Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 43: Từ Trạch bối rối



Đương khi Từ Uy và Tào Nhất Lâm chạy về nhà liền thấy trong nhà một đống hỗn độn, đồ đạc bị vứt bừa bãi khắp nơi.

“Trong nhà gặp nạn sao?” Từ Uy hỏi.

Tào Nhất Lâm đột nhiên hô to một tiếng, “A…” Tiền trong phòng cậu! Không kịp đợi hồi âm, Tào Nhất Lâm trực tiếp xông vào phòng mình.

Từ Uy không ngăn cản, nhìn về phía thằng em thứ hai đã khôi phục bình thường, ban nãy trong điện thoại chỉ biết kêu to, hỏi cái gì cũng không trả lời.

“Hơ… Thật ra…” Sắc mặt Từ Trạch khác thường, ấp a ấp úng.

“Đừng nói với tôi là không có chuyện gì, mấy người chỉ đang đùa giỡn?” Ánh mắt Từ Uy chuyển đến trên người hai kẻ khác ở trong phòng.

Lý Thư Vệ cắn môi, vẻ mặt oan ức.

Tả Dĩ Dương cũng mất vẻ ấm áp thường ngày, sắc mặt nhợt nhạt.

“Nếu đã gọi điện cho tôi, lẽ nào không phải để cho tôi về xử lý sao, trước tiên nói có chuyện gì chút đi?” Từ Uy quăng “hài cốt” của cái đèn bàn trên sô pha qua một bên, ngồi xuống một chỗ trống.

“Đều ngồi cả đi, người nào cũng đứng cao hơn tôi một khúc sẽ làm tôi cảm thấy áp lực.” Từ Uy “bình thản” nhìn ba người một cái.

Mọi người đều tự tìm một chỗ ngồi xuống.

“Tả tiên sinh lúc này ở đây có chuyện gì không?” Từ Uy hỏi về phía “người ngoài” duy nhất ở đây.

Tả Dĩ Dương nhìn nhìn Lý Thư Vệ, rồi nhìn lướt qua Từ Trạch, “Chuyện này cứ để tôi nói đi. Từ nhị công tử hừng đông hôm nay say rượu về nhà xem Thư Vệ là… nếu không phải… thì thiếu chút nữa… Cho nên, thân là bạn cùng phòng thân thiết của Thư Vệ, tôi chỉ giúp cậu ấy lấy lại công bằng mà thôi.”

Nhìn đống hỗn độn cả phòng, lại nhìn vành mắt bầm tím của Từ Trạch một cái. “Chuyện này…”

“Phù, may quá, đồ đạc của tôi chưa bị mất. Mọi người thì sao? Có bị mất đồ không?” Tào Nhất Lâm bất thình lình thò đầu ra hỏi.

“… Trong nhà không có bị trộm.” Từ Uy gọn gàng dứt khoát giải thích.

“Không bị trộm? Vậy dáng vẻ này…” Tào Nhất Lâm giơ hai tay đảo mắt toàn bộ gian phòng khách không còn chỗ nào nguyên vẹn, “Không phải bị trộm chứ là bị gì?”

“Ừm… Nói cụ thể là vì hai người bốn chân tranh chấp dẫn đến một bên và người thứ ba bất mãn mạnh mẽ truy cứu kết quả.” Từ Uy dùng phép ẩn dụ giải thích nguyên nhân.

“Hả?” Có ý gì?

“Nói đơn giản, là bởi vì cãi nhau không cẩn thận đụng phải.”

Lời này có cho Tào Nhất Lâm nghe cậu cũng không tin, không cẩn thận mà có thể phá hư triệt để thế này sao?

Tào Nhất Lâm nhìn nhìn những người khác, “A, A Trạch, mắt của anh bị sao vậy? Bầm một cục to tướng kìa.”

“… Tôi không cẩn thận va phải thôi, không sao.” Từ Trạch tránh khỏi bàn tay đang đưa tới của Tào Nhất Lâm, che mắt lại.

“Một cục to tướng như vậy mà còn không sao? Thư Vệ, anh đem… Ủa, cổ của anh bị sao vậy?” Trong lúc lơ đãng, Tào Nhất Lâm quay đầu vừa vặn nhìn thấy đắng sau cổ áo Lý Thư Vệ loang lổ những chấm đỏ.

Trước ngực Lý Thư Vệ mở ra hai nút áo để lộ ra bên ngoài một mảng da thịt lớn, nghe thấy Tào Nhất Lâm nói, vội vàng nắm chặt cổ áo. “Không sao.”

“…” Lại không sao? Tào Nhất Lâm rốt cục cảm thấy sự tình có cái gì đó không đúng.

“Nhất Lâm, em đi luộc mấy quả trứng lăn cho A Trạch một chút đi.” Có cậu ở đây rất nhiều lời không tiện nói.

“À, được…”

Đợi Tào Nhất Lâm rời đi, Từ Uy ngẩng đầu nhìn về phía thằng em thứ hai của mình. “Kiêng rượu.”

“Vâng!”

“Chuyện này dù sao cũng thương tổn tới Thư Vệ, tôi sẽ không thiên vị em trai mình, Thư Vệ cậu muốn giải quyết như thế nào?” Từ Uy giao quyền quyết định cho Lý Thư Vệ.

“… Tôi…” Lý Thư Vệ có chút khó khăn, nói là thương tổn, nhưng cũng không đến mức đó, dù sao cũng không có thương tổn gì đáng kể, hắn chỉ bị giật mình quá thôi.

“Tôi nghĩ chuyện này không phải chỉ nói vài câu bảo đảm là được, dù sao thì những quản gia nội trú như chúng tôi nếu như ngay cả an toàn cơ bản nhất cũng không được bảo đảm, thì chúng tôi làm thế nào có thể vì toàn gia phục vụ.” Tả Dĩ Dương cắt ngang nói, Lý Thư Vệ nhìn Tả Dĩ Dương hạ khoé miệng, không nói nên lời.

“Vậy theo ý của Tả tiên sinh thì thế nào?” Từ Uy dựa lên lưng ghế nhìn Tả Dĩ Dương hỏi.

“Tôi nghĩ trước hết xin hãy hỏi Từ Trạch tiên sinh cái đã, ngài là thật sự bị cồn tác động mà làm loại việc này, hay là đã sớm có suy nghĩ xấu?” Tả Dĩ Dương ném băng đao về phía Từ Trạch, đao đao thấu xương.

Từ Trạch chỉ còn kém nhấc tay thề, “Tôi thật sự say rượu mà, lúc đó nhìn lầm cậu ấy thành A Mỹ, tôi…”

“A Mỹ?” Nghe thấy một cái tên khả nghi, Tả Dĩ Dương đưa ra nghi vấn.

“… Phải, chính là… Nói chung, chuyện này là lỗi của tôi, tôi cam đoan về sau loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Thư Vệ, tối hôm qua thực sự xin lỗi. Tôi sẽ dọn ra ngoài trước một đoạn thời gian, đợi chuyện này nhạt đi, tôi lại trở về. Xin lỗi.”

“Không…” Lý Thư Vệ vừa muốn nói gì, lại bị Tả Dĩ Dương giành trước một bước. “Nếu Từ tiên sinh có thể suy nghĩ cho Thư Vệ như thế, vậy là tốt nhất, làm phiền ngài.”

“Tôi… lên lầu thu xếp đồ đạc trước.” Từ Trạch vẻ mặt ảm đạm nói.

“Tôi nghĩ rằng mọi người không ngại tôi đưa Thư Vệ rời đi một chút chứ? Đợi chúng tôi về rồi sẽ dọn dẹp.” Tả Dĩ Dương nói.

Từ Uy làm một thế tay tuỳ tiện.

“Trứng… luộc xong rồi, người đâu?” Tào Nhất Lâm bưng ra một cái tô đầy trứng gà, lại chỉ thấy một mình Từ Uy đang ngồi trên sô pha.

“Để anh cầm lên lầu cho nó, em trước xem TV đợi anh một lát, không cần quét dọn mấy thứ này đâu, sẽ có người tới làm.” Từ Uy cuối cùng dặn dò một câu, nếu không, Tào Nhất Lâm nhất định sẽ tự phát tự động quét dọn.

Nhìn cái gối ôm ở bên chân, được rồi, cậu không quét dọn, cậu chỉ thu dọn một chút.

Cốc cốc.

“Vào đi.” Từ Trạch đang cầm quần áo tùy tiện xếp xếp bỏ vào vali hành lý, quay người lại liền thấy anh hai mình đến. “Anh hai…”

“Định đi đâu?”

“Em dọn đến căn hộ gần công ty trước đã, những việc khác… Đợi Thư Vệ tốt hơn một chút rồi hãy nói.” Nhớ lại chuyện này Từ Trạch liền thấy lòng mình đầy phiền muộn.

“A Mỹ, là ai vậy?” Từ Uy xoay xoay cái tô trong tay, giống như lơ đãng hỏi.

Thân thể Từ Trạch cứng đờ, “Ờm, một người không liên quan thôi…”

“Đúng rồi, A Mỹ là đàn ông sao?”

Từ Trạch cả kinh, hắn biết ngay là không cái gì có thể gạt được anh hai mà, chỉ là… “Anh hai, làm sao anh biết?”

“Nếu như là phụ nữ, em sao có thể nhìn lầm Thư Vệ thành người kia, cho dù là say rượu, không nhìn rõ mặt, nhưng vóc người là nam hay nữ dù sao cũng không phải không phân biệt được đi.” Từ Uy đơn giản giải thích.

“…” Từ Trạch trầm mặc không nói.

“Vì cậu ta em mới say rượu sao?”

“… Vâng.”

“Vì cậu ta là đàn ông?”

“Vâng… Anh hai, anh biết đó, trước đây em đều thích phụ nữ, nhưng mà…” Từ Trạch phiền não nói, hắn không thích đàn ông, không thích… Thế nhưng vừa nghĩ tới A Mỹ, hắn sẽ không thở được.

“Dù sao cũng đã có Từ Mặc Từ Trình, nhà họ Từ cũng không trông cậy vào em kéo dài nhang khói.” Nói cách khác, là em có thích đàn ông cũng không việc gì.

“Anh hai, trọng điểm không phải ở chỗ này được không, mà là, em lại thích đàn ông, sao có thể, sao có thể…” Từ Trạch có chút kích động nói, vế sau làm thế nào cũng không nói nên lời.

“Thích đàn ông?” Từ Uy tiếp lời.

“… Vâng.” Từ Trạch sụp vai, hắn thích phụ nữ mặt baby ngực to eo nhỏ, thì đúng là A Mỹ mặt baby, nhớ tới vòng eo mảnh không vừa một vòng ôm… Từ Trạch lắc đầu, nhưng cậu ấy không phải là phụ nữ a.

“Chỉ vì chuyện này?” Từ Uy còn tưởng là chuyện gì chứ.

“Anh hai, đừng như vậy a, em không giống anh…” Vẫn luôn thích đàn ông.

“Giống anh cái gì?” Từ Uy quét mắt nhìn hắn một cái.

“Không, không có gì…”

“Chuyện riêng của em anh mặc kệ, nhưng không thể ảnh hưởng đến công việc.” Từ Uy mang giọng điệu công sự công bạn.

“… Vâng, anh hai.” Hắn là con nuôi đúng không? Hắn nhất định là con nuôi! Nào có chuyện em trai xảy ra việc lớn như vậy, thân làm anh hai vậy mà chỉ nhớ rõ vấn đề dặn dò công tác.

“Đúng rồi, cái tên Tả Dĩ Dương kia sao lại ở trong nhà chúng ta?” Chiếu theo tính cách của Lý Thư Vệ không có khả năng chủ động tìm y tới.

“Hơ… Em không nhớ rõ, lúc đó Thư Vệ chạy xuống lầu, lúc em theo xuống, tên kia đầu tiên là an ủi Thư Vệ vài câu, sau đó liền bắt đầu điên cuồng cầm đồ đạc ném em, cái tên độc ác đó, em thiếu chút nữa là tưởng mình không được thấy thái dương ngày mai rồi chứ, cho nên phải bỏ chạy về phòng mình, khoá cửa gọi điện cho anh.” Hắn đâu còn thời gian để ý đến việc tên kia đến đây lúc nào.

“Ừ, ở bên ngoài không thể so với ở nhà, có chuyện gì cứ tìm A Chất, còn gọi điện cho anh nữa, anh về liền đánh mày.” Từ Uy dặn dò một câu cuối cùng rồi đi ra ngoài.

Từ Trạch thương tâm nhìn dáng lưng anh hai, đừng đi mà, hắn còn cần hướng dẫn… chỉ ra một con đường sáng nha, anh hai.

“Đúng rồi…” Từ Uy đột nhiên dừng lại xoay người.

Từ Trạch thoáng ngạc nhiên nhìn anh hai, chẳng lẽ là lương tâm đột phát, “Gì vậy?”

“Đây là trứng gà Nhất Lâm luộc cho em, tự mình lăn đi.” Nói xong liền đưa tô trứng gà kia cho Từ Trạch rồi rời đi.

Từ Trạch ôm trứng gà mặt mày bi ai… Hắn chính là một bàn trà, bên trên bày đầy bôi cụ. (cái này đã từng giải thích rồi, bôi cụ đồng âm với bi kịch)

Từ Uy xuống lầu nhìn thấy phòng khách có hơi ngăn nắp sạch sẽ, rồi nhìn về phía cái người đang ngoan ngoan ngồi trên sô pha xem TV kia, “Không phải đã bảo em không cần quét dọn rồi sao, đợi lát nữa sẽ có người chuyên quét dọn đến.” Từ Uy ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Em chỉ thu dọn một chút thôi, không có quét dọn.” Tào Nhất Lâm rụt vai.

Từ Uy không “truy cứu” tiếp, “Về thôi.”

“Mấy người A Trạch không sao chứ?” Tào Nhất Lâm nhớ tới con mắt bầm tím kia, cả những chấm đỏ loang lổ…

“Bọn họ vẫn luôn không sao, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút… va chạm thôi.” Từ Uy tránh nặng tìm nhẹ nói, “Đi thôi.”

“Vâng.” Hai người đồng thời đứng lên.

“Đúng rồi, anh nghĩ hay là chúng ta giải quyết bữa tối ở bên ngoài đi, mấy thứ trong nhà nói sau vậy.” Từ Uy đột nhiên nhớ tới mấy thứ xanh đỏ tím vàng mà mình làm.

“… Được.” Thật ra cậu đã chuẩn bị sẵn thuốc đau dạ dày, dù có trở lại ăn… cũng không sợ.