Trót Yêu Em Rồi

Chương 28



Gia Khang ngơ ra mất vài giây, ngay sau đó cười nhếch miệng. Xem ra Thành Huy vẫn đang hiểu lầm đúng như ý đồ của anh. Vân Nhi đi đâu vậy nhỉ, chắc hẳn hắn cũng tìm Vân Nhi không được nên đang hiểu lầm. Xe máy của Vân Nhi thì ở đây rồi, có khi nào nên dụ hắn đến đây không?

Gia Khang cười khẩy đáp:

– Mày không biết câu tình cũ không rủ cũng đến à? Tao và em Nhi chỉ sống theo trái tim mách bảo thôi, trai chưa vợ, gái chưa chồng, mày trách thế là vô lý lắm đấy!

– Thằng chó! Tao hối hận vì đã từng xem mày là bạn!

– Mày đạo đức giả phát tởm chứ hơn ai? Em Nhi không yêu mày nên mày cú à? Tội nghiệp ghê cơ, theo người của tao cả năm trời mà chẳng được gì, cuối cùng thứ gì của tao thì vẫn là của tao, tốt hơn hết mày đừng tơ tưởng gì đến đồ của tao nữa!

– Cái gì mà của mày hả thằng khốn?

– Tất nhiên Vân Nhi là của tao rồi! Không tin cứ đến nhà tao thì biết! À tao nói trước là tao còn bận không tiếp được mày đâu nhá!

Thành Huy không còn nghĩ được gì, đầu óc chỉ vang lên những tiếng nổ đùng đoàng của ghen tuông, toàn thân anh nóng bừng bừng như có lửa đốt, xen lẫn trong đó cả cơn rét run từ đỉnh đầu xuống gót chân trong sợ hãi. Con người Thành Huy xưa nay vốn dĩ điềm tĩnh đầy trí tuệ thế nhưng đối diện với chuyện tình cảm lại ngốc nghếch đến đáng thương.

Phóng xe như điên trên đường phố đến biệt thự Phạm Gia, Thành Huy chỉ thoáng nhìn qua cánh cổng sắt mạ vàng đã thấy chiếc xe tay ga chính anh tặng Vân Nhi thay cho con xe số cọc cạch. Khi ấy anh hồi hộp chờ đợi, cứ lo cô không chịu nhận, cuối cùng ánh mắt áy náy của cô khi nhận lấy nó làm anh vừa mừng vừa không khỏi suy nghĩ.

Trái tim buốt giá đến tê tái, Thành Huy cứ vậy ngồi lặng trong xe, hai tay nắm chặt thành quyền rồi buông thõng. Bất giác dòng nước ấm nóng lăn dài trên má. Thành Huy ngỡ ngàng đưa tay chạm vào. Là nước mắt… Anh vừa rơi nước mắt vì con người bội bạc đó sao? Bao ngày qua được ở bên Vân Nhi, anh đã vui đến quên trời đất, đến mức không dám tin vào sự thật, đến mức lúc nào cũng sợ mất cô. Cuối cùng thì… nỗi sợ của anh đã thành sự thật, nỗi lo lắng cô vì áy náy lòng tốt của anh mà chấp nhận ở bên anh đã thành sự thật. Cô không yêu anh… không yêu anh, dù cho anh có yêu cô bao nhiêu đi chăng nữa… Không… dù có là như vậy, cô ấy cũng cần phải nói rõ với anh chứ, tại sao cô ấy lại tàn nhẫn như thế, tại sao lại nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm của anh như vậy, tại sao lại cho anh hi vọng bao lâu như vậy? Con người như cô ấy… có đáng để anh phải rơi nước mắt không? Tại anh yêu quá hóa ngu mất rồi, anh đã ngu ngốc tôn thờ cô ấy như thánh nữ trong khi cô ấy chỉ là một món đồ chơi của thằng chó kia! Anh có thể nào chấp nhận được sự thật này, có thể nào bình tĩnh chờ đợi một ngày cô lại đau đớn vì hắn mà buông tay hắn, mà trở về với anh? Không… anh không cho phép mình như vậy! Lòng tự trọng của anh… không cho phép!

Hai giờ sáng, thở hắt một hơi, Thành Huy lặng lẽ rời khỏi cổng biệt thự Phạm Gia. Đầu óc như chẳng còn đủ tỉnh táo, anh đưa tay vỗ vỗ lên trán. Bất chợt có bóng một người đàn ông liêu xiêu băng qua đường, Thành Huy giật mình, anh lập tức đánh lái.

Choang!

Chiếc xe tải đi ngược chiều không phanh kịp khiến vụ va chạm xảy ra như một điều tất yếu. Tất cả trước mắt Thành Huy lúc này là một màu đen tăm tối. Tiếng còi cấp cứu hú vang. Xe cứu thương nhanh chóng đưa Thành Huy vào bệnh viện gần nhất.

Cảnh sát gọi điện cho gia đình Thành Huy thông báo. Trong đêm khuya thanh vắng, bà Phương Liên đang ngủ bỗng giật mình trước tiếng chuông điện thoại lạnh sống lưng.

– Bà có phải là mẹ của anh Trần Thành Huy không?

– Vâng… xin hỏi…

Bà Liên ngơ ngác hỏi lại, tim bà đập thình thình, lòng rộn lên nỗi lo lắng đến khó thở.

– Anh Huy vừa gặp tai nạn xe hơi, hiện tại anh ấy đã được đưa lên xe cấp cứu về bệnh viện Y, chúng tôi tìm thấy điện thoại và ví của anh ấy trong người nên gọi cho bà để báo tin.

Tai… tai nạn? Chỉ nghe đến thế, bà Liên gần như xỉu tại chỗ. Ông Trần Khải vội vàng đỡ vợ, cầm điện thoại trên tay bà Liên cố gắng trấn tĩnh trao đổi tiếp với anh cảnh sát. Vài phút sau, bà Liên lơ ngơ thất thần, nước mắt như mưa cùng ông Trần Khải lao vào bệnh viện Y. Suốt cả đêm hôm ấy, hai ông bà như ngồi trên đống lửa, hai tay ôm lấy đầu, hết đứng rồi lại ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Chấn thương sọ não của Thành Huy hết sức nghiêm trọng, lúc này… may mắn duy nhất là anh vẫn còn có cơ hội được các bác sĩ giành giật sự sống từ tay tử thần trong ca phẫu thuật cấp cứu cấp bách.

Ông Trần Khải bình tĩnh hơn vợ, ông nén lại cảm xúc rối như tơ vò trong lòng, nhẹ giọng nói bên tai bà Liên:

– Bà xem chúng ta có nên gọi điện báo cho con bé Nhi về tình hình của thằng Huy không? Dù gì hai đứa nó cũng đang là người yêu… Chuyện này con bé cần được biết.

Bà Phương Liên ngày nào ngăn cản Thành Huy và Vân Nhi như vậy, dạo gần đây bà cũng xuôi xuôi trước tình cảm của con trai bà dành cho con nhỏ đó, dù chẳng thích Vân Nhi chút nào nhưng bà cũng không còn ác cảm, quyết định để kệ chúng nó. Con bà thích thế nào bà chiều thế ấy. Nghe chồng nói, dù trong lòng trăm ngàn đau xót như ai cào nhưng bà cũng đành thở dài tìm số điện thoại của Vân Nhi trong điện thoại của Thành Huy. Điện thoại của anh đã được bên cảnh sát giao lại cho hai ông bà từ sớm. Thành Huy cài mật khẩu đơn giản 1-2-3-4, bởi lẽ anh muốn Vân Nhi tin tưởng anh chỉ có cô thôi, hơn nữa với tính cách thẳng thắn nghiêm túc chẳng có gì mập mờ cần giấu giếm anh cảm thấy không cần thiết phải cài đặt phức tạp. Cùng sự cẩn thận đề phòng bất trắc của một dược sĩ, lâu nay anh vẫn sử dụng mật khẩu như vậy.

Bà Liên lắc đầu chán nản khi điện thoại vang lên tiếng thông báo thuê bao lạnh lùng. Con nhỏ đó tắt máy sao? Có chút tò mò, bà thử mở z.a.l.o của con trai, tìm cách liên lạc khác cho Vân Nhi. Linh cảm thế nào bà lại bấm vào tin nhắn mà Bích Điệp gửi đến cho Thành Huy hồi tối. Mắt chữ O mồm chữ A, bà Liên sốc đến mức mặt mũi trắng bệch, nhất thời nói cũng không nói nổi. Con mất nết… nó… nó và thằng Khang… có phải nguồn cơn tai nạn của Thành Huy… chính là từ những bức ảnh này không? Bà điên, bà muốn điên lên mà đi tìm nó, thế nhưng trước tình cảnh của con trai còn đang như chỉ mành treo chuông, bà chỉ biết khóc rống lên, gào to trong oan ức không lời nào tả xiết.

– Huy ơi… con ơi… sao con lại yêu phải con yêu tinh ấy làm gì… tại sao con lại ngu thế hả con… huhuhu…

Ông Khải chẳng hiểu gì, nghe bà Liên gào to nghẹn ngào thì chỉ biết lắc đầu khuyên vợ bình tĩnh. Bà Liên quắc mắt giơ điện thoại vào mặt chồng:

– Ông xem đi, xem con mất dạy nó làm cái trò gì đây? Không phải tại nó thì tại ai mà con trai ông điên dại bị xe tông như thế hả?

Ông Khải sững lại, mặt mũi cũng tái đi trước những hình ảnh xốn mắt trong điện thoại của Thành Huy. Chuyện của bọn trẻ ông chẳng thể biết được, cũng chẳng muốn quan tâm, thứ ông quan tâm bây giờ là tính mạng của con trai ông mà thôi.

Sáu giờ sáng, trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện tỉnh M.

Vân Nhi cúi đầu run rẩy ngồi trên băng ghế inox, hai tay chắp lên trán. Cô nín thở khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vừa thoáng thấy bác sĩ bước ra cô liền bật dậy như lò xo. Bà Lụa ngơ ngác, trong lòng rộn lên lo lắng khiến sắc mặt bà tái mét. Thái độ của bác sĩ…

– Chúng tôi rất tiếc… Dù chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng ông nhà không qua khỏi.

– Không… ông ấy… ông ấy vẫn còn thời gian mà… bác sĩ ơi…

Vị bác sĩ bùi ngùi chia sẻ nỗi đau mất người thân với người nhà bệnh nhân. Bà Lụa nước mắt lưng tròng đẩy cửa phòng cấp cứu run run bước vào nhìn mặt chồng lần cuối. Vân Nhi không quá bàng hoàng trước tin dữ, cô đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này từ lâu, chỉ là… bố cô ra đi sớm quá, ông còn chưa kịp dự đám cưới của cô, chưa kịp nhìn con gái trong màu áo cưới tinh khôi đã rời xa thế giới này. Mím môi ngậm ngùi mặc nước mắt lăn dài, Vân Nhi bước theo mẹ, xoa vai an ủi tiếng khóc ri rỉ của Vân Ánh. Hai chị em nhìn mẹ xoa mặt bố lần cuối, trong lòng chỉ tràn ngập nỗi xót xa thương cảm cho phận đời của bố, chỉ nuối tiếc bản thân chưa làm được gì báo hiếu cho ông thì đã chẳng còn cơ hội nữa rồi.

– Bố… bố ơi… huhuhu… Bố mở mắt ra đi bố!

Vân Ánh vừa khóc vừa lao đến lay lay tay bố. Bà Lụa ngồi quỵ trước chồng, vừa khóc vừa gào. Vân Nhi chỉ đứng yên, dòng nước mắt không ngừng lăn trong câm lặng. Các bác sĩ cùng y tá đứng xung quanh chân thành chia buồn cùng gia đình rồi tản đi. Có người nói nhỏ vào tai Vân Nhi, bệnh viện còn dùng phòng cấp cứu cho bệnh nhân khác, dù gia đình có đau buồn thế nào cũng cần nén lại để họ đẩy xác ông khỏi đây. Vân Nhi nghe như không nghe, hờ hững gật đầu. Ba mẹ con cứ vậy bước theo cáng đẩy, nước mắt thi nhau chảy như chẳng thể ngừng lại. Người chồng hiền lành, người cha tần tảo của họ đã vĩnh viễn không còn trên cuộc đời này. Vẫn biết sinh tử vô thường nhưng đứng trước sự chia ly vĩnh hằng, có trái tim nào, có cõi lòng nào có thể bình tĩnh đón nhận?

Vân Nhi có thế nào vẫn là người bình tĩnh nhất, cô luôn đóng vai trò như vậy để bố mẹ an lòng từ ngày còn nhỏ, lúc này cô yên lặng nghe nhân viên y tế trao đổi về các thủ tục cần thiết. Trong nỗi đau đớn quặn lòng, cô nhớ Thành Huy, cô muốn thông báo cho anh tin buồn nhất trong cuộc đời cô. Lúc này, anh cần được biết. Anh là người yêu cô, là người cô yêu, dù giận hờn trách móc gì thì lúc này cũng chẳng còn quan trọng. Cô cần báo cho anh biết, ngay lúc này!

– Ánh, em cho chị mượn điện thoại… chị muốn báo tin cho anh Huy…

Vân Nhi nhẹ giọng nói với Vân Ánh. Con bé sụt sịt đưa điện thoại cho chị. Tiếc rằng Vân Nhi không thể nào liên lạc được với Thành Huy, đầu dây phía anh hoàn toàn không đáp lại sau những tiếng chuông chờ vô vọng.