Tru Thần Điện

Chương 2: Người Quan Trọng



"Äm ầm.."

Lúc này, tiếng âm ầm cực lớn từ xa tiến đến gần, ở sân bay nổi lên gió lớn, năm chiếc trực thăng Black Hawk từ trên trời đáp xuống, hàng trăm chiếc Paramount Marauder theo sát đăng sau.

"Vù và..."

Năm chiếc trực thăng Black Hawk còn chưa hạ cánh, cửa khoang đã mở ra.

Năm người từ trên không trung đáp xuống. "PhichI" Tiếng động nặng nề vang lên.

Năm đôi giày chiến đấu đồng thời giẫm lên mặt đất, mặt đất dưới chân nứt ra.

Dáng người cao lớn uy nghỉ đều mặc quân phục. Đoàn xe Paramount Marauder cũng tương tự, hàng ngàn người mặc đồ đen tay cầm kiếm thät lưng.

Hàng nghìn người bước đi thẳng tắp di chuyển về phía sân bay, khí thế dũng mãnh khiến mặt đất rung chuyển.

Trên lối đi, đám người ai nấy đều sững sờ, theo bản năng lùi lại từng bước, cứ lùi lại lùi.

Hàng ngàn người dừng lại cách Hoàng Lương năm bước.

Năm người ở phía trước đội ngũ đột nhiên khụy chân xuống.

"Trấn quốc sứ biên giới phía Đông, Cô Bại Thiên."

"Định quốc sứ biên giới phía Nam, Nam Cung Yến."

"Thủ quốc sứ biên giới phía Tây, Thịnh Hổ."

"Hộ quốc sứ biên giới phía Bắc, Lạc Phong."

"An quốc sứ trung tâm đất nước, Lữ Trung Nguyên”

"Tham kiến Điện chủ."

"Tham kiến Điện chủ!"

Hàng ngàn người theo sát phía sau, tiếng hô khí thế như: nuốt cả núi sông, vang vọng đến trời xanh.

Trong mắt ai nấy đều tràn đầy kiên quyết và nhiệt huyết.

Hoàng Lương, đó là thủ lĩnh, là vị thần họ kính ngưỡng.

Dưới sự lãnh đạo của anh, biên giới bất khả xâm phạm, các nước xung quanh không một nước nào dám vượt qua dù chỉ nửa bước.

Sắc mặt Chu Bách Tùng tái nhợt, đồng tử đột nhiên co rút, miệng không tự chủ được há to.

Cảnh tượng trước mắt vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.

Làm trưởng họ bao nhiêu năm, tất nhiên đã chứng kiến không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng cảnh tượng này lại khiến ông ta hoàn toàn chết lặng.

Chu Bách Tùng không biết năm người này, cũng chưa từng gặp qua Hoàng Lương.

Một trưởng họ nho nhỏ sao có thể gặp được những nhân vật cấp bậc này.

Đã hơn bảy mươi tuổi, kinh nghiệm mách bảo ông ta rằng hôm nay sợ là đã chọc phải nhân vật cực kỳ khó nhãn rồi.

Cô Bại Thiên, Lạc Phong, Thịnh Hổ, Nam Cung Yến, Lữ Trung Nguyên.

Họ là năm vị Chiến thần đứng đầu Việt Nam, mỗi người chỉ huy hàng triệu quân, lần lượt trấn giữ phía đông, nam, tây, bắc và trung tâm của Việt Nam.

Họ đã lập được vô số chiến công trong những năm qua, chỉ cần nhắc đến tên của bất kỳ một người cũng có thể khiến các nước xung quanh phải khiếp Sợ.

Tru Thần Điện.

Ba từ này đã khiến bộ quân sự của các nước trên thế giới phải run sợ.

Chỉ cần có gan dám xâm phạm Việt Nam, đúng như tên gọi của nó, dù là thần thánh cũng sẽ bị diệt sạch.

Hôm nay vốn là ngày Điện chủ phong vương đăng cơ, không ngờ Điện chủ lại đột nhiên tuyên bố sẽ treo ấn niêm phong từ chức, nhất quyết muốn quay về. Việc này khiến các binh sĩ của cả điện vô cùng khó hiểu, cũng không muốn bỏ mặc.

“Hôm nay năm người lại tự ý rời chức vụ..."

Mặc dù Hoàng Lương mặc trang phục bình thường, nhưng vân khó có thể che giấu được khí chất vương giả, lúc này lông mày sắc như kiếm hơi nhíu lại.

"Thuộc hạ biết tội, đã tự ý rời chức vụ, theo luật của điện xin nhận phạt một nghìn gậy." Năm người đồng thanh nói. Hoàng Lương xua tay: "Tôi đã treo ấn, phạt hay không tôi đã không có quyền can thiệp."

“Điện chủ!” Hai mắt của năm người đều đỏ lên.

Trong lòng năm người họ, Hoàng Lương không chỉ là Điện chủ của Tru Thần Điện mà còn là thầy dạy của năm người họ, cũng là tín ngưỡng của tất cả thành viên trong Tru Thần Điện.

“Trung Nguyên." Hoàng Lương lạnh giọng gọi.

An quốc sứ trung tâm đất nước, Lữ Trung Nguyên tiến lên một bước, chắp tay nói: "Có Trung Nguyên."

“Người này đã sỉ nhục liệt sĩ của Tru Thần Điện” Hoàng Lương chỉ vào Chu Vũ đang nằm trên mặt đất: “Cứ dựa theo luật lệ của điện mà xử lý.”

Hoàng Lương vốn định tự tay xử lý Chu Vũ, nhưng bây giờ mấy người họ đã tới, loại chuyện vụn vặt của người vớ vẩn này. anh không cần phải đích thân làm.

"Vâng, Trung Nguyên nhận lệnh." Lữ Trung Nguyên nhận lệnh, quay đầu trừng mắt nhìn Chu Vũ.

Chu Vũ vừa thấy vậy thì sợ hãi vừa lăn vừa bò: "Luật... Luật lệ của điện?"

Chu Vũ còn không biết đến Tru Thần Điện, huống chỉ là luật lệ của điện, bình thường anh ta phạm tội còn chưa bao giờ phải vào cục cảnh sát.

“Không sai” Lữ Trung Nguyên bước đến xách Chu Vũ lên: “Sỉ nhục liệt sĩ trong điện, chiếu theo luật lệ của điện, giết không thai”

“Giết không thai”

Hàng ngàn người đồng thời rút kiếm, tất cả đều chỉ vào Chu Vũ.

"Ông... Ông ơi, cứu cháu với!"

Chu Vũ sợ đến mức tè ra quần, cả người run lẩy bẩy nhìn Chu Bách Tùng. Bình thường anh ta đánh người, đập phá cửa hàng, đánh thuốc bắt cóc nữ sinh, dù cậu chủ nhà giàu này có này có kiêu căng phách lối đến đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại cho ông nội là có thể dễ dàng giải quyết mọi vấn đề. Chính điều này đã dưỡng thành thói không kiêng nể gì ở Kinh Hải của anh ta.

Sắc mặt Chu Bách Tùng tái nhợt, mồ hôi tuôn như mưa. Tình cảnh này một trưởng họ nho nhỏ như ông ta làm sao có thể cứu được.

"Rốt cuộc các người là ai? Nếu các người dám động vào cháu trai của tôi, cho dù có dốc hết tiền của cả dòng họ tôi cũng sẽ không tha cho mấy người!" Nhìn cháu trai bị bắt đi, hai mắt Chu Bách Tùng trợn như muốn nứt ra, ông ta chỉ có một người cháu trai này thôi.

Nghe vậy, năm vị Chiến thần nhìn nhau cười.

Lần gần đây nhất có người dám cả gan nói ra những lời ngạo mạn như vậy với Điện chủ đã là ba năm trước.

Người đó còn là Chiến thần bảy sao đến từ Philippines, cực kỳ kiêu ngạo, tự nhận mình là vô địch. Một mình anh ta đã giết hàng trăm chiến sĩ biên phòng của nước ta. Đứng trước mặt với Hoàng Lương ngạo mạn thốt ra muốn xâm phạm biên giới nước ta.

Kết quả là ngay khi chân phải vượt qua biên giới, chân còn chưa kịp chạm đất thì đầu đã chạm đất trước.

Hoàng Lương không dừng lại, một mình cầm theo Chu Thần đao trực tiếp vượt qua biên giới đánh vào Philippines, chặt đầu tám thủ lĩnh cấp tướng của Philippines và hàng trăm nghìn binh lính.

Nguyên thủ Philippines sợ tè ra quần phải gửi thư đầu hàng, thề sẽ không bao giờ xâm phạm Việt Nam, đồng thời nộp cống phẩm hàng năm để tỏ ý xưng thần.

Trận chiến này đã chấn động cả thế giới.

“Nhà họ Chu không cần giữ lại nữa” Hoàng Lương nói xong câu này, xoay người rời đi.

Lữ Trung Nguyên vẫy tay, nhóm người mặc đồ đen phía sau đã bắt lấy toàn bộ đoàn người.

Sau ngày hôm nay, ở Kinh Hải sẽ không còn nhà họ Chu nữa.

Bên ngoài sân bay, một chiếc Bentley đậu bên đường.

"Ông chủ, cô chủ, bên ngoài nóng quá, hai người vẫn nên ở trong xe đợi thôi."

Một người tài xế hơn năm mươi tuổi cầm ô cho hai người, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Lúc này đang là tháng tám, nhiệt độ bên ngoài trời gần 40 độ, ông ấy đã phục vụ nhà họ Tô gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy ông chủ nhà họ Tô tự mình đi đón một người như thế này.

"Đúng thế ông nội, là ai mà làm giá như vậy, còn cần ông phải đến đón thế này."

Dưới chiếc ô, một cô gái duyên dáng bĩu môi, trên khuôn mặt xinh đẹp từng giọt mồ hôi tuôn rơi, mồ hôi thơm đầm đìa.

Dù mặc váy ngắn nhưng nhiệt độ cao vẫn khiến cô ấy thấy. vô cùng nóng bức.

Cô gái tên là Tô Giản Hề, ông lão đứng bên cạnh là ông nội của cô ấy Tô Vạn Sơn. Tối qua cô ấy nhận được thông báo từ ông nội rằng hôm nay cô ấy sẽ cùng ông đi sân bay đón một người.

Trước đây cô ấy cũng từng cùng ông nội đi đón người, nhưng đây là lần đầu tiên long trọng đến mức đứng ngoài xe dưới cái nóng thiêu đốt như thế.

"Ông nội, nếu ông không lên xe thì cháu lên đây." Tô Giản Hề nói rồi định xoay người.

“Cháu dám!"

Cây ba-toong trong tay Tô Vạn Sơn đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

"Ôngn

Môi anh đào của Tô Giản Hề lại bĩu ra: "Chúng ta đã đợi gần bốn mươi phút rồi, đến cùng là người quan trọng nào vậy?”

"Đừng nói bốn mươi phút, cho dù là một ngày hay ba ngày, chúng ta cũng phải đợi!" Ngữ điệu của Tô Vạn Sơn vô cùng kiên quyết.

Mặc dù Tô Giản Hề cực kì không muốn, nhưng cô ấy cũng không dám làm trái lời ông nội, lúc này váy của cô ấy đã gần như ướt sũng, khiến cô ấy rất không thoải mái. Đặc biệt là đôi chân thon dài còn đang đi tất da, chiếc tất bị mồ hôi túa ra dính chặt vào chân.

Lúc này cô ấy chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm nước nóng thoải mái.

"Tới rồi”

Giọng nói của Tô Vạn Sơn run rẩy, tay phải nằm chặt lấy. ba-toong.

Tô Giản Hề nghe vậy thì nhìn qua, nhưng ngay lập tức vô cùng ngạc nhiên.

Thông thường người qua lại ở lối ra sân bay không hề ít, nhưng ai nấy đều hối hả vội vàng.

Mà lúc này trong sân bay có hàng nghìn người mặc trang phục giống nhau, bước chân chỉnh tê.

Mỗi bước đi giống như một chiếc búa nặng, gõ mạnh vào trái tim Tô Giản Hề, khiến cô ấy bất giác thở gấp, tim đập nhanh.

Khung cảnh trước mắt thật sự quá chấn động.

Đây là người mà hôm nay ông nội muốn đón sao?