần này một hồi sẽ nghỉ ngơi tốt hơn.”

Giang Sương Hàn thấy lão quản gia bị Dạ Nguyệt doạ không dám tới gần, liền thuận tay tiếp nhận chén thuốc trên tay lão, đưa tới trước mặt Tiết Tẫn: “Tướng quân vẫn nên uống đi.”

Tiết Tẫn cau mày nhìn hai người một lát, tiếp nhận chén thuốc kia một hơi cạn sạch.

Giang Sương Hàn thấy ánh mắt quản gia nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu, nàng tiễn quản ra ra ngoài cửa nhân tiện hỏi một chút với quản gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này quản gia vẫn còn kinh ngạc về chuyện bên trong, có lẽ cảm thấy Tiết Tẫn yên tĩnh cùng Giang Sương Hàn có mấy phần quan hệ nên dứt khoát nói với nàng: “Cô nương có điều không biết, thuở thiếu thời tướng quân từng uống nhầm thuốc, bất quá vấn đề không đáng ngại, chỉ là ngẫu nhiên tính tình liền nổi giận không thể tự kiềm chế được, mấy năm nay uống thuốc đều đặn vốn gần như đã khỏi hẳn, không ngờ hôm nay lại tái phát.”

“Bởi vì ta không trở về ư?” Giang Sương Hàn nghĩ một hồi, hỏi.

“Có một phần nguyên nhân là vậy.” Quản gia không muốn nói thẳng là bởi vì nàng, nói mấy lời này ở trước mặt nàng lão luôn cảm thấy có mấy phần trách nàng vậy.

“Bọn hạ nhân ở trong phủ sợ ngài ấy cũng là bởi vì cái này sao?”. Giang Sương Hàn đột nhiên hiểu được vì sao đám hạ nhân trong phủ lại e sợ Tiết Tẫn như vậy.

“Cũng không hoàn toàn là vậy” Quản gia xấu hổ cười một tiếng.

Giang Sương Hàn rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân, nam nhân tên Tiết Tẫn này ngày thường vốn dĩ đã hung hăng kiêu ngạo rồi, lại thêm đánh trận nhiều năm qua tại vùng biên cương, tự nhiên trên người hắn cũng nhiều thêm một phần sát khí lẫn nghiêm nghị đương nhiên sẽ khiến người bình thường sinh ra cảm giác sợ hãi.

Chưa nói đến, nếu hắn ngẫu nhiên phát bệnh thì bộ dạng giống một người điên.

“Chỉ có điều hôm nay có cô nương ở đây mà tướng quân lại khôi phục nhanh như vậy, thật sự là có công lao của cô nương trong đó.” Trong lời nói của quản gia có mấy phần tán thưởng.

Giang Sương Hàn cười yếu ớt nhận thấy phần tán thưởng này, trên thực tế nàng cũng không biết bằng cách nào mà Tiết Tẫn lại thoát khỏi được cảm xúc nham hiểm hung ác như vậy, thời điểm nàng mới bước vào phòng xác thật bị dọa cho giật nảy mình.

Quản gia sốt ruột bận bịu tới lui là vì đưa thuốc, lúc này người cũng đã uống xong, lão cũng không ở lại thêm nữa.

Khi Giang Sương Hàn trở lại phòng, sắc mặt của Tiết Tẫn đã tốt hơn trước rất nhiều, thấy nàng đi vào hắn chỉ nhìn thoáng qua: “Quản gia có gì muốn đưa cho nàng hay sao mà lâu vậy?”

Giang Sương Hàn vừa biết nguyên do, nàng liếc mắt nhìn Tiết Tẫn cảm thấy có chút vi diệu. Chẳng qua Tiết Tẫn cũng không có ý định để nàng trả lời, sau đó ngồi một chỗ cùng nàng ăn cơm tối, theo thường lệ lưu lại phòng của Giang Sương Hàn.

Tiết Tẫn dày vò cả đêm, ngày thứ hai Giang Sương Hàn suýt nữa dậy muộn. Nàng vội vã đi đến Quảng Ngọc Lâu.

Cứ vội vội vàng vàng như vậy, nàng đến Quảng Ngọc Lâu đã muộn, vừa vặn đụng phải Tô Xảo hốt hoảng trở về từ bên ngoài, vừa khéo là hai người đi cùng một phương hướng.

Thật ra Giang Sương Hàn vốn dĩ không nhận ra được Tô Xảo, vì động tác quá vội vàng của nàng ta khiến Sương Hàn chú ý. Sau khi bắt gặp ánh mắt của Giang Sương Hàn, Tô Xảo nhìn nàng với vẻ mặt thù địch: “Đây không phải là Đại sư tỷ mà sư phụ coi trọng sao? Quả nhiên là ngay cả thời gian luyện tập còn không có, vậy mà còn không biết xấu hổ đoạt đi bài hát của người khác.”

Giang Sương Hàn luôn cảm thấy mấy lời gây sự của nàng ta có chút gượng gạo, nàng chỉ nhíu mày nhìn Tô Xảo một cái rồi quay người đi trước.

Tô Xảo thấy nàng căn bản không thèm để ý tới mình liền nổi giận, nàng ta nghiến răng trừng mắt nhìn theo bóng lưng Giang Sương Hàn rời đi, một lúc sau lại bật cười, cứ để cho nàng đắc ý, dù sao cũng không còn bao lâu nữa, ngày nàng lên sân khấu chính là ngày nàng giải quyết Giang Sương Hàn.

Đến lúc đó, Tô Xảo nhìn xem Giang Sương Hàn còn dám tỏ vẻ chướng mắt trước mặt nàng ta.