Tru Thần Điện

Chương 45: Hoàng Lương không nói gì



Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh không hiểu Hoàng Lương nói vậy là có ý gì.

“Tôi nói rồi, suất cuối cùng này là của con gái tôi” Hoàng Lương trịnh trọng tuyên bố.

Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh lắc đầu tỏ ý lấy làm tiếc, đúng là suất cuối cùng này là của Hoàng Lương nhưng trong điện thoại, giám đốc Lâm đã nói rõ rồi, nhất định phải nhường suất đó cho người phụ nữ kia, thầy giáo không thể làm gì khác được.

Người phụ nữ đang điền phiếu nghe vậy để bút xuống, cười khẩy một tiếng, nói: “Tôi bảo này anh kia, anh bị điếc hay là bị ngu đấy? Thầy giáo đã nói rồi, suất cuối cùng này là của con tôi, còn anh thì ngoan ngoãn sang phòng bên cạnh mà xếp hàng đi.”

“Ầm!"

Hoàng Lương đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn lập tức nát vụn, giấy tờ để trên bàn rơi tứ tung là Người phụ nữ giật mình hét lên hoảng sợ. Sau đó, cô ta lập tức đứng chống nạnh, trông đầy đanh đá, quát lên: “Cái gì đấy? Anh định đánh người đấy à? Đánh đi, đánh đi, đánh tôi đi xem nào!”

“Tôi cho anh biết, chồng tôi là giám đốc Công an thành phố Kinh Hải! Nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ cho anh biết tay!”

“Khỏe như vậy thì là công nhân bốc gạch ngoài công trường à? Thế thì mau cút về công trường đi, đừng đứng đây tranh giành với tôi.”

Người phụ nữ nói liến thoắng, nước bọt văng tứ tung.

Lúc này, con Chihuahua đứng dưới chân cô ta thấy chủ mình cãi nhau với người ta nên cũng nhe răng, trợn mắt, gầm gừ mấy tiếng rồi đột nhiên xông tới, cản một phát vào chân Tâm Ngữ.

“Ốil” Tâm Ngữ kêu đau, cúi đầu xuống nhìn thì thấy trên chân có mấy dấu răng chảy máu.

Thấy vậy, Hoàng Lương không thể nhẫn nhịn nổi nữa, một trong những nguyên tắc của anh từ trước tới nay là không đánh phụ nữ nhưng con gái anh bị thương làm anh lập tức nổi điên.

Khí thế của Chiến Thần lập tức tỏa ra xung quanh, người phụ nữ có cảm tưởng như mình bị một chiếc xe tải tông trung, bay ngược lên trời, đập mạnh vào bức tường đăng sau.

“Ôi... Anh, anh dám đánh tôi à, anh chờ đói!” Người phụ nữ nói xong lại lấy điện thoại ra.

Cô ta đâu biết rằng đối phương đánh cô ta như vậy là đã nương tay lắm rồi, nếu không thì cô ta đã chết ngay tại chỗ.

“Anh mau tới đây đi, em sắp bị người ta đánh chết rồi! Hu hu..” Người phụ nữ đấm ngực dậm chân gào khóc, cực kỳ đanh đá, chua ngoa.

“Gì cơ? Tên nào chán sống dám đánh vợ anh! Em chờ chút, anh tới ngay đây!” Cao Bảo Quốc quẳng điện thoại xuống, quát ầm lên: “Điều động khẩn cấp! Tới trường tiểu học. Kinh Hải một!”

Mặc dù Cao Bảo Quốc là người đứng đầu Công an thành phố nhưng anh ta rất nghe lời vợ, nghe nói vợ bị đánh, anh ta lập tức nổi trận lôi đình.

Trong văn phòng nhà trường, giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh lén nói với Hoàng Lương: “Anh mau đi đi, người cô †a gọi tới là giám đốc Công an thành phố đấy, anh đánh vợ của anh ta, anh ta sẽ không tha cho anh đâu.”

Hoàng Lương cười khẩy, gọi người khác tới à? Ha ha, trò này thì anh cũng biết.

Anh lấy điện thoại vệ tinh ra: “Trung Nguyên, bảo trưởng ban Tuần tra Kinh Hải tới chỗ tôi ngay!”

Hoàng Lương không muốn đích thân ra tay xử lý chút chuyện vặt vãnh này bởi như vậy có vẻ hơi ức hiếp người khác quá, tốt hơn hết là để Trưởng ban Tuần tra nơi này xử lý.

Cúp điện thoại, Hoàng Lương cúi người kiểm tra, chỗ mắt cá chân của Tâm Ngữ có dấu răng, máu tươi đang rỉ ra, anh chạm hai ngón tay lên miệng vết thương, vài luồng chân khí lượn lờ bay ra.

Anh phải làm vậy để đề phòng con gái bị nhiễm virus dại, ai biết được con chó này có bị dại hay không.

Chẳng mấy chốc, ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát, tổng cộng có bảy chiếc xe cảnh sát và một xe đặc công chống bạo động tới đây.

Cao Bảo Quốc mặc đồng phục nhảy xuống xe đầu tiên, dẫn đầu xông vào văn phòng nhà trường.

“Mẹ kiếp, đứa nào chán sống dám đánh vợ của Cao Bảo Quốc này vậy!” Cao Bảo Quốc nổi trận lôi đình.

Ở Kinh Hải này, bắt nạt vợ anh ta chính là tát thẳng vào mặt giám đốc Công an thành phố.

Hoàng Lương liếc nhìn, thấy đối phương cao chưa đến một mét bảy, nặng tối thiểu một tạ, khuy áo đồng phục bị căng ra, để lộ những khúc thịt nần nãn ở bụng qua khe hở của áo.

Loại người như thế này đừng nói là làm giám đốc Công an thành phố, cho dù chỉ là công chức bình thường thôi anh ta cũng không đủ tư cách.

Không xét đến hình tượng, chỉ xét riêng số mỡ này thôi, liệu anh ta có thể đuổi kịp được tên tội phạm nào?

“Anh chính là người đánh vợ tôi phải không?” Cao Bảo Quốc chú ý tới Hoàng Lương.

Hoàng Lương không nói gì.

“Là anh đấy, chính là anh ta đấy! Mau bắt anh ta lại đi! Ôi chao..."

“Vợ à!" Cao Bảo Quốc vội vàng chạy lại chỗ vợ mình, hỏi han: “Vợ à, em sao vậy?”

“Ôi chao... Đau, đau đầu, đau thắt lưng, đau chân, chỗ nào cũng đều đau hết, anh mau bắt anh ta lại đi, tống anh ta vào tù, phán tù chung thân!”

Vợ Cao Bảo Quốc la lên.

“Mấy người các cậu mau bắt anh ta lại cho tôi!” Cao Bảo Quốc ra lệnh.

“Vâng!”

Mấy cấp dưới mặc đồng phục tuân lệnh.