Tru Thần Điện

Chương 17: Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?



"Nói láo!" Lữ Trung Nguyên tức khắc mắng to: "Bên trong. có nhiều chỗ trống như vậy mà ông dám nói với tôi là không có chỗ đậu xe?"

Trước cửa tòa nhà bất động sản, chỉ có mấy cái xe leo †eo, còn rất nhiều chỗ chưa có xe đậu.

"Tôi nói không có là không có, các người muốn dừng thì dừng bên ngoài, còn không thì đi chỗ khác!" bảo vệ liếc nhìn Lữ Trung Nguyên một cái.

"Mẹ kiếp!" Lữ Trung Nguyên tháo đai an toàn ra, chuẩn bị lao ra ngoài.

“Trung Nguyên." Hoàng Lương ngăn anh ta lại: "Cứ dừng ngay bên ngoài đi" Nói xong anh kéo tay Tâm Ngữ mở cửa xuống xe.

Lữ Trung Nguyên hầm hè dừng xe ở ven đường.

Lúc này, một chiếc xe Mercedes S600 chạy đến, bảo vệ lập tức cười niềm nở tiến lên.

"Ông chủ, tới xem nhà ạ? Mời vào bên trong, để tôi tìm cho ông một chỗ đậu xe thật tốt, đến đây đến đây, mời sang chỗ này... Được rồi, sang trái chút, được, ngược rồi ngược rồi, dừng lại, được rồi ông chủ."

Một người đàn ông bụng phệ bước xuống khỏi xe Mercedes, ôm theo một cô gái trang điểm quyến rũ, hắn ta ném một tờ một trăm về phía bảo vệ, sau đó nghênh ngang đi vào trong.

Bảo vệ lập tức khom lưng nhặt lên: "Cảm ơn ông chủ, ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chiếc xe của ngài thật tốt." Nói xong, ông ta hà hơi lên cửa sổ một cái rồi dùng ống tay áo. chà lau..

Thấy vậy, Lữ Trung Nguyên không thể nhịn được nữa, bước nhanh mấy bước lên trước rồi túm cổ áo bảo vệ lại, giơ nắm đấm lên định đánh đối phương.

"Được rồi, Trung Nguyên, chỗ này không phải là chiến trường biên giới, đừng có động một chút là khua chân khua tay." Hoàng Lương cười khẽ.

Tính tình Lữ Trung Nguyên luôn trầm ổn, sao hiện giờ lại xốc nổi như Thịnh Hổ vậy, một tên Thịnh Hổ cũng đã đủ báo đời rồi, nếu lại thêm một tên nữa thì anh đau đầu chết mất.

Lữ Trung Nguyên oán hận bỏ tay ra, nhưng vẫn không quên trợn mắt giận dữ nhìn bảo vệ một cái, làm cho bảo vệ sợ nhũn cả người, ngã ngồi trên mặt đất.

"Tao nhổ vào..." Chờ đám người Hoàng Lương đi xa, bảo. vệ mới nhìn về phía mấy người phỉ nhổ: "Lái xe công đến đây mà mua cái gì, còn không có giấy phép, rất có khả năng là ăn trộm được, gì mà đến mua nhà, có mà mua cái nhà vệ sinh thì cói"

Mấy người đã đi vào đại sảnh cho nên không nghe thấy được, nếu không, Lữ Trung Nguyên thế nào cũng phải đánh bảo vệ một trận mới chịu được.

Nhưng cũng phải nói, nơi này đúng ra rất huy hoàng tráng lệ, phòng triển lãm rộng lớn được trang trí rất có phong thế, các nhân viên bất động sản nữ ăn mặc váy ngắn màu đen, nhìn rất trẻ trung.

"Mấy vị đến xem nhà à?" Một nhân viên bất động sản nhìn thấy mấy người Hoàng Lương đi vào, tiến lên nói.

Hoàng Lương nhìn bàn mô phỏng gật đầu.

Lúc này, có một nhân viên bất động sản hơi lớn tuổi một chút nói với vị đồng nghiệp bên cạnh: "Ma mới đúng là ma mới, không có tí nhấn lực nào, loại người như vậy mà cũng đến mua nhà sao?”



"Đúng thế, vừa nhìn đã biết là đến dùng ké điều hòa của chúng ta, ở chỗ này một căn nhà bèo nhất cũng phải từ một nghìn vạn trở lên, loại người như vậy thì sao mà mua được." Nữ đồng nghiệp trẻ tuổi bên cạnh cười lạnh phụ họa theo.

Nhân viên bất động sản bên cạnh Hoàng Lương tên là Tân Hiểu ĐÌnh, hôm qua vừa mới đến làm việc, lúc này đang không ngừng giới thiệu nhà cho Hoàng Lương.

"Đế Cảnh Hàn Phủ của chúng tôi là một khu nhà xa hoa, chung quanh có đầy đủ phương tiện, có trường tiểu học, trung học, cấp ba, bệnh viện chỉ cần đi bộ vài phút là đến nơi, đi ra ngoài khu nhà rẽ trái mấy chục mét là cửa vào bến tàu điện ngầm, rất tiện lợi."

Hoàng Lương gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nói: "Có bản giới thiệu kỹ càng hơn không?”

"À có, anh chờ một lát." Tân Hiểu Đình đi tới quầy lễ tân, †ầm mấy quyển bản đồ khu nhà, thuận tay cầm mấy chai nước và ít kẹo.

"Tôi nói này Hiểu Đình, cô đúng là không có nhãn lực gì hết, lại người như vậy mà cũng đến mua nhà được sao? Cô không thấy mệt à?" Nhân viên bất động sản lớn tuổi trợn mắt nói.

"Đúng thế Hiểu Đình, bọn họ vừa nhìn đã thấy giống mấy kẻ hay đến dùng ké điều hòa, lại người như vậy chúng tôi gặp nhiều rồi, cô còn đi lấy giới thiệu lấy đồ uống cho bọn họ, cô không mệt nhưng chúng tôi nhìn phát mệt."

"Này..." Nhân viên bất động sản này nói, dùng miệng ra hiệu chỉ vào người đàn ông bụng phệ cách đó không xa: "Cô thấy người Vương Cầm đang tiếp đón không? Loại người như thế mới có khả năng mua nhà được, hơn nữa lúc đến hẳn ta đã lái Mercedes vào, cô vừa đến, phải học thêm nhiều vào."

Tần Hiểu ĐÌnh hơi mỉm cười, nói: "Chị Lý, chị Trần, em vừa tới, làm vậy coi như là để ôn tập lại kiến thức nghiệp vụ đã được dạy, em đi trước, đừng để khách hàng chờ lâu."

"Chậc, đúng là nói không nghe." Chị Trần nói xong, tiếp tục soi gương chỉnh sửa lại tóc tai, lại khách hàng như vậy cô †a không thèm phải chiêu đãi.

"Mặc kệ đi, cô ta không mệt thì cứ để cô ta làm, cứ theo cách làm của cô ta thì một tháng cũng không bán được một căn, đến lúc đó chỉ có nước bị sa thải."