Tru Tâm Chi Tội

Quyển 1 - Chương 67: Bạch thanh nhan, đi tìm nhiễm giám quân đối với ngươi



Vương Vạn canh chừng ngoài cửa. Nhìn thấy Bạch Thanh Nhan đi tới, hắn liền tiến lên tiếp đón:

"Công tử, ngươi muốn đi đâu? Tướng quân nói, thân thể ngươi khó chịu, bất cứ nơi nào cũng không thể đi."

"Ta đã biết. Nhưng lần này, ta chính là muốn đi tìm Kỷ Tướng quân."

"Nhưng Tướng quân nói trừ khi chính ngài tới đón ngươi, bằng không ngươi không thể đi ra ngoài."

"Ta có chuyện quan trọng."

"Tướng quân nói chuyện trời cao đất rộng gì cũng không được. Công tử, xin thứ lỗi."

Thanh âm Vương Vạn càng ngày càng nhỏ, thế nhưng thập phần kiên quyết. Bạch Thanh Nhan biết hắn sẽ không nhượng bộ, y mím môi:

"Ta đây có một việc muốn hỏi ngươi. Xin hỏi xe chở tù bên kia, đêm qua thực sự rút trạm gác sao?"

"Đêm qua? Không có nghe nói." Vương Vạn ngẫm nghĩ một lát, "Cả đêm qua Tướng quân ở lại trong xe ngựa, không có truyền mệnh lệnh nào ra. Nhưng mà sáng nay thời điểm Tướng quân rời đi, thật ra ta mơ hồ nghe được Long Dã Tướng quân lúc bẩm báo với ngài có nhắc vài chữ tới tù phạm Ngọc Dao."

Long Dã sao? Bạch Thanh Nhan trong lòng có chút khẩn trương. Thế nhưng muốn tiếp tục truy hỏi lại chẳng biết phải hỏi điều gì. Cho dù nói gì Vương Vạn cũng không để y rời đi, hai người nhất thời giằng co. Chẳng biết vì sao, mí mắt Bạch Thanh Nhan nhảy loạn một hồi, như thể sắp sửa có điềm xấu xảy ra.

"Nếu đã như vậy, thực xin lỗi."

"Công tử! Ngươi định làm..."

Sắc mặt Vương Vạn đại biến, nhưng không đợi hắn nói xong, chuôi đao đã đập mạnh vào gáy hắn. Bạch Thanh Nhan kéo hắn vào trong xe, nhìn quanh bốn phía xác nhận không có ai mới lột quân phục của hắn xuống mặc lên người, lại khoác thêm một chiếc áo choàng lớn, kéo thấp mũ xuống che mặt mình, lần thứ hai lén trốn ra ngoài. Trong lòng y đã tin tưởng vững chắc Kỷ Ninh sẽ không thương hại những người Ngọc Dao kia. Sự chẳng đành, y chỉ có thể đi tìm Nhiễm Trần.

Bạch Thanh Nhan băng qua vài đoạn đường vòng, rốt cuộc cũng thấy được bóng người quen thuộc đứng bên một chiếc mã xa được bài trí xa hoa. Một trang hắc bào... Đích thị là Long Dã.

Bạch Thanh Nhan biết Long Dã là Thị vệ trưởng bên người Nhiễm Trần. Loại chức vị này chính là tâm phúc của chủ nhân, có thể phó thác bí mật. Bởi vậy, Bạch Thanh Nhan lặng lẽ tiến tới, trước mặt Long Dã tháo mũ áo choàng xuống.

Long Dã hiển nhiên là giật mình không nhỏ, thần sắc vốn hờ hững cũng hiện ra nét kinh ngạc.

"Bạch Thanh Nhan, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Ta muốn gặp Nhiễm Giám quân."

"Hiện tại không được."

"Nhưng những người Ngọc Dao..."

"Ngươi cũng nghe nói?" Long Dã cau mày kéo y sang một bên, "Ta cũng không lường trước được phụ nhân kia có thể làm ra loại sự tình này. Hiện tại Lý Đại nhân đang hết sức đắc ý, Nhiễm Giám quân đã nghĩ biện pháp mời hắn tới uống rượu, kéo dài chút thời gian. Kỷ Tướng quân bên kia còn chưa biết định ứng đối thế nào..."

Bạch Thanh Nhan càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, bọn họ đang nói cái gì? Cái gì mà phụ nhân, Lý Đại nhân? Chuyện gì, cần Kỷ Ninh phải ứng đối?

Bạch Thanh Nhan vừa muốn hỏi, bên trong mã xa truyền tới một thanh âm biếng nhác:

"Long Dã, sao ngươi còn chần chần chờ chờ chưa tiến vào? Mới vừa rồi là ai ở bên ngoài nói chuyện?"

Long Dã mơ hồ lên tiếng đáp lời, đẩy Bạch Thanh Nhan ra, đi vào trong. Bạch Thanh Nhan đang muốn giữ lại, đột nhiên cổ tay áo Long Dã rung lên, một mũi tên thép* dài hơn một thước đã chế trụ trên cổ họng Bạch Thanh Nhan.

*Mũi tên thép: nguyên văn là 钢刺 (thép gai), một loại vũ khí bằng thép gần giống mũi tên có hai đầu. Mình không biết trong tiếng Việt loại vũ khí này gọi là gì nên tạm để như vậy, nếu các bồ biết thì rất rất hi vọng các bồ giúp mình mở mang đầu óc bằng cách comment tên xuống dưới giúp mình với nha TvT. Ảnh minh họa bên dưới nè:

"Ta nói, hôm nay không được. Lý Đại nhân sắp tới, ngươi mau đi đi."

Long Dã thần tình vẫn hờ hững như cũ. Bạch Thanh Nhan thần sắc cũng lạnh xuống. Hai người đối diện trong chốc lát, Long Dã thấp giọng nói:

"Đi vào đây đối với ngươi cũng không có nửa điểm tốt. Ngươi đi đi, chuyện hôm nay thấy ngươi, ta sẽ coi như không biết."

"..."

"Thậm chí ngươi đi xa hơn chút, đi đến nơi không ai có thể tìm thấy được nữa, ta vẫn có thể coi như không biết."

"Nơi không ai có thể tìm thấy?"

Lời này hàm nghĩa quá mức trọng đại. Bạch Thanh Nhan lặp lại một lần, hoàn toàn không thể tin tưởng được những gì mình nghe thấy. Long Dã gật đầu, thanh âm hạ thấp hơn nữa.

"Nơi không ai có thể tìm thấy. Bạch Thanh Nhan, ta có thể thả ngươi đi."

Một trận gió thổi qua, đem tóc Bạch Thanh Nhan thổi tung giữa thinh không. Long Dã thu hồi mũi tên thép, bước tới một bước, duỗi tay vuốt lại tóc, chỉnh lại áo choàng cho Bạch Thanh Nhan. Động tác này hết sức thân mật, nhưng hành động của Long Dã lại mang theo thận trọng, ánh mắt cũng không có nửa điểm suồng sã. Bạch Thanh Nhan biết, đây là tôn trọng cùng kính ý của một võ giả đối với một võ giả khác.

Nhưng Long Dã thần tình vẫn lãnh đạm, trong thanh âm cũng nghe không ra tâm tình gì khác.

"Bạch Thanh Nhan, người như ngươi không nên ở lại nơi này, bị những tội tình đó đày đọa. Chuyện giữa ngươi và Kỷ Tướng quân lại càng còn nhiều thời gian. Ngươi đi đi, ta thả ngươi đi. Cục diện bây giờ, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất."

Bạch Thanh Nhan đột nhiên cảm giác trên đầu ấm áp, là Long Dã đem mũ áo choàng lên cho y.

"Thế nhưng..."

"Không có gì thế nhưng nữa. Ngươi vốn thuộc về chiến trường, không nên rơi vào nông nỗi này. Nếu ngươi không đi, Kỷ Tướng quân tự thân cũng khó bảo toàn. Ngươi mau đi đi... Kẻo không còn kịp nữa!"