Tru Thần Điện

Chương 13: Anh biết đã quá muộn rồi!



Tốc độ của Tang Khôn cực kỳ nhanh, trong nháy mắt có thể di chuyển cả chục mét.

Nhìn đối phương vẫn đứng đó bình tĩnh thản nhiên, Tang Khôn cười lạnh trong lòng, người đối diện trông như bị dọa cho ngu người rồi.

Bùm!

Một tiếng nặng nề vang lên, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả những người có mặt há hốc mồm.

Chỉ thấy cả người Tang Khôn bay ra ngoài, phun máu trong không trung không ngừng, lan khắp mặt đất như một cơn mưa máu.

Mà Hoàng Lương vẫn đứng ở chỗ đó, giữ nguyên tư thế như trước, giống như không hề ra tay.

Hiện trường nhất thời im lặng, tất cả mọi người đều ngơ ngác, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

"Chuyện... chuyện này sao có thể!" Vương Thiên Hào sửng sốt, không thèm để ý đầu mình đang chảy máu nữa.

Cố Muội Ly che miệng, hai mắt lóe lên, kinh ngạc đến gần như hét lên.

Không ai có mặt ở đây hiểu rõ Hoàng Lương hơn cô, năm đó Hoàng Lương bị đuổi giết thảm hại, anh đã một mình chạy trốn thảm bại ra sao.

Bảy năm sau, anh quay về, nhưng lại mạnh đến thế...

Tất cả các vệ sĩ dường như đều hóa đá, chết trân tại chỗ.

Họ biết rõ hơn ai Tang Khôn mạnh đến mức nào.

Nhìn toàn bộ Kinh Hải, có rất ít người có thể đánh bại Tang Khôn.

Người kinh hãi nhất chắc chắn chính là Tang Khôn.

Không ai biết rõ tình cảnh vừa rồi hơn anh ta, anh ta thậm chí còn chứa chạm vào cơ thể của người nọ đã có một lực lượng mạnh mẽ đáng sợ trong nháy mắt bao trùm lấy anh ta.

Anh ta đã chiến đấu với vô số cao thủ, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sức mạnh đáng sợ tựa như đứng trước tử thần thế này.

"Anh... anh... anh là Chiến thần!"

Cả người Tang Khôn không khỏi run rẩy, đó là sự sợ hãy từ tận sâu trong lòng.

Có thể trở thành Chiến thần là mục tiêu cả đời của anh ta, anh ta chịu nhục làm người cung phụng chỉ vì thù lao cao để đổi lấy những loại thuốc quý hiếm giúp anh ta tăng tốc độ tu luyện.

"Anh biết đã quá muộn rồi!"

Một giây tiếp theo, Hoàng Lương đánh ra một quyền, Tang Khôn phun ra một ngụm máu, ánh mắt dần dần tối sầm.

Những người giúp kẻ ác làm điều ác không xứng làm Võ giả.

Tang Khôn vừa chết, Vương Thiên Hào lập tức hoảng sợ.

Ngay cả Tang Khôn là Võ tôn cũng không phải là đối thủ của Hoàng Lương, những vệ sĩ còn lại càng không đáng nhắc tới.

"Hoàng, anh, anh à, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi chưa chạm vào cô Cố, anh dẫn người đi đi."

"Ồ, đúng rồi, cô Cố, nếu cô cần tiền thì có thể lấy thẻ này, không cần phải trả lại, nếu không đủ thì tôi còn nữa."

Nói xong, anh ta lấy thêm vài tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, kính cẩn đặt trước mặt Cố Muội Ly.

Chỉ cần có thể giữ mạng thì số tiền đó chẳng là gì cả.

"Hoàng Lương, bỏ đi, hôm nay là tôi chủ động xin anh ta giúp đỡ, anh ta cũng chưa làm gì tôi, chúng ta đi thôi."

Cố Muội Ly khuyên can nói, cô không muốn làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến Hoàng Lương.

Cơn giận của Hoàng Lương vẫn chưa nguôi, việc người này làm hôm nay chắc chắn phải chết. Bây giờ Cố Muội Ly đứng ra cầu xin, có thể tránh được tội chết nhưng cũng không thể thoát khỏi tội sống.

Hoàng Lương đi tới trước mặt Vương Thiên Hào, dẫm một chân xuống.

"Á! Tay của tôi!"

Vương Thiên Hào gào lên như lợn bị chọc tiết, tay phải buông thõng sang một bên như bùn nát.

Hoàng Lương không dừng lại, liên tiếp dẫm ba cái, mỗi cái đều mang theo một cỗ lực lượng cực lớn, ba chi còn lại đều gãy vụn, giống như một đống bùn nát.

"Á!"

Tứ chi truyền đến đau đớn kịch liệt, khiến anh ta điên cuồng gào thét, lúc này anh ta chỉ muốn ngất đi, đáng tiếc Hoàng Lương không cho anh ta cơ hội này.

Loại người này phải tặng cho hình thức tra tấn tàn khốc nhất.

Vài giây sau, Vương Thiên Hào không còn phát ra được âm thanh nào nữa, khi sắp ngất đi lại bị Hoàng Lương đá thật mạnh vào giữa hai chân.

Hai mắt cùng khóe mắt Vương Thiên Hào như muốn nứt ra, tứ chi và nơi giữa hai chân đau đớn quét qua toàn thân, khiến anh ta không kịp gào lên mà trực tiếp bất tỉnh.

Cho dù có tỉnh lại, anh ta cũng sẽ trở thành kẻ tàn tật vô dụng.

Đối với loại người háo sắc này, bẻ gãy chân thứ ba của anh ta còn tàn nhẫn hơn gấp mười, trăm lần so với việc giết anh ta

"Hoàng Lương, hôm nay anh đối xử với Vương Thiên Hào như vậy, Vương Hạo Tường sẽ không tha cho anh đâu. Thế lực của ông ta cực lớn, hơn nữa nhà họ Cố vẫn đang treo thưởng để bắt được anh, anh mau đi đi, càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại nữa Kinh Hải nữa.”

Cố Muội Ly còn chưa biết nhà họ Cố đã bị diệt, cộng với thế lực lớn mạnh của Vương Hạo Tường, khuôn mặt cô đầy lo lắng.

Hoàng Lương khẽ cười, sau đó khẽ kéo một cái.

Người đẹp hốt hoảng hô lên, ngã vào trong lòng.

Cố Muội Ly nằm trong ngực Hoàng Lương, cảm nhận được hơi ấm từ anh, khiến cô có cảm giác an toàn kỳ lạ.

Giờ phút này, cô thậm chí không còn cảm nhận được một chút căm hận nào, cô chỉ muốn được Hoàng Lương ôm thật chặt.

Đôi mắt mê người dần dần mờ đi, làn da trắng như tuyết đỏ bừng, ý thức trở nên mê man.

Hoàng Lương giật mình, sau đó trong mắt tràn đầy sát ý.

Cảnh tượng này Hoàng Lương đã quá quen thuộc, bảy năm trước Cố Muội Ly cũng như thế này, đây là tác dụng của thuốc mê.

"Vốn tính tha mạng cho mày, nhưng mày đúng là muốn tìm chết!"

Hoàng Lương trừng mắt, một luồng khí tức như chẻ tre đâm thẳng vào trái tim Vương Thiên Hào.

Vương Thiên Hào vốn đã như bùn nát, căn bản không phản ứng được, trái tim lập tức bị xuyên thủng, trong nháy mắt ngừng đập.

Hoàng Lương nhẹ nhàng bế Cố Muội Ly lên, một chiếc xe thương vụ chưa đăng ký biển số đậu ở cửa tầng dưới, Lữ Trung Nguyên đã đợi sẵn trong xe.

“Đến bệnh viện.” Sau khi lên xe, Hoàng Lương nói.

"Vâng!"

Lữ Trung Nguyên khởi động xe, lái nhanh về phía bệnh viện.

Trong xe, Cố Muội Ly mê man, hai má ửng hồng. Hai tay Hoàng Lương vận khí để ép thuốc ra khỏi cơ thể Cố Muội Ly từng chút một.

Sau khi đến cửa bệnh viện, thuốc trong người Cố Muội Ly vẫn chưa bị loại bỏ hoàn toàn.

Chỉ còn sót lại một chút thuốc không đủ sức đe dọa, nghỉ ngơi một đêm là ổn.

Đến cửa phòng bệnh, khóe mắt Vương Huệ Chi còn đẫm lệ, bà ấy vẫn đang sốt ruột chờ đợi. Tâm Ngữ còn hôn mê, con gái vẫn chưa trở về, bà ấy biết Vương Thiên Hào là loại người gì, con gái bà đến đó e là sẽ bị làm nhục.

Cách nào nghĩ ra được đều đã nghĩ, có thể vay được đều đã vay, kể từ khi bị nhà họ Cố đuổi đi, tất cả người thân, bạn bè trước đây đều tránh xa vì sợ rước họa vào thân.

Bây giờ bà ấy chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Vương Thiên Hào nể tình con gái từng là người nhà họ Cố mà cho cô vay tiền bình an.

Trong hành lang, có bóng người lóe lên, từ xa tiến đến gần.

"Muội Ly!"

Nhìn thấy con gái mình đang bị ai đó ôm trong lòng, Vương Huệ Chi vội vàng bước tới kiểm tra.

"Muội Ly không sao, nghỉ ngơi một đêm là ổn."

"Ôi, Quán Thế m Bồ Tát phù hộ, Phật Tổ phù hộ, cảm ơn, cảm ơn... cậu!" Lúc này, Vương Huệ Chi ngẩng đầu lên mới nhìn rõ người tới.

“Vâng thưa dì, cháu là Hoàng Lương.” Hoàng Lương mỉm cười.

"Hoàng Lương! Sao cậu dám quay lại! Cậu, cậu, cậu phải bị băm ra trăm mảnh, cậu đã làm gì con gái tôi?" Vương Huệ Chi lập tức nổi giận, mở miệng chửi rủa.

Một nhà ba người họ thê thảm như vậy đều là do người trước mặt ban tặng.

Sắc mặt Lữ Trung Nguyên âm trầm, sờ sờ kiếm ở thắt lưng.

“Muội Ly bị chuốc thuốc mê, nhưng dì yên tâm, phần lớn thuốc đã bị đào thải, sẽ không gây ra tác hại gì.” Hoàng Lương giải thích.

Chát!

Một tiếng tát lớn vang lên, Vương Huệ Chi tát vào mặt Hoàng Lương.

"To gan! Bà muốn chết à!"

Soạt!

Lữ Trung Nguyên lập tức rút kiếm ra, không nói hai lời chém xuống.