Trót Dại Ly Hôn, Chủ Tịch Cao Hối Hận Không Kịp!

Chương 12: Toan tính



Trưởng thành từ một gia đình không trọn vẹn khiến Trịnh Quân Cao đánh mất niềm tin vào tình yêu và hôn nhân. Đối với Vũ Hạ Vy cũng vậy, anh luôn có một sự phòng vệ cho bản thân, đến nỗi cố tình đẩy cô ra xa, tổn thương cô đến cùng cực mà bản thân không hề hay biết.

Vũ Hạ Vy biết Trịnh Quân Cao có nỗi niềm riêng, nhưng cô cũng có sự sợ hãi và bất đắc dĩ của mình. Nếu không bám lấy cuộc hôn nhân sứt sẹo này, cô còn có thể làm gì được nữa? Đối với cô mà nói, quay về nhà họ Vũ chẳng khác nào tìm đường chết.

Càng nghĩ, Vũ Hạ Vy càng không thể ngồi yên chờ đợi thông báo ly hôn của Tòa án. Ít nhất, cô phải gặp được Trịnh Quân Cao trước khi anh gửi đơn ly hôn đơn phương đến Tòa. Nghe nói sắp tới tập đoàn Trịnh Ca mở buổi dạ vũ, cũng xem như là hội nghị khách hàng, Vũ Hạ Vy muốn nhân cơ hội này tiếp cận Trịnh Quân Cao.

Buổi dạ vũ diễn ra đúng như kế hoạch của Trịnh Quân Cao. Đứng ở trên lầu nhìn xuống, anh thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của Vũ Hạ Vy trong bộ trang phục phục vụ. Trịnh Quân Cao nhíu mày, tự hỏi cô đang làm gì ở đây.

“Anh Cao!”

Sau lưng Trịnh Quân Cao vang lên tiếng gọi điệu đà của một người phụ nữ. Anh quay đầu lại, người vừa đến chính là Trần Ngọc Sương.

Để thu hút sự chú ý của anh, cô ta mặc một chiếc đầm trắng trễ vai, để lộ xương quai xanh gợi cảm với thềm ngực trắng muốt. Thế nhưng, Trịnh Quân Cao lại không mảy may liếc nhìn. Anh không thể phủ nhận, sự chú ý của anh lúc này đang đặt ở chỗ Vũ Hạ Vy. Anh tò mò mục đích của cô, nhưng cũng e dè trước sự xuất hiện của cô.

“Anh Cao, lần trước dì Hương nói chuyện dựng vợ cho anh, thật ra cũng xuất phát từ ý tốt của trưởng bối mà thôi. Nếu dì em nói có gì không phải, anh đừng để trong lòng nhé.”

Trần Ngọc Sương vừa nói vừa cúi thấp đầu, mi mắt cụp xuống như con mèo nhỏ đáng thương. Trịnh Quân Cao không nỡ nhìn cô ta buồn bã, anh thở dài một hơi rồi lắc đầu nói:

“Anh không để tâm đâu.”

“Em chỉ sợ anh vì ghét bỏ dì mà ghét cả em.” Trần Ngọc Sương càng nói càng lí nhí, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, vừa như ngượng ngùng lại vừa như tủi thân.

Trịnh Quân Cao sợ nhất là dáng vẻ tủi thân của Trần Ngọc Sương. Anh định đưa tay xoa xoa đầu cô ta, nhưng ngay lập tức lại rút tay về.

“Không có đâu, anh vẫn luôn xem em là em gái.”

Lời nói của Trịnh Quân Cao tất nhiên là không lọt tai Trần Ngọc Sương. Cô ta biết rõ Trịnh Quân Cao không hề yêu mình, nhưng vốn mặt dày đã quen, nên cô ta luôn âm thầm cổ vũ bản thân rằng một ngày nào đó anh sẽ thay đổi. Trịnh Quân Cao là người tinh tế, quân tử, chỉ cần cô ta đủ yếu đuối, đủ đáng thương.

“Anh Cao à, thật ra hôm đó dì Hương nói chuyện xem mắt, đối tượng mà dì muốn giới thiệu cho anh chính là em.” Trần Ngọc Sương tiếp tục đóng vai một cô nàng tội nghiệp, đôi mắt ngấn lệ, bắt đầu kể lể trước sự ngạc nhiên của Trịnh Quân Cao. “Cha mẹ em mất sớm, để em em cho dì một tay nuôi nấng. Trước lúc ra đi, cha mẹ em có nguyện vọng muốn dì tìm cho em một nhà thật tốt. Có lẽ đối với dì, anh Cao chính là người đàn ông tốt nhất, phù hợp nhất với em.”

Trịnh Quân Cao nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Trần Ngọc Sương, trong lòng bối rối. Anh không biết phải xử sự như thế nào trước tình huống này. Trịnh Quân Cao có thể là một “chiến thần” trên thương trường, nhưng trong tình trường, anh hoàn toàn mù mịt, ngây ngô đến đáng thương. Dù vâỵ, anh cũng không thể không an ủi cô ta.

“Chỉ sợ dì em muốn lợi dụng em mà thôi. Thôi được rồi, chuyện đó cũng đã qua, anh không để tâm đến nó nữa, em cũng nên quên đi. Chúng ta vẫn luôn là anh em tốt.”

Trần Ngọc Sương khẽ gật đầu, ánh mắt chứa đầy thành ý nhìn Trịnh Quân Cao. Thế nhưng, mục đích chưa đạt được, cô ta không dễ dàng buông tay.

“Em biết anh rất tốt với em, có điều, dì em vẫn luôn cố chấp với chuyện dựng vợ gả chồng của em. Hay là chúng ta đóng một vở kịch, chỉ cần anh nói anh không thích em, em cũng không thích anh, như vậy không phải dì sẽ bỏ cuộc sao?”

Trần Ngọc Sương vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Trịnh Quân Cao, khiến anh lại tội nghiệp cô ả. Trịnh Quân Cao nghĩ, Trần Ngọc Sương cũng có nỗi khổ tâm của cô ta, và dù sao thì chuyện này cũng không quá phiền phức, anh có thể giúp được.

“Được, nhưng chỉ một lần này thôi nhé.”

Nghe được câu trả lời đáng mong đợi, Trần Ngọc Sương mừng như điên trong lòng nhưng vẫn tỏ vẻ điềm đạm. Cô ta vui vẻ, rướn người hôn lên má Trịnh Quân Cao một cái rồi nháy mắt đầy tinh nghịch.

Trịnh Quân Cao đứng chết trân tại chỗ, cả người anh từng lớp gai ốc nổi lên, tim đập thình thịch và mồ hôi bắt đầu túa ra. Trịnh Quân Cao khổ sở quay mặt đi, thầm nguyền rủa chính mình.