Trong Trướng Lê Nga

Chương 71




Edit - beta: team May

Tể tướng thân phận không thể so với người bên ngoài, coi như lại là trưởng bối của Tiết Tẫn, cho dù là Tiết Tẫn ở trước mặt ông ta cũng đều phải nói chuyện khách khí, huống chi là Giang Sương Hàn.

Chẳng qua là Tể tướng bởi vì sự tình Tiết Tẫn lộng quyền mà đã ở nhà cáo ốm hồi lâu, lúc này không biết là từ chỗ nào nghe được tin tức, vậy mà lại tự mình vào cung.

Giang Sương Hàn dùng lý do giống như với những người khác đem ngăn lại ở bên ngoài Vị Ương Cung, nói là Tiết Tẫn lúc này ai cũng không muốn gặp. Không bao lâu, người ra ngoài truyền lời liền trở về, còn nói Tể tướng quỳ xuống ở ngoài cung, người truyền lời còn nói ông ta nhắn cho Đại Tướng Quân, Tể tướng khoảng thời gian này ôm bệnh quá lâu, lúc này tiến cung, không chỉ là tới gặp Đại Tướng Quân mà còn là đến lĩnh tội.

Tể tướng mặc dù nói là như vậy, nhưng đây rõ ràng là thái độ không nể mặt Tướng Quân.

Trong triều bây giờ còn có người dám có dị động, chí ít có một nửa nguyên nhân là Tể tướng một mực ốm bệnh, không nguyện ý thừa nhận Đại Tướng Quân đắc thế, cũng chỉ nhận giang sơn của Triệu gia.

Tể tướng nếu thật sự buông xuống, đó mới chính là chuyện hệ trọng.

Chỉ là đáng tiếc, Tiết Tẫn lúc này còn chưa tỉnh lại. Giang Sương Hàn đành phải để người đi truyền lời, đành nói Tiết Tẫn lúc này đang nghỉ ngơi, không thể gặp người.

Không đầy một lát, hạ nhân truyền lời kia lại trở về, mặt lộ vẻ khó xử hướng Giang Sương Hàn nói: "Phu nhân, Tể tướng đại nhân lại để người ta truyền lời, nói, nói nếu là hôm nay hắn không thể gặp được thấy Đại Tướng Quân, thế cục bên ngoài có giữ được hay không hắn liền khó mà nói được. Phu nhân, Tể tướng đại nhân lời này là có ý gì?"

"Có ý tứ gì? Chỉ sợ Tể tướng với tình huống bên trong đã có suy đoán, mời Tể tướng vào đi." Giang Sương Hàn thở dài một hơi nói, chỉ hi vọng nàng đánh cược chuyện này là đúng.

Tể tướng Chương Trọng Phác tuổi đã cao, thời điểm đứng dậy đi vào thì bước chân cũng hơi lảo đảo, tôi tớ ở sau lưng theo sát lấy ông ta, sợ bản thân Tể tướng nhất thời sốt ruột làm ra chuyện khác người gì.

"Thiếp thân gặp qua Tể tướng đại nhân." Giang Sương Hàn xa xa hướng ông ta hành lễ, không đợi được đáp lại cũng không thèm để ý, "Đại Tướng Quân ở ngay trong phòng, còn thỉnh đại nhân một mình tiến vào."

Tể tướng nghe vậy nhẹ gật đầu, phất phất tay về sau, cho người sau lưng lui ra, đi theo Giang Sương Hàn vào bên trong phòng.

Đến trong phòng, sau khi nhìn thấy Tiết Tẫn nằm ở trên giường, Tể tướng cũng ảo não đau nhức lên tiếng nói: "Quả thật là như thế! Quả thật là như thế! Các ngươi vậy mà có thể giấu tới tận bây giờ!"

"Hắn làm sao lại bị thương?" Tể tướng nhích lại gần trước mặt, nhìn thương thế của Tiết Tẫn, mới nói, " Giống như là trúng độc." Trong mắt tinh quang sắc bén, phảng phất một giây sau liền có thể đem toàn bộ người trong phòng này giết sạch.

"Thời điểm đang điều tra cô nhi quả phụ mấy ngày trước tự nhận là huyết mạch của Lâm Trạch Vương, bị kẻ xấu rắp tâm ám toán." Giang Sương Hàn giải thích nói.

"Không liên quan tới ngươi?" Tể tướng đột nhiên xoay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Sương Hàn.

Ông ta từ lúc vừa mới tới đến nhìn Tiết Tẫn, vẫn một mực không có đưa mắt nhìn qua Giang Sương Hàn, lúc này nhìn nàng, trong mắt cũng là mang theo phê phán bén nhọn cùng dò xét, ông ta không che giấu chút nào hoài nghi của mình đối Giang Sương Hàn.

Giang Sương Hàn đối diện với ánh mắt của Tể tướng, ở Đại Yến này không có chỗ cho Tể tướng có thể thay Hoàng đế làm chủ, Tể tướng tự nhiên cũng sẽ không phải là loại người bình thường, tựa như giờ phút này, một ánh mắt của ông ta khiến Giang Sương Hàn cũng không chịu nổi.

"Tể tướng lời này là có ý gì?"

"Ngươi xử lý sự tình cũng tính là lợi hại, chỉ là việc này không có khả năng kín không kẽ hở, nếu hôm nay ta có thể biết, như vậy ngày mai người bên ngoài cũng sẽ biết." Tể tướng trầm mặt nói.

"Thỉnh Tể tướng chỉ giáo." Giang Sương Hàn khom mình hành lễ nói.

"Nếu hôm nay ta đã biết, liền sẽ không bỏ qua." Tể tướng nói, híp mắt nhìn nữ tử trước mắt, bộ dáng xác thực là quyến rũ mê hoặc chủ giống như những người bên ngoài nói, ông ta đã động sát tâm, "Chẳng qua là có điều kiện."

Giang Sương Hàn nghe vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, những ngày này Tể tướng một mực tránh truyền triệu cùng mệnh lệnh của Tiết Tẫn, lấy cớ nhiễm bệnh giả cũng không thể lại lấy lý do giả này kéo thời gian dài như vậy, lúc này đột nhiên xuất hiện, ông ta không trực tiếp giết chết Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn đã rất bất ngờ rồi.

"Ngươi phải đi theo ta." Chương Trọng Phác chỉ vào Giang Sương Hàn nói.

Giang Sương Hàn nhíu mày: "Có ý tứ gì?"

"Sự tình ở tiền triều, ta không cho phép lại phát sinh lần thứ hai!" Tể tướng ngoan lệ nói.

Ông ta, vậy mà trong đôi mắt tang thương hiện rõ sự sát cơ, ông ta kỳ thật nghĩ tốt nhất là ở đây liền giải quyết Giang Sương Hàn, nhưng hôm nay Tiết Tẫn chưa tỉnh lại, bên ngoài thế cục bất ổn như đổ máu, tin tức tràn ra ngoài sẽ không tốt.

"Không được, hiện tại ta còn chưa thể rời đi, Đại Tướng Quân còn đang ở thời điểm nguy cấp, nếu lúc này ta rời đi, có người muốn làm gì, ta không kịp phản ứng." Sau khi nói được đến đây, Giang Sương Hàn cũng không che giấu hoài nghi của mình đối với Tể tướng.

Nàng không phải Tiết Tẫn, chưa từng nhận qua sự Tể tướng dạy bảo, ở Yến Đô cũng chỉ là thời gian ngắn, cũng không hiểu rõ Tể tướng Chương Trọng Phác là người như thế nào, cho nên tự nhiên đối với việc ông ta đột nhiên xuất hiện ôm lấy nghi kỵ.

"Nếu ta thật sự muốn gây bất lợi cho hắn." Tể tướng nhìn thoáng qua phía trên giường, "Lúc này cũng sẽ không còn ở nơi này nói chuyện cùng ngươi." Ông ta khẽ nhíu mày, tựa hồ là đối với chuyện mình bị hoài nghi biểu thị bất mãn, "Chỉ cần ngươi không ở đây, nơi này hết thảy đều sẽ được an bài thỏa đáng, hắn sau khi tỉnh lại không bao lâu, liền có thể vững vàng leo lên đại điển."

"Được, ta đáp ứng ngươi." Giang Sương Hàn nhìn một bên mặt tái nhợt của Tiết Tẫn, quả quyết nói.

Lời này ngược lại là làm Tể tướng chần chờ, Giang Sương Hàn đáp ứng quá nhanh, lại khiến cho ông ta có chút hoài nghi ở trong đó là có sự giả mạo. Nhưng chuyện chịu chết thế này, cũng không phải dễ làm bộ.

"Chỉ hi vọng Tể tướng nói được thì làm được." Giang Sương Hàn nhìn ông ta nói.

Cho dù Tể tướng từ đầu tới đuôi đều không cho nàng một sắc mặt tốt, cho dù nàng biết rõ ràng vị trọng thần trước mắt này muốn mạng của mình, Giang Sương Hàn cũng không có nửa phần e ngại.

"Đương nhiên."

Giang Sương Hàn cuối cùng nhìn Tiết Tẫn thêm mấy lần, sau đó cùng Tể tướng Chương Trọng Phác rời đi.

Tiết Tẫn tỉnh lại đã là chuyện nửa đêm, hắn động ngón tay trước. Thu Cơ ở một bên trông coi vội vàng gọi Phùng Quản Gia: "Ngài tỉnh rồi, công công người mau nhìn xem, Đại Tướng Quân cử động tay!"

Quản gia cũng nhìn Tiết Tẫn bởi vì đau đớn mà nhăn lại lông mày, ông mừng như điên: "Đúng! Đúng! Nhanh đi mời Ông Hiền tiên sinh tới!"

Thu Cơ lập tức vui mừng hớn hở chạy ra bên ngoài.

Tiết Tẫn giơ tay, rốt cục cũng mở to mắt, thời điểm nhìn thấy người đứng ở bên giường mình là Phùng Quản Gia, hắn sửng sốt một chút, tay vừa mới nâng lên liền hạ xuống.

"Đại nhân vừa tỉnh lại, uống chút trà nóng trước đi." Phùng Quản Gia nói, lại lấy ấm trà ở trên bàn đổ nước, khuỷu tay run run đưa trà đến trước mặt Tiết Tân, muốn cho hắn uống, lại bị tay Tiết Tẫn cầm lấy.

"A Hàn đâu? Phu nhân ta đâu?" Tiết Tẫn là đè ép lửa giận hỏi ra lời này.

Cho dù đáy lòng của hắn đã mơ hồ đoán được, Giang Sương Hàn có khả năng rất lớn là đã thừa dịp loạn lạc mà rời đi, dù sao nàng vẫn luôn một mực không muốn ở lại bên cạnh hắn, hắn nghe nói vị kia ngườingười khen ngợi biểu huynh tốt trước khi đi ngay cả chỗ ở cùng chi tiêu sau này của nàng đều đã chuẩn bị tốt.

Trách không được nhiều người ghét hắn ta như vậy. Nếu là hắn, chỉ muốn trước khi chết lôi kéo nàng bồi mình cùng một chỗ.

Kiểu người như hắn, so ra làm sao có thể vượt qua được Triệu Huyên Ngọc?

Giang Sương Hàn chướng mắt hắn cũng là tất nhiên thôi.

"Đại Tướng Quân uống ngụm trà trước đi." Phùng Quản Gia bối rối nói sang chuyện khác.

Tiết Tẫn buông lỏng tay đang nắm chặt tay ông, đem tay mình thu về, mím môi không nói lời nào.

Bên kia Thu Cơ đang mang theo Ông Hiền tiên sinh tới, vội vã giúp Tiết Tẫn chẩn mạch, lại nhìn thương thế của Tiết Tẫn một lần, lúc này mới yên tâm: "Độc này xem như đã được giải, tổn thương khác cũng là dễ nói, cẩn thận dưỡng thương là sẽ tốt."

Tiết Tẫn lúc này căn bản không có nghe rõ Ông Hiền tiên sinh đang nói cái gì, hắn mặt lạnh nhìn chằm chằm Thu Cơ đang đứng phía sau Ông Hiền tiên sinh: "Sương Hàn đâu?"

Thu Cơ lập tức liền hoảng hồn, mắt thấy nước mắt liền muốn rơi: "Nô tỳ, nô tỳ không biết."

"Ngươi không biết? Ngươi là nha hoàn thiếp thân của nàng, nếu ngươi cũng không biết, vậy thì không có ai biết. Người tới, tra cho ta! Phàm là người liên quan đến việc nàng trốn đi, tất cả đều giam giữ lại, trọng hình tra tấn! Đào sâu ba thước! Ta cũng không tin không tìm ra được nàng." Tiết Tẫn nói, có lẽ là trong mắt của hắn hàn khí quá lớn, Thu Cơ không nhịn được đã chuyển thành nức nở, Tiết Tẫn nhíu mày, "Ngươi khóc cái gì? Phu nhân của ta thừa dịp ta trọng thương chạy mất, người nên khóc là ta mới đúng."

"Thôi, lui ra trước đi." Tiết Tẫn nói, lại đưa tay cho người trở về.

Tướng sĩ vừa rồi lĩnh mệnh mờ mịt đứng ở tại chỗ, nhìn Tiết Tẫn.

Tiết Tẫn mới vừa nói mang theo tức giận, dùng đến khí lực cũng có chút lớn, hắn đến cùng là vết thương còn chưa tốt, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy đauở ngực, gần như có thể đau đi nửa cái mạng của hắn.

Hắn khoát tay áo, cũng không nói chuyện, ra hiệu cho người khác lui xuống.

Ở lúc hắn hấp hối, nàng còn nhớ tới việc bỏ đi. Lúc này hắn lại tìm trở về, chẳng phải rõ ràng chọc người ta thêm ghét sao.

Phùng Quản Gia thấy thế, lúc này mới lại cẩn thận nâng nước trà ở một bên đưa cho Tiết Tẫn, Tiết Tẫn lại một lần nữa đánh gãy ông: "Được rồi, ta lúc này không có tâm tư uống trà, để ta nghỉ một lát đi."

Phùng Quản Gia nhất thời khựng lại, nằm ba ngày còn chưa có nghỉ đủ sao? Ông Hiền tiên sinh thế nhưng đã nói, hắn vừa tỉnh dậy tất nhiên là sẽ khát nước, cho nên sớm đã cho người đun xong nước trà, Tiết Tẫn mồm mép đều khô khốc, lúc này lại nói mình không uống?

Phùng Quản Gia khuyên cũng khuyên rồi, lúc này Tiết Tẫn vẫn là không uống, ông cũng không thể lại nói thêm cái gì, chỉ có thể bưng bát trà xuống dưới.

Tiết Tẫn đem người đều đuổi ra ngoài, nằm ở trên giường còn chưa qua một canh giờ, liền lại gọi Thu Cơ tiến đến, dò xét mà nhìn vào mắt của nàng ta: "Ngươi quả thật không biết nàng đi chỗ nào sao?"

"Nô tỳ, nô tỳ không biết." Thu Cơ thấp giọng đáp.

"Được, vậy thì đem hai người khác cũng kêu đến đây, dù sao hiện tại người đã đi rồi, cũng không quan tâm những thuộc hạ như các ngươi sẽ có kết cục như thế nào. Toàn bộ đưa đến chỗ Đình Úy, ta ngược lại là muốn xem xem, các ngươi có thể sống qua mấy ngày!"

"Đại Tướng Quân, Đại Tướng Quân tha mạng! Nhóm nô tỳ là thật sự không biết phu nhân đi chỗ nào." Thu Cơ vội vàng quỳ rạp xuống đất, nhìn thấy hai người khác bị lôi vào, trong đầu hồi tưởng lại lời nói Giang Sương Hàn đã dặn dò trước khi đi, lại run giọng nói, " Phu nhân ngày hôm ấy sau khi gặp qua Tể tướng mới rời khỏi, chuyện khác nô tỳ thật sự cũng không biết."

"Phu nhân biết đám nô tỳ là người của phủ Đại tướng quân, cho dù muốn đi, cũng sẽ không nói thật với đám nô tỳ!" Thu Cơ khóc lóc hướng về phía Tiết Tẫn hô.

"Hôm ấy?" Tiết Tẫn ánh mắt sáng lên, "Nói cách khác, thời điểm ta hôn mê cảm thấy nàng trông nom mình cũng không phải là mộng cảnh, nàng thật sự ở bên giường chiếu cố ta?"

Tiết Tẫn mừng rỡ cười một tiếng, thời điểm hắn hỏi Ông Hiền tiên sinh, ông ta chỉ nói hắn trúng độc hôn mê là có thể có triệu chứng xuất hiện ảo giác, một câu nói liền phủ định tất cả cảm nhận của Tiết Tẫn trong lúc hôn mê.

Thu Cơ nhìn bộ dáng Tiết Tẫn hỉ nộ vô thường, trong lúc nhất thời cũng không dám đáp lời.

"Tể tướng từng tới đây?" Tiết Tẫn cau mày lông nói, " Xảy ra chuyện gì?"

"Hồi đại nhân, đại nhân hôn mê ba ngày, người bên ngoài thời gian dài như vậy không có tin tức của đại nhân, nghĩ đến là có suy đoán, Tể tướng cũng là đặc biệt tới, nói là muốn nói chuyện cùng Đại Tướng Quân. Vốn là có thể ngăn cản người bên ngoài, về sau là phu nhân gọi người vào trong."

"Nàng để cho người tiến vào?" Tiết Tẫn mặt lạnh, thực sự nghĩ không ra Giang Sương Hàn lúc nào lại có liên hệ cùng cái lão Tể tướng cổ lỗ sĩ kia.

"Truyền Trì Sơn tới." Tiết Tẫn cuối cùng nói, " Nàng muốn thừa dịp thời điểm ta hôn mê rời đi, cũng phải nhìn xem ta có đáp ứng hay không, ta không để nàng đi, nàng cả đời này đều là thê tử của ta."

"Đại Tướng Quân..." Hồng Ngọc mắt đỏ nhìn về phía Tiết Tẫn.

"Ngươi có nghi ngờ?" Tiết Tẫn lặng lẽ hướng về phía nàng ấy nhìn.

"Nô tỳ không dám." Hồng Ngọc vội vàng nói.

Các nàng không có nói sai, thời điểm Giang Sương Hàn rời đi chỉ cùng các nàng bàn giao một phen là phải chiếu cố thật tốt Đại Tướng Quân, mấy nha hoàn đều là hầu hạ ở bên cạnh nàng thời gian lâu dài, sao lại không cảm giác được lời này có chỗ không đúng.

Nhưng mấy người lại đồng thời làm như nghe không hiểu, hoàn toàn thuận theo Giang Sương Hàn mà làm, thật sự giống như không biết nàng có dự định rời khỏi hoàng cung.

Bọn họ nhìn Giang Sương Hàn cùng Đại Tướng Quân dây dưa quá lâu, lần này bọn họ không rõ ràng nội tình, chỉ cảm thấy Giang Sương Hàn nhất định phải đi, có lẽ đây mới là một con đường tốt nhất đối với hai người, không có một người nào nói nhiều.

Trì Sơn lần này tiến cung rất nhanh, hắn ta lúc đầu định sang đây xem Tiết Tẫn một chuyến, hắn ta sau khi đi vào trông thấy Tiết Tẫn thật sự tỉnh lại, cao hứng vọt thẳng đến bên giường Tiết Tẫn bắt lấy cánh tay của hắn: "Ngươi thật sự là hù chết ta! Tìm thái y nhìn qua chưa? Ông Hiền tiên sinh cũng nhìn rồi chứ? Đã tỉnh lại liền không có việc gì lớn rồi."

"Sương Hàn đâu?" Tiết Tẫn lên tiếng nói, đánh gãy một lời lo lắng của Trì Sơn.

Trì Sơn dừng lại lời nói, buồn bực hướng về chung quanh nhìn một vòng, xác thực không có nhìn thấy bóng dáng của Giang Sương Hàn: "Nàng không ở nơi này sao? Mấy ngày trước đây thời điểm đuổi ta đi ra, nàng cũng đã nói, sẽ lưu lại nơi này chăm sóc ngươi thật tốt, nàng đi đâu?"

Nhìn thấy Tiết Tẫn sắc mặt băng lãnh, Trì Sơn cũng ý thức được sự tình không đúng.

"Không có khả năng, nàng tuyệt đối không có khả năng ở thời điểm này mà rời bỏ ngươi." Trì Sơn vừa mới nhìn qua Tiết Tẫn về sau liền nghĩ muốn cùng hắn tán thưởng một phen Giang Sương Hàn hành động chu đáo chặt chẽ, kết quả bị tin tức này nện đến không hiểu ra sao, chỉ bằng cảm giác vô ý thức mà nói chuyện.

"Vì sao không có khả năng?" Tiết Tẫn hỏi ngược lại, chính mình đáy lòng cũng trống rỗng.

"Ngươi không biết ở trong khoảng thời gian ngươi hôn mê này, nàng làm bao nhiêu chuyện đâu." Trì Sơn đem việc trước sau sau nói hết với Tiết Tẫn, lại nói, " Lúc trước ta còn cảm thấy ngươi nông cạn, bây giờ mới phát giác, ngươi mới là kẻ được lời."

"Nàng thật sự làm nhiều như vậy?"

"Còn không phải sao?" Trì Sơn mặc dù khó mà tiếp nhận được sự thật Giang Sương Hàn vậy mà rời đi, bất quá vẫn là đứng ở góc độ của Giang Sương Hàn nghĩ đến, "Chẳng qua lúc này nàng rời đi, cũng có thể là thật sự không muốn ở lại chỗ này. Trước đó làm những chuyện kia, cũng chẳng qua là bởi vì ngươi bị thương có liên quan với nàng, nàng không yên lòng thôi."

"Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm." Tiết Tẫn nghiêng đầu nhìn hắn ta một chút.

"Ta mặc kệ nàng đến cùng là vì nguyên nhân gì mà rời đi, nàng là ta dùng mai mối sinh lễ cùng kiệu tám người khiêng thú về làm thê tử, dù sao nàng cũng không có ở trước mặt ta nói qua với ta là muốn đi, ta chính là lật tung khắp Đại Yến cũng phải tìm nàng trở về, đợi nàng ở ngay trước mặt ta nói ra nguyên do, khi đó lại bàn tiếp."

"Nàng ở trước mặt nói với ngươi là muốn rời khỏi, ngươi có thể thả nàng đi sao?" Trì Sơn không tin nói.

Tiết Tẫn lại nhìn hắn ta một cái.

Trì Sơn lập tức ngậm miệng.