Tru Thần Điện

Chương 7: Tâm Ngữ!



Lữ Trung Nguyên dốc toàn lực, trong vòng một phút anh ta nhất định phải tìm được tung tích của con gái Điện chủ.

"Cái gì? Con gái của Điện chủ bị bắt cóc?"

“Điện chủ có con gái khi nào?”

Tin tức nhanh chóng truyền đến biên giới, bốn đại sứ khi nghe Lữ Trung Nguyên nói Điện chủ có một con gái ngoài ngạc nhiên thì ai nấy đều vui mừng.

Con gái của Điện chủ sẽ là công chúa của cả Tru Thần Điện.

"Mẹ nó! Tôi muốn xem tên đáng chết nào dám bắt cóc công chúa nhỏ của chúng ta, chiến sĩ biên giới phía Tây, theo tôi đánh vào Kinh Hải!" Trong video, bộ râu của Thủ quốc sứ biên giới phía Tây Thịnh Hổ tung bay, nổi trận lôi đình nói.

Dám bắt cóc con gái của Điện chủ, không diệt cả dòng họ không thể trút hết giận.

"Thịnh Hổ, đừng xúc động!" Hộ quốc sứ biên giới phía Bắc, Lạc Phong vội vàng khuyên can.

Mấy người họ hiểu rõ nhất tính tình của Thịnh Hổ, nếu anh ta đi, nhất định sẽ đảo lộn cả Kinh Hải.

"Thịnh Hổ, Điện chủ không ra lệnh, mấy người chúng ta không được phép tự ý hành động." Định quốc sứ biên giới phía Nam, Nam Cung Yến đi theo nói, lúc này anh ta cũng hận không thể lập tức xông vào Kinh Hải, chính tay chém kẻ dám bắt cóc công chúa thành ngàn mảnh. Nhưng không ai được phép tự ý hành động nếu không có mệnh lệnh của Điện chủ, nếu không sẽ là vi phạm quân lệnh.

"Mẹ nó đã đến lúc nào rồi! Còn quân với chả lệnh, ông không để ý được nhiều vậy đâu." Thịnh Hổ nói xong nhảy lên máy bay chiến đấu Black Hawk, đánh lửa khởi động.

"Con hổ chết tiệt này, Điện chủ không ra lệnh là có lý do riêng của mình, nếu anh hành động liều lĩnh, làm hỏng việc của Điện chủ, nếu công chúa có sơ sót gì, anh có chết cũng không hết tội!"

Lời của Trấn quốc sứ biên giới phía Đông Cô Bại Thiên ngay lập tức khiến Thịnh Hổ bình tĩnh lại.

Nhưng bình tĩnh thì bình tĩnh, công chúa nhỏ bị bắt cóc, sống chết không rõ, làm sao anh ta có thể nhịn được? Lửa giận trong lòng anh ta đã sớm bùng lên rồi.

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!" Thịnh Hổ đấm một quyền trên máy bay chiến đấu.

"Đáng chết! Tâm trạng của tôi rất không tốt! Lạc Phong, nghe nói gần đảo Kim Ngư ở biên giới phía Bắc anh phát hiện mười mấy tàu chiến Nhật Bản. Bây giờ tôi muốn đi giết chết lũ khốn đó!"

Thịnh Hổ nói xong lập tức khởi động máy bay chiến đấu Black Hawk, dồn hết tốc lực xông về phía trước, tiếng nổ động cơ vang vọng trong không trung, nhắm thẳng về phía vùng biển Kim Ngư.

Trong một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô Kinh Hải.

“Anh Thiên, không ngờ con nhóc này lại có dòng máu gấu trúc quý hiếm.” Một bác sĩ trẻ hưng phấn nhìn xấp tiền trăm tệ trước mặt.

"Đệch!"

Hoàng Mao gọi anh Thiên đứng bên cạnh vỗ thẳng vào đầu anh ta nói: "Trông dáng vẻ chưa trải sự đời của mày này."

“Máu của con nhóc này chỉ là chút tiền trinh, nội tạng của nó mới là vàng thỏi đấy.”

"Nhanh lên. Đã liên hệ với gia đình tiếp theo rồi, chỉ chờ nội tạng của chúng ta thôi, một khi nội tạng đến, tối chúng ta có thể đi xõa chầu lớn."

Trên giường phẫu thuật, một cô bé làn da tái nhợt như tờ giấy, trông vô cùng yếu ớt, đang cố gắng mở to mắt.

Cô bé là con gái của Hoàng Lương, Tâm Ngữ.

"Mẹ ơi, Tâm Ngữ xin lỗi mẹ, con không thể ở bên mẹ nữa rồi." Tâm Ngữ lẩm bẩm trong lòng, cô bé chỉ mới sáu tuổi nhưng rất hiểu chuyện.

“Sau này mẹ phải ăn uống đúng giờ. Nếu con chết, mẹ sẽ không phải vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho con nữa.”

"Bố…"

"Con vẫn chưa được gặp bố? Chắc chắn bố vẫn còn sống phải không?"

"Tâm Ngữ ước gì có thể được gặp bố một lần..."

Nước mắt chảy dài trên khóe mắt cô bé.

Không được gặp bố là điều hối tiếc lớn nhất của cô bé.

Nhìn con dao mổ ngày một đến gần, Tâm Ngữ từ từ nhắm mắt lại.

"Rầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa lập tức nổ tung.

Hai người bị âm thanh bất ngờ dọa sợ run rẩy, con dao phẫu thuật khẽ run rạch ra một đường trên làn da của Tâm Ngữ, nhưng lại không có máu chảy ra.

"A!"

Cảnh tượng trong phòng khiến Hoàng Lương lập tức mất đi lý trí.

Anh ngẩng đầu gầm lên, đánh ra một quyền khiến đầu Hoàng Mao vỡ nát, não và máu bắn tung tóe khắp phòng.

Bác sĩ trẻ tuổi sợ hãi ngồi phịch xuống đất, cho dù đối với một bác sĩ, cảnh tượng đẫm máu như vậy cũng khiến dạ dày anh ta quặn thắt, nôn mửa ngay tại chỗ.

"Các người dám đụng vào con gái của Hoàng Lương tôi!" Đôi mắt của Hoàng Lương như muốn nứt ra, khí thế của Chiến thần chợt giải phóng.

Thân thể người thường của bác sĩ trẻ không chịu nổi áp lực này, đập mạnh vào tường, chân khuỵu xuống, phun ra một ngụm máu.

"Thưa, thưa ngài, tôi chỉ rút một ít máu của cô bé. Là, là bọn họ bảo tôi làm thế."

“Máu của con gái tôi đâu?” Hoàng Lương đè nén lửa giận trong lòng, ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải nhanh chóng cứu con gái.

Bác sĩ trẻ quỳ trên mặt đất, không khỏi run rẩy: "Đã, đã bán rồi, máu gấu trúc cực kỳ quý hiếm..."

"Đi chết đi!" Lời này vừa dứt, bác sĩ trẻ lại phun ra một ngụm máu lớn, chậm rãi ngã xuống đất không nhúc nhích, nội tạng của anh ta đều nát vụn.

Hoàng Lương vội vàng rút kim lấy máu từ bên cạnh ra, một đầu cắm vào cổ tay Tâm Ngữ, đầu còn lại cắm vào động mạch của mình.

"Điện chủ!" Lữ Trung Nguyên kinh hãi.

Hoàng Lương không có thời gian để ý, nhìn máu trong huyết quản chậm rãi chảy vào cơ thể con gái mình.

Vừa rồi anh nghe bác sĩ trẻ nói, con gái anh có dòng máu gấu trúc quý hiếm cùng nhóm máu với mình, đây chính là con gái của Hoàng Lương anh.

Giống, thật sự giống.

Hoàng Lương nhìn người trong lòng chăm chú, trên mặt nở nụ cười hiếm có.

Mười phút sau, Tâm Ngữ chậm rãi mở mắt.

“Bố, bố ơi, là bố sao?” Giọng nói yếu ớt của Tâm Ngữ vang lên.

Cô bé đã vô số lần ôm ảnh của bố mà ngủ quên, hình dáng của bố từ lâu đã khắc sâu vào tâm trí cô bé.

"Là bố, Tâm Ngữ, là bố đây." Hoàng Lương vui mừng đến rơi lệ.

"Thật sự là bố, con không phải đang nằm mơ chứ?" Tâm Ngữ dùng hết sức lực giơ tay lên.

Hoàng Lương nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, đưa lên bên mặt mình.

"Oa, con không phải nằm mơ, thật là bố, bố ơi! Khụ khụ..." Cảm nhận được hơi ấm trong tay, Tâm Ngữ vui mừng gọi.

Nhưng cô bé mất quá nhiều máu, cơ thế quá yếu ớt, sau khi ho hai tiếng rồi lại bất tỉnh.

"Tâm Ngữ!"

Hoàng Lương sợ hãi gọi, sau đó nín thở vận khí, tăng tốc độ lưu chuyển của mạch máu.

"Điện chủ!" Lữ Trung Nguyên vô cùng lo lắng, theo anh ta ước tính, lúc này Điện chủ đã truyền 2000 ml máu rồi.

Hoàng Lương sao có thể không biết, anh đang vô cùng đau lòng, đám người cặn bã này rõ ràng là muốn hút sạch máu của con gái anh!

"Trung Nguyên, điều tra rõ cho tôi, tôi muốn khiến người này biết hậu quả của việc động vào vợ con Hoàng Lương tôi." Giọng nói của Hoàng Lương bình tĩnh lạ thường.

"Vâng!"

Lữ Trung Nguyên chấn động, giọng điệu của Điện chủ càng bình tĩnh, chứng tỏ Điện chủ đang thực sự rất tức giận.

Bầu trời của Kinh Hải sắp sập rồi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sắc mặt Hoàng Lương dần dần tái nhợt.

Anh không thể tự vận khí chữa trị vết thương, bởi vì chân khí sẽ truyền vào cơ thể con gái thông qua mạch máu, cơ thể non nớt của con gái căn bản không thể chịu đựng được.

"Tâm Ngữ!"

Cố Muội Ly loạng choạng bước vào, lao đến bên con gái, không ngừng kêu khóc.

"Không sao đâu, đừng lo lắng, Tâm Ngữ chỉ bị mất quá nhiều máu nên tạm thời hôn mê, một lát nữa là sẽ tỉnh lại thôi." Hoàng Lương an ủi cô.

Nhìn con gái vẫn đang hôn mê, Cố Muội Ly ôm mặt khóc đến đau lòng.

"Cô Cố, thực xin lỗi, lời xin lỗi này đến quá muộn."

“Từ giờ trở đi, Hoàng Lương tôi sẽ bồi thường gấp bội cho những tổn thương cô và con gái đã phải chịu suốt bảy năm qua.” Ánh mắt Hoàng Lương chân thành, trong mắt ẩn chứa nước mắt.

Sau đêm đó, anh không ngờ rằng Cố Muội Ly lại mang thai, càng không ngờ cô sẽ sinh con gái ra.

Mang thai trước hôn nhân sẽ tạo ra rất nhiều áp lực cho hai mẹ con trong xã hội, chưa kể Cố Muội Ly vốn là cô chủ của nhà họ Cố, những dòng họ lớn này càng chú trọng thể diện hơn.

Anh nợ hai mẹ con họ rất nhiều, rất nhiều.

"Không cần!" Ngữ điệu Cố Muội Ly cực kỳ lạnh lùng: "Anh đã cứu con gái tôi, chúng ta đã huề nhau. Từ nay về sau, anh là anh tôi là tôi, chúng ta không nợ nhau gì cả."

Hoàng Lương còng muốn nói gì đó, nhưng chợt cảm thấy choáng váng, anh vội vàng cắn đầu lưỡi, dòng máu chảy khắp khoang miệng, lúc này anh mới ổn định được thân thể.

Cũng vào lúc này Cố Muội Ly mới nhìn thấy mạch máu của họ được nối với nhau, máu đang chảy vào cơ thể con gái cô từng chút một.

Lòng cô vô cùng phức tạp.

Cô hận người đàn ông trước mặt mình! Hận anh đã hủy hoại sự trong trắng, hủy hoại cuộc đời cô.

Mà người đàn ông khiến cô vô cùng căm hận này lại đang bất chấp mạng sống của mình, lấy máu của mình để cứu con gái cô.

Cô nhất thời quên mất Tâm Ngữ cũng là con gái của Hoàng Lương, là con gái của hai người họ.

"Mẹ…"

Một giọng nói yếu ớt vang lên, Tâm Ngữ từ từ mở mắt ra.

"Tâm Ngữ, con thấy thế nào?" Cố Muội Ly vội vàng hỏi.

"Tâm Ngữ cảm thấy tốt hơn nhiều, mẹ, bố đã về rồi." Tâm Ngữ chỉ vào Hoàng Lương, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.

Cố Muội Ly sửng sốt, sắc mặt trở nên lạnh lùng, không có bất kỳ lời giải thích nào, cô giành lại con gái mình khỏi vòng tay Hoàng Lương, ôm cô bé thật chặt.

"Tâm Ngữ, anh ta không phải là bố của con. Bố đã chết rồi."

"Mẹ nói dối, mẹ nói dối. Con ở nhà đã nhìn thấy ảnh của bố. Đó là bố con." Tâm Ngữ khóc nói, cô bé tuổi còn nhỏ, vốn không thể hiểu được yêu hận tình thù giữa người lớn.

"Tâm Ngữ ngoan, bây giờ con vẫn còn rất yếu, mẹ đưa con đến bệnh viện nhé." Cố Muội Ly ôm con gái đứng dậy bước ra cửa.

"Mẹ, bố có đi cùng không?" Tâm Ngữ nhìn Hoàng Lương với ánh mắt lưu luyến.

Cố Muội Ly im lặng.

"Tâm Ngữ yên tâm, tất nhiên là bố sẽ đi cùng. Bây giờ con hãy nghe lời mẹ, chút nữa bố sẽ đi tìm con."

Nghe Hoàng Lương nói vậy, Tâm Ngữ vui vẻ rúc vào trong ngực mẹ, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Nhìn bóng dáng hai mẹ con cô đơn gầy yếu rời đi, Hoàng Lương càng cảm thấy hổ thẹn hơn.

Anh hiểu tâm trạng lúc này của Cố Muội Ly, bảy năm chịu tổn thương không thể trong thời gian ngắn là bù đắp được.

Bây giờ anh chỉ có bồi thường, bồi thường gấp bội.