Tru Thần Điện

Chương 47: Đều tại cô!



Hai người Cao Bảo Quốc lập tức ngừng đánh nhau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Bản thân Cao Bảo Quốc biết rõ thu nhập bất chính của mình trong mấy năm qua đủ để ngồi tù cả đời.

Mỗi khoản thu nhập đều được vợ anh ta ghi lại từng khoản một, nếu xử phạt như nhau...

"Đều tại cô! Đều tại cô!" Cao Bảo Quốc liên tiếp tát vào mặt vợ mình.

Nhưng vợ của Cao Bảo Quốc không còn phản kháng nữa, kết quả hiện tại đều là do chính cô ta gây ra.

Nếu không giành vị trí cuối cùng đó thì đã không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi...

“Điều tra thêm Bộ trưởng Bộ Giáo dục." Hoàng Lương nói.

Kẻ lạm dụng quyền lực như vậy ắt sẽ lách luật vụ lợi, một khi đã lách luật vụ lợi thì chắc chắn sẽ nhận hối lộ, đây là điều

khó tránh khỏi.

"Thầy giáo, chúng tôi đã đăng ký được chưa?" Hoàng Lương đưa bản đăng ký đã điền xong cho đối phương.

Thầy giáo tuyển sinh run rẩy nhận lấy: "Đăng ký được, được rồi."

Trải nghiệm hơn nửa đời trước cũng không đặc sắc như ngày hôm nay.

“Vậy thì tốt” Hoàng Lương nhẹ nhàng nắm tay con gái, chuẩn bị về nhà.

Vừa đi tới cửa, anh đột nhiên quay đầu lại nói: "Ồ đúng rồi, Ngụy Sâm, thịt con Chihuahua đó cho tôi, nhớ cho thêm hồi hương."

Nói xong, anh nắm tay Tâm Ngữ bước ra khỏi trường.

Vợ của Cao Bảo Quốc sửng sốt một lúc, sau đó hoàn toàn suy sụp, khóc lớn: "Hu hu... Người này rốt cuộc là ai! Hu hu... Đến bé ngoan của tôi cũng không thai”

Ngụy Sâm hừ lạnh một tiếng: "Nếu cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô, nhưng sau khi cô biết được, cũng chính là lúc cô phải chết!"

Câu nói này khiến vợ chồng Cao Bảo Quốc hoàn toàn hoảng hốt, không nói nên lời.

Trên đường về, Tâm Ngữ rất vui mừng, cuối cùng cô bé cũng được đến trường như những bạn nhỏ khác.

Đây chính là điều cô bé mơ ước bấy lâu.

Hai cha con trở lại phòng tổng thống, Cố Muội Ly cũng đã trở lại.

Tâm Ngữ vừa nhìn thấy mẹ, cô bé vui mừng chạy tới, ôm chầm lấy mẹ, liến thoắăng kể lại những chuyện xảy ra ở trường.

Lời của Tâm Ngữ nói mơ hồ không rõ, Cố Muội Ly nghe mà không hiểu ra làm sao.

Tóm lại cuối cùng cô cũng hiểu được một chuyện, đó là con gái đã đăng ký đi học được rồi.

Nhưng lúc này trên mặt Cố Muội Ly không hề có chút vui mừng nào.

"Sao vậy?" Hoàng Lương hỏi.

Cố Muội Ly vẻ mặt u sầu thở dài: 'Hôm nay tôi đi dọn dẹp nhà cửa, người bạn cùng lớp Tạ Thanh Vũ kia đã tìm tới, nói về buổi họp lớp tối mai."

Hoàng Lương khế cười nói: "Họp lớp thì làm sao? Em tham gia là được."

Cố Muội Ly lắc đầu, tâm trạng càng nặng nề hơn.

Dưới sự truy hỏi của Hoàng Lương, Cố Muội Ly chậm rãi nói: "Nhà hàng tổ chức họp lớp sẽ ở sơn trang Thanh Đằng ở ngoại ô phía Tây."

"Hửm? Là xa quá sao? Nếu không có chuyện gì anh sẽ kêu Trung Nguyên lái xe đưa em đi." Hoàng Lương không cho là quan trọng nói.

Cố Muội Ly không trả lời, thở dài nặng nề.

Một lúc sau, cô mới nói: “Sơn trang Thanh Đằng vốn là tài sản của nhà họ Cố. Sau khi gia đình chúng tôi bị trục xuất khỏi nhà họ Cố, vẫn luôn không thể tìm được việc làm. Sau này nhờ có giám đốc của sơn trang nhớ tình cũ mà cho bố tôi đến đó làm bảo vệ, còn mẹ tôi thì rửa bát ở đó.”

"Kinh Hải có nhiều nhà hàng đến thế, nhưng Tạ Thanh Vũ lại chọn chỗ này, đây rõ ràng là cố ý, vậy nên tôi cũng không định đi." Cố Muội Ly tức giận nói.

Hoàng Lương nghe xong có vẻ trầm tư.

"Không sao đâu, em cứ vui vẻ đi họp lớp, đều là bạn học cũ, có lẽ chuyện không như em nghĩ đâu." Hoàng Lương an ủi.

Cố Muội Ly nghe Hoàng Lương nói thế, sắc mặt tốt hơn chút, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng.

Hoàng Lương lại an ủi cô mấy câu, nói tối mai có thể đi cùng cô, Cố Muội Ly mới nở nụ cười.

Cô không biết tại sao, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Hoàng Lương, cô lại cảm thấy vô cùng an tâm và thoải mái.