Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 14



Sự thật chứng minh, danh tiếng của tổ chức sát thủ đứng đầu Tu Chân Giới là có cơ sở.

Tống Nam Thời chỉ vừa tạo ra một tiếng vang nhỏ, shipper… sát thủ của Chết Rồi Sao (*) đã quay đầu nhìn sang.

(*) Trung Quốc có một công ty ship đồ ăn nhanh là Ele.me - Đói rồi sao, mặc đồng phục màu xanh da trời, chị nhà đang liên tưởng đến mấy anh shipper.

“Ngươi chủ động xuất hiện hay để ta ra tay!” Sát thủ uy hiếp.

Tống Nam Thời không còn cách nào khác đành phải dắt lừa ra ngoài.

Vừa ngước lên nhìn, hoàn toàn thất vọng.

Shipper này vậy mà không mặc đồ màu xanh da trời!

Có lẽ do sự thất vọng trong ánh mắt Tống Nam Thời quá mức mãnh liệt, sát thủ suýt nữa bị nàng làm cho mất hết tự tin.

Đời này gã đã ám sát vô số mục tiêu, nợ máu trên tay chồng chất, người nhìn thấy gã, có sợ hãi, có thống hận, nhưng người này…

Gã còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy nữ tu trước mặt khó hiểu hỏi: “Có phải đồng phục của các ngươi màu xanh không?”

Sát thủ: “??”

Cái gì mà đồng phục? Cái gì màu xanh?

Tống Nam Thời nhìn một cái, càng thêm thất vọng: “Xem ra không phải, vậy các ngươi có đối thủ cạnh tranh nào là Mễ Đoàn không?”

Trán sát thủ nổi gân xanh!

Nữ nhân này đang nói cái quái gì vậy!

Hắn cho là nữ tu này đang ra vẻ, cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi đừng phải lãng phí công sức nữa, nếu ngoan ngoãn chịu chết, lúc xuống hoàng tuyền còn có thể đi đầu thai sớm một chút…”

Nhưng lúc này Tống Nam Thời đã vô cùng thất vọng với gã shipper giả danh Đói Rồi Sao nhưng ngay cả đồng phục màu xanh cũng không mặc này. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người Vân Chỉ Phong đứng đối diện với gã shipper giả kia.

Vân Chỉ Phong bình tĩnh, không có cảm giác lo lắng khi tính mạng bị uy hiếp, chính là kiểu một nam nhân ngầu lòi lạnh lùng coi thường sự sống và cái chết.

Ừm, cũng ngầu đấy. Nếu như hắn không giữ chặt một con lừa đang muốn bỏ chạy thì đáng tin hơn.

Tống Nam Thời bước qua như thể không có ai xung quanh.

Sát thủ bị làm lơ: “??”

Hãy tôn trọng nghề nghiệp của ta! Cảm ơn!

Tống Nam Thời đi thẳng đến chỗ Vân Chỉ Phong, nhìn thoáng qua rồi khen: “Lừa không tồi.”

Vân Chỉ Phong: “... Cảm ơn.”

Sau đó hai người không coi ai ra gì hàn huyên ngay trước mặt gã sát thủ.

Tống Nam Thời: “Kẻ thù của ngươi?”

Vân Chỉ Phong: “Không quen biết, có lẽ là ai treo giải thưởng giết ta.”

Tống Nam Thời: “Ồ? Vậy hiện tại ngươi đáng bao nhiêu tiền thưởng?”

Vân Chỉ Phong: “Không biết.”

Tống Nam Thời: “Vậy ngươi biết tại sao tổ chức sát thủ kia lại tên là Đói Rồi Sao không?”

Thấy Tống Nam Thời vũ nhục tổ chức của mình, gã sát thủ không thể nhịn được nữa mở miệng cãi lại: “Người giang hồ gọi bọn ta là Chết Rồi Sao!”

Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn gã một cái.

Sau đó nàng vô cùng lễ phép xin lỗi: “Ngại quá, quen miệng.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn nhìn Tống Nam Thời bằng ánh mắt một lời khó nói hết, không để ý tới sắc mặt sát thủ xanh mét, nhàn nhạt nói: “Tổ chức sát thủ đứng đầu, tên ban đầu là Chết Canh Ba, bởi vì khi giao nhiệm vụ cho sát thủ, chủ thuê thường hỏi một câu là chết rồi sao, thời gian dài giang hồ đều gọi bọn họ là Chết Rồi Sao. Lãnh đạo của tổ chức sát thủ kia vì muốn nâng cao mức độ nổi tiếng cho tổ chức của mình nên đã đổi luôn tên của tổ chức.”

Tống Nam Thời: “...” Cũng có đầu óc kinh doanh đấy.

Vân Chỉ Phong dừng một chút, nhắc nhở như có điều ám chỉ: “Người này xếp hạng 42 trong bảng xếp hạng sát thủ của Chết Rồi Sao.”

Hạng 42, nghe thì có vẻ như một thứ hạng không quá xuất sắc, nhưng sát thủ có thể lên bảng xếp hạng của Chết Rồi Sao chỉ có tầm 300 người.

Tống Nam Thời vẫn đang ở Luyện Khí Kỳ.

Nhưng Tống Nam Thời dường như không hiểu Vân Chỉ Phong đang nhắc nhở nàng cái gì, nàng trầm ngâm đánh giá vị huynh đệ hạng 42 này một lúc, bình luận: “Nhìn diện mạo này chắc chắn mạng người trên tay cũng phải 3000 trở lên.”

Gã sát thủ bị dáng vẻ không coi ai ra gì của hai người làm tức đến bật cười, nhìn diện mạo hung ác kia có khi trên tay còn dính nhiều hơn 3000 mạng người ấy chứ.

Gã cười lạnh nói: “Sắp chết đến nơi rồi, ta xem các ngươi còn cười như thế nào!”

Nói xong gã rút từ bên hông ra một cái roi dài.

Roi dài vung lên, cây roi vốn dĩ mềm mại lúc này lại có vô số gai nhọn dựng ngược lên.

Bị cây roi này đánh trúng một cái thôi chắc chắn cũng phải trầy da tróc thịt.

Tống Nam Thời vẫn luôn đặt tay sau lưng, trong tay chậm rãi xuất hiện một quẻ ngọc, trên mặt lại vẫn tươi cười, không để ý chút nào nói: “Thế nên các ngươi thật sự không có đối thủ cạnh tranh nào tên là Mễ Đoàn à?”

42 huynh cười lạnh lùng: “Muốn biết sao? Sau khi ngươi chết có thể hỏi những vong hồn khác chết dưới roi của ta.”

Tống Nam Thời biết lần này e là không kéo dài thời gian thêm được nữa.

Nàng cầm quẻ ngọc định ra tay.

Bỗng có một bàn tay to từ đằng sau kéo nàng lại.

“Tống Nam Thời.” Vân Chỉ Phong nói: “Bây giờ ngươi đi, ta còn có thể đưa ngươi ra ngoài.”

Tống Nam Thời không quay đầu lại, chỉ đột nhiên nói: “50 linh thạch.”

Vân Chỉ Phong khựng lại, nghĩ đến bản thân hiện tại không xu dính túi, mặt không đổi sắc nói: “Ta cho ngươi con lừa này.”

Hai người nói chuyện người khác nghe không hiểu gì, gã sát thủ kia càng thêm bất mãn: “Này, các người…”

Gã còn chưa dứt lời, Tống Nam Thời chợt ra tay, một quẻ ngọc bỗng được tung ra: “Ly Vi Hỏa!”

Quẻ ngọc hoá thành Ly Hỏa giữa không trung, giống như linh xà ngưng tụ lại thành một bó, bò lên cây roi của gã sát thủ.

Đuôi roi nhanh chóng cháy đen.

Gã sát thủ kia không ngờ rằng chỉ bằng Ly Hỏa cỏn con mà có thể làm hỏng pháp khí của gã, trong lòng kinh hãi.

Nhưng hiển nhiên gã cũng thân kinh bách chiến, nhanh chóng ra quyết định duỗi tay chặt đứt nửa cây roi dài, Ly Hỏa theo đó mà tắt.

Gã còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ánh kiếm trắng muốt đã ập tới.

Sát thủ kinh hồn, chưa kịp nâng roi lên, gương mặt không biểu cảm của Vân Chỉ Phong đã gần trong gang tấc.

“Bụp!”

Gã bị đánh bay ra ngoài.

Khó khăn lắm mới ổn định được thân thể giữa không trung, trong lòng gã vô cùng cảnh giác chờ đối phó với kiếm chiêu của Vân Chỉ Phong, nhưng ngoài dự đoán, một cột lửa như những con rắn đột ngột bật lên từ trên mặt đất, đánh cho gã trở tay không kịp.

Đến khi gã dùng pháp chú áp ngọn lửa xuống thì ánh kiếm lại tới.

Ánh kiếm cộng thêm ngọn lửa dữ dội, sát thủ né trái né phải, mệt mỏi trốn tránh.

Mà bên ngoài vòng chiến, Tống Nam Thời đang đảm đương vai trò pháp sư tạm thời khẽ cười.

Đừng nóng vội, còn sớm mà.

Trong chiến trường, sát thủ vừa phải cảnh giác Vân Chỉ Phong vừa phải ứng phó với Ly Hỏa không biết sẽ bỗng nhiên bật ra từ chỗ nào khiến linh lực và thể lực của gã tiêu hao nhanh chóng.

Gã rất nhanh đã hiểu, hai người kia muốn kéo gã vào chỗ chết.

Ánh mắt gã chợt trở nên sắc bén, đột nhiên ngừng lại, thậm chí không thèm để ý tới kiếm của Vân Chỉ Phong, hai tay kết ấn, đầu ngón tay phát ra một tia sáng đỏ rực đáng sợ.

Đúng lúc đó, sau lưng gã vang lên tiếng lừa hí.

“Be… be be be!”

Ngay sau đó, một cái móng lừa mạnh mẽ đập vào đầu gã.

Sát thủ lập tức bị đá cho ngu người, động tác trên tay cũng dừng lại.

Tống Nam Thời giơ ngón tay cái lên: “Lừa huynh làm tốt lắm!”

Gián đoạn thi pháp bằng vật lý.

Lúc này, Vân Chỉ Phong đã nhân cơ hội đó một kiếm xử gã, thấy người này còn chưa từ bỏ ý định kết ấn, Vân Chỉ Phong nghĩ một lát, dứt khoát cho đầu gã thêm một quyền.

Lần này rất có phong phạm của lừa huynh.

Sát thủ trợn trắng mắt rồi chầm chậm nhắm mắt lại.

Tống Nam Thời thấy thế nhanh chóng chạy tới, đưa mắt nhìn người trên mặt đất, thấy gã còn thở thì nói ngay: “Dẫn người đi trước, tìm một nơi không có người.”

Vân Chỉ Phong theo bản năng hỏi: “Làm cái gì?”

Tống Nam Thời kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói với vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là giết người phanh thây, hủy thi diệt tích.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn nhìn Tống Nam Thời bằng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Sau đó hắn như có điều suy nghĩ: “Ta còn có một bình hóa thi phấn…”

Tống Nam Thời: “...”

Lần này đến lượt nàng khiếp sợ rồi.

Ta nói đùa thôi mà huynh đệ! Ngươi đang làm gì vậy?

Lúc này trong mắt Vân Chỉ Phong đang làm bộ làm tịch tìm hoá thi phấn trong nhẫn trữ vật trống rỗng hiện lên ý cười.

Nhưng nghĩ tới đây là nơi phải bắt buộc phải đi qua từ Vô Lượng Tông tới trấn Tiên Duyên, hai người vẫn tìm một chỗ vắng vẻ ít người thương lượng xem nên xử lý gã này như thế nào.

Vân Chỉ Phong hơi nhăn mày, đứng đắn nói: “Trên tay gã này đều là nợ máu, nhưng ta tạm thời không thể động vào hắn,... Có người đi tìm Chết Rồi Sao hạ tất sát lệnh với ta, vậy thì dù là người nhận lệnh hay hành tung của gã đều sẽ để lại dấu vết. Sát thủ của Chết Rồi Sao đều có mệnh đăng, một khi mệnh đăng tắt có người sẽ tìm tới được đây. Gã chết ở đây, đồng nghĩa nói với người khác ta ở đây.”

Nếu là bình thường, hắn giải quyết rắc rối xong đi chỗ khác là được.

Nhưng bây giờ…

Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua con lừa của Tống Nam Thời.

Hắn vẫn nghi ngờ không biết Kỳ Lân Huyết Ngọc của hắn có liên quan gì tới con lừa này hay không.

Tống Nam Thời vừa nghe vừa liến thoắng trả lời “ừm ừm”, trên tay lại chưa từng để yên.

Vân Chỉ Phong vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tống Nam Thời đang giở trò với gã sát thủ kia, thậm chí còn định cởi đai lưng của gã.

Vân Chỉ Phong ngơ người: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Tống Nam Thời cau mày, vô cùng bất mãn: “Đường đường hạng thứ 42, vậy mà ra ngoài lại không mang theo một viên linh thạch nào, chuyện này hợp lý sao?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn có một loại cảm xúc tên là cạn lời hiếm thấy.

Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Nhẫn trữ vật cũng cần linh lực khống chế, trong nhẫn trữ vật nhiều đồ thì sẽ phải phân nhiều tâm thần hơn để khống chế. Sát thủ đi ám sát là đặt cược cả tính mạng, không thể xảy ra chút sơ xuất nào, đồ vật mang theo đương nhiên càng ít càng tốt.”

Tống Nam Thời miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.

Vân Chỉ Phong lại nhìn nàng một cái.

Hắn phát hiện mình không hiểu cô nương này.

Hắn hỏi: “Ngươi không hỏi xem ta là ai, lại vì sao có người muốn đuổi giết ta à?”

Tống Nam Thời chém đinh chặt sắt: “Không hỏi.”

Vân Chỉ Phong: “Vì sao?”

Tống Nam Thời: “Phiền toái.”

Bên cạnh nàng có một đống nhân vật chính, không ai hiểu rõ hơn nàng rằng chuyện bị phiền toái quấn thân đối với một người qua đường như nàng có ý nghĩa như thế nào.

Hắn cứu nàng một lần, nàng trả một lần, cái này gọi là thanh toán xong nợ nần.

Chủ động dây vào phiền toái, đó gọi là đồ ngu.

Vân Chỉ Phong trầm tư nhìn Tống Nam Thời.

Cuối cùng, Vân Chỉ Phong phong ấn linh mạch của gã sát thủ kia, đồng thời cũng phong ấn thanh mạch (dây thanh quản) của gã, khiến gã không thể động thủ cũng không thể nói chuyện.

Trên người gã không có vết thương nặng, mệnh đăng sẽ không có gì khác thường. Sau khi bị phong ấn linh mạch gã cũng không chạy được, bên phía Chết Rồi Sao sẽ chỉ cho rằng gã đi làm nhiệm vụ chưa về.

Chỉ cần vượt qua được giai đoạn nhạy cảm này, sau này muốn làm gì gã sẽ chẳng cần băn khoăn nữa.

Vân Chỉ Phong suy nghĩ không biết có nên tìm một hang động nào đó trong núi sâu rừng già nhốt gã lại hay không.

Tống Nam Thời nhìn gã sát thủ kia, bỗng nhớ tới gì đó.

Nàng vội nói: “Ngươi đợi một lát!”

Nói xong, nàng dùng phù truyền tin liên hệ với Nhị sư tỷ Chư Tụ của nàng.

Bên kia rất nhanh đã kết nối: “Sư muội?”

Tống Nam Thời nói thẳng: “Nhị sư tỷ, không phải gần đây nhà hoả táng của tỷ đang thiếu người à? Chỗ muội có một người.”

Chư Tụ: “Hả? Người như thế nào?”

Tống Nam Thời: “Sát thủ về hưu, đúng chuyên ngành, trước đây phụ trách giết, bây giờ phụ trách chôn.”

Nếu nàng giới thiệu một sát thủ về hưu cho người khác sợ là đã sớm toang.

Nhưng Nhị sư tỷ lại lập tức có hứng thú.

“Vậy sao? Sư muội nói cặn kẽ cho tỷ biết đi.”

Tống Nam Thời: “Hiện tại gã bị phong ấn linh lực, nhưng thân thể cường tráng chôn một người hẳn là không thành vấn đề. Mỗi ngày sư tỷ chỉ cần cung cấp cho gã ba bữa cơm một chiếc giường là được, không cần tiền lương, không cần nghỉ phép, tốt nhất một ngày mười hai canh giờ một tháng ba mươi ngày, cả năm không nghỉ.”

Giọng nhị sư tỷ lập tức dịu dàng: “Một nhân viên tốt như vậy, đương nhiên là có bao nhiêu, tỷ lấy bấy nhiêu.”

Tống Nam Thời rất vừa lòng.

Chư Tụ cũng rất vừa lòng.

Hai người thống nhất thời gian giao người, cảm thấy mỹ mãn ngắt kết nối phù truyền tin.

Lúc ngẩng mặt lên, nàng thấy Vân Chỉ Phong đang nhìn nàng bằng sắc mặt phức tạp.

Hắn muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vô Lượng Tông các ngươi cũng làm cả những mối làm ăn như thế này à?”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng làm bộ không nghe thấy gì cả.

Vân Chỉ Phong cũng không truy cứu, thấy chuyện đã được giải quyết, suy nghĩ một lát rồi dắt con lừa của hắn đưa cho nàng: “Lúc nãy đã nói rồi, con lừa này là của ngươi.”

Tống Nam Thời không khách khí chút nào, thuận miệng hỏi: “Con lừa này của ngươi mua bao nhiêu tiền?”

Vân Chỉ Phong: “50 linh thạch.”

Tống Nam Thời khựng lại, nhìn hắn bằng ánh mắt đang nhìn một kẻ coi tiền như rác.

Vân Chỉ Phong cảm thấy không đúng: “Làm sao vậy?”

Tống Nam Thời: “Con lừa này chỉ là một con lừa bình thường, chưa mở linh trí, không phải linh thú.”

Vân Chỉ Phong cảm thấy không ổn: “Vậy giá cả…”

Tống Nam Thời: “50 linh thạch, ta có thể dắt về cho ngươi bốn con.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Ánh mắt hắn đờ đẫn.

Tống Nam Thời thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lời nói thấm thía: “Trên đời này còn có một thứ gọi là mặc cả.”