Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 19



Sau khi ngắt phù truyền tin, Tống Nam Thời cảm thấy ông trời đang chơi nàng.

Mười bảy năm trước, nàng là một người qua đường Giáp bình thường.

Nhưng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi này, số lần nàng gặp nhóm vai chính còn nhiều hơn một hai năm trước cộng lại.

Chân trước vừa nhặt được ông lão trong ngọc bội của Long Ngạo Thiên, chân sau đã trở thành phông nền cho nữ chính trùng sinh. Lần này còn quá mức hơn, được lắm, dứt khoát dùng nàng như bà mối thúc đẩy cho nam nữ chính trong truyện ngọt sủng.

Tống Nam Thời rất hiểu sự gấp gáp này vì cốt truyện của ba cuốn sách này sắp cùng nhau bắt đầu rồi.

Nhưng nàng cảm thấy không thể tóm được một NPC như nàng là mặc sức dùng như vậy chứ.

Nhưng nam nữ chính không trực tiếp gặp nhau, khi qua tay bà mối là nàng, nàng lại cảm thấy rất hợp lý.

Suy cho cùng, với tính cách sợ xã hội nghiêm trọng bình quân một tháng ra động phủ hai lần, một năm ra tông môn hai lần của tiểu sư muội, nam nữ chính phải tích tám trăm đời duyên phận mới có thể gặp nhau dưới điều kiện gian nan như vậy.

Tống Nam Thời nhìn nam chính thỏ đen với biểu cảm khó lường.

Vị Thái tử Yêu tộc kia còn đang bị nàng buộc vào trên bàn, hai cái tai dựng thẳng lên, trong đôi mắt thỏ đen như mực tràn đầy cảnh giác.

Biểu cảm của hắn vô cùng hung ác, Tống Nam Thời không chút nghi ngờ, hiện tại nếu nàng dám hành động thiếu suy nghĩ, vị Thái tử Yêu tộc này có thể biểu diễn một cho nàng xem một màn con thỏ nóng nảy cũng cắn người ngay tại hiện trường.

Nhưng không sao hết, nàng đã báo cho nữ chính rồi, sắp có thể ném củ khoai nóng phỏng tay này đi rồi.

Đương nhiên, dù nàng có vội vàng thế nào cũng không thể nói thẳng với nữ chính là tướng công tương lai của muội sắp bị ta lột da rồi, mau tới dẫn người về đi.

Không nói nữ chính nghĩ như thế nào, ở đây còn có một nam chính có thể nghe hiểu được tiếng người nữa đó.

Úc Tiêu Tiêu có chứng sợ xã hội nghiêm trọng, dễ lừa gạt, nhưng vị nam chính này nghe nói là Thái tử thoát ra khỏi trùng vây của mười tám Hoàng tử của phụ hoàng hắn, tâm kế này không có một ngàn phỏng chừng cũng phải tám trăm.

Nàng dùng một lý do tương đối hợp lý mời sư muội tới, còn không thể để vị nam chính này nghi ngờ có phải nàng đã biết thân phận của hắn rồi hay không.

Tống Nam Thời nhớ lại biểu hiện và lý do thoái thác vừa rồi của mình.

Rất tốt, rất hoàn hảo, không chút sơ hở.

Nàng đúng là một tiểu thiên tài.

Thấy sắp giải quyết được tên nam chính khó chơi này, ánh mắt Tống Nam Thời nhìn hắn không khỏi dịu đi nhiều.

Nghĩ tới hiểu lầm vừa rồi, Tống Nam Thời cảm thấy phải làm dịu mối quan hệ của nàng và nam chính trước khi hắn được nữ chính đón đi.

Vì thế nàng mang theo nụ cười từ ái bước đến trước bàn.

Mở ngoặc, bản thân nàng cho rằng rất từ ái, đóng ngoặc.

Trong mắt Trì Thuật An lại là nữ tử Nhân tộc đáng sợ này mang vẻ mặt nhìn nguyên liệu nấu ăn đi về phía hắn.

Thậm chí trong tay nàng còn cầm một con dao phay!

Sắc mặt Trì Thuật An tàn nhẫn, quyết định nếu nữ tử này thật sự coi hắn thành nguyên liệu nấu ăn, hắn liều chết cũng phải cắn đứt một miếng thịt của nàng!

Nàng chậm rãi đến gần, Trì Thuật An căng thẳng tột độ.

… Sau đó hắn thấy nữ nhân đáng sợ kia nhẹ nhàng cởi trói cho hắn, còn cười tủm tỉm nói: “Đừng sợ nha thỏ con, sao ta lại ăn ngươi chứ.”

Nàng dịu dàng nhấc hắn lên.

Sau đó theo bản năng buột miệng thốt lên: “Béo quá.”

Trì Thuật An: “...” Nữ tử Nhân tộc này vẫn muốn ăn hắn đúng không!

Tống Nam Thời không cẩn thận nói ra lời trong lòng. Nàng ho nhẹ một tiếng, vờ như không có chuyện gì xảy ra đặt con thỏ sang một bên, nghĩ xem lát nữa tiểu sư muội tới nàng nên lấy lý do nào cho hợp lý để giao nam chính cho muội ấy.

Mới vừa nghĩ tới đây, phù truyền tin trên người nàng nóng lên, Tống Nam Thời cầm lấy nhìn, đúng là phù truyền tin của Úc Tiêu Tiêu.

Tống Nam Thời vui mừng ra mặt.

Tâm trạng nàng tốt vô cùng nhận phù truyền tin: “Tiêu Tiêu à…”

Còn chưa dứt lời đã nghe thấy Úc Tiêu Tiêu ở bên kia khóc không ra nước mắt nói: “Sư tỷ, ngày mai muội tới tìm tỷ nhé. Hôm nay muội không tới được, Triệu sư tỷ muốn kéo muội đi lên trấn.”

Tống Nam Thời: “...”

Triệu sư tỷ, Triệu Nghiên.

Không phải, tại sao lại như vậy! Hai người các ngươi một người là nữ chính truyện ngọt sủng, một người là vai ác từ hôn Long Ngạo Thiên, từ khi nào mà quan hệ tốt đến nỗi có thể cùng đi dạo phố rồi?

Nàng còn chưa nói gì đã nghe thấy ở đầu bên kia Triệu Nghiên kiêu ngạo nói: “Ta sợ ngươi ngây người trong phủ lâu quá mọc nấm ra đấy! Bổn tiểu thư tới tìm ngươi đi chơi ngươi còn không vui à? Đây là ai? Sư tỷ của ngươi à? Bảo nàng cùng đi đi, nếu không chúng ta tới chỗ nàng cũng được…”

Tống Nam Thời nghe vậy nhanh chóng nói: “Cảm ơn! Không cần! Tạm biệt!”

Nói giỡn, nếu để Triệu Nghiên tới thật, với tính cách của nàng ta, nói không chừng nam chính sẽ thật sự thành một nồi thịt thỏ mất.

Ngắt phù truyền tin, Tống Nam Thời cau mày.

Nàng liếc nhìn con thỏ bị đặt ở bên cạnh.

Để tránh đêm dài lắm mộng, hiện tại nàng trực tiếp đưa con thỏ này sang cho tiểu sư muội cũng không phải là không thể.

Nhưng làm như thế, dù tiểu sư muội không nghi ngờ, tên nam chính đầy bụng xấu xa này chưa chắc sẽ không hoài nghi.

Nói cách khác… con thỏ này phải ở nơi này của nàng một ngày.

Tống Nam Thời: “...”

Mặt nàng biến thành không cảm xúc.

Lúc này, Trì Thuật An nhìn biểu cảm thay đổi của nàng, nhưng không còn tâm sức để cảnh giác.

Hắn có thể cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng suy yếu.

Chính hắn đều có thể cảm giác được, Tống Nam Thời đương nhiên cũng có thể nhìn ra.

Vì thế nàng bắt đầu rối rắm.

Với tình huống này của nam chính, theo lý thuyết ít nhất phải cho hắn ăn trước chút gì đó để khôi phục tinh lực.

Nhưng nam chính lại ăn linh thạch.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng đứng dậy, vào phòng bếp lấy một củ cà rốt đặt trước mặt con thỏ, đơ mặt nói: “Ăn.”

Ăn linh thạch cái rắm á, trong nguyên tác một khoảng thời gian sau khi nữ chính phát hiện nam chính thì không biết thức ăn của hắn là linh thạch, thế mà có thấy nam chính bị nữ chính nuôi chết đâu.

Trì Thuật An: “...”

Ma quỷ này rốt cuộc là muốn cho hắn ăn cà rốt, hay là định lấy cà rốt này để hầm hắn?

Cuối cùng, Tống Nam Thời dao sắc chặt đay rối cùng vứt con thỏ và củ cà rốt kia vào lồng sắt để tránh bạn trai tương lai của tiểu sư muội chạy mất.

Mắt không thấy tâm không phiền, nàng ra ngoài động phủ hít thở không khí.

Vừa ra khỏi cửa thì thấy lừa huynh đang vô cùng sung sướng.

Tống Nam Thời bỗng cảm thấy nàng như đang mở một cái trại chăn nuôi vậy, nào là rùa đen nào là thỏ nào là lừa, năm đó nàng nên tới bái sư ở Ngự Thú Phong mới đúng.

Nàng tiến lên: “Lừa huynh, đừng đùa nữa.”

Lừa huynh nhảy nhót chạy tới, định kéo Tống Nam Thời cùng nhau chơi.

Nhưng mà vừa mới tới gần, lừa huynh đột nhiên khựng lại, mặt mũi hiện lên vẻ đau đớn.

Tống Nam Thời còn chưa kịp phản ứng lại, nó đã ho dữ dội, điên cuồng lắc đầu.

Tống Nam Thời giật mình: “Lừa huynh, làm sao vậy?”

Nàng bước tới xem xét tình hình, mới đi được hai bước đã thấy lừa huynh bỗng phun ra thứ gì đó, đúng lúc rơi cạnh chân Tống Nam Thời.

Phun xong, sắc mặt nó trở nên “thoải mái”, Tống Nam Thời còn chưa kịp nhìn xem tình hình của nó rốt cuộc là thế nào đã vui vẻ chạy ra ngoài chơi mất.

Tống Nam Thời nhíu mày, chưa kịp xem xét tình hình của lừa huynh, nhìn xem lừa huynh phun ra là thứ gì trước đã.

Là một vật màu đỏ… cục đá?

Tống Nam Thời lấy ra một chiếc khăn tay, bọc đồ vật kia lại rồi giơ lên trước nắng quan sát.

Một màu sắc rất đẹp, giống như ngọc, nhưng lại cứng rắn và vẩn đục hơn ngọc nhiều, trông giống một cục đá xinh đẹp hơn.

Dù nó bị lừa huynh phun ra, nhưng bên ngoài lại sạch sẽ lạ thường, không dính chút dơ bẩn nào.

Tống Nam Thời nhìn nó, bỗng nhớ tới lúc còn ở trong rừng, Vân Chỉ Phong nói bởi vì lừa huynh nuốt lung tung cái gì đó nên hắn mới bẻ miệng lừa để bắt nó nhổ ra.

Mà nay lại thật sự nhổ ra một cục đá.

Chẳng lẽ… lời Vân Chỉ Phong nói là sự thật, hắn không phải kẻ cuồng ngược đãi động vật gì đó?

Tống Nam Thời nghĩ đến sự hiểu lầm của mình bỗng thấy hơi chột dạ.

Nhìn trái nhìn phải, nàng thuận tay ném cục đá này vào nhẫn trữ vật.

Thôi vậy, để tìm cơ hội nào đó xin lỗi Vân Chỉ Phong đi.



Sau khi tiễn Tống Nam Thời đi, Vân Chỉ Phong lại một mình vào trong núi lần nữa.

Lần này vẫn không thu hoạch được gì, hắn cũng không tìm được con “Yêu tộc thứ hai” kia.

Vân Chỉ Phong không biết đây có được tính là một tin tốt hay không.

Sau khi đi rừng về, hắn không có chỗ để đi nên lại quay về trấn trên, tiếp tục bày quán.

Ban đầu hắn bày quán không phải để làm ăn buôn bán, đơn giản chỉ là vì tìm hiểu tin tức.

Nhưng bây giờ…

Bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.

Hắn mang theo con mồi tới chỗ quầy hàng của mình rồi bỗng khựng lại.

Góc chéo đối diện hắn là sạp đoán mệnh của Tống Nam Thời, hôm nay nàng không tới, chỗ kia đương nhiên không có ai, nhưng ở bên trái sạp của Tống Nam Thời, sạp bán đồ chơi bằng đường ban đầu đã chuyển đi nơi khác, hiện tại dọn lại đây…

Ánh mắt Vân Chỉ Phong dừng lại trên lá cờ vải đang tung bay kia.

Lạc thiên tri mệnh, cố bất ưu(*).

[*] Trong Chu Dịch có câu: Lạc thiên tri mệnh, cố bất ưu, tức là “Vui theo sự sắp đặt của ý trời, biết được mệnh của mình, không phải lo lắng gì”.

Đây cũng là một sạp xem bói.

So với lá cờ hoa hoè loè loẹt kia của Tống Nam Thời, lá cờ vải này trông mộc mạc hơn nhiều.

Ngồi trước sạp là một thanh niên, khuôn mặt không nói là quá xuất sắc nhưng trên mặt thường hay nở nụ cười, khiến người khác nhìn vào có cảm tình ngay từ lần đầu tiên.

Nhìn như một Quẻ sư đáng tin cậy hơn nhiều so với Tống Nam Thời.

Nhưng Vân Chỉ Phong lại cảm thấy không thoải mái.

Hắn nhớ tới Tống Nam Thời, nàng rất thích mấy món đồ chơi làm bằng đường ở sạp bán kẹo đường kia. Mỗi khi tính xong quẻ của một ngày, dù có tiếc đến đâu nàng cũng sẽ mua một cây đồ chơi làm bằng đường ăn.

Nàng thậm chí còn sẵn sàng đoán mệnh miễn phí cho người bán kẹo.

Đối với một người yêu tiền như mạng như nàng mà nói, vậy đã đủ chứng minh nàng yêu thích người đó rất nhiều.

Hiện giờ ông chủ sạp kẹo kia chuyển đi rồi, người mới chuyển tới lại là người cạnh tranh với nàng, cũng không biết nàng có tức giận hay không.

… Ta nghĩ nàng có tức giận hay không làm gì?

Vân Chỉ Phong lắc đầu, lúc ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt mỉm cười của Quẻ sư trẻ tuổi kia.

“Tại hạ Quyết Minh Tử.” Gã nói: “Huynh đài, muốn bói một quẻ không?”



Tống Nam Thời nhốt con thỏ đen kia trong lồng sắt một đêm, chính mình đả tọa một đêm.

Đến ngày hôm sau, hai bên đều ỉu xìu, không biết là ai đang tra tấn ai.

Tống Nam Thời đầy quầng thâm mắt nhìn con thỏ đen kia.

Tốt lắm, không chết.

Nàng lại ném cho con thỏ đen một củ cà rốt, làm lơ ánh mắt u oán của nó, bấm đốt ngón tay tính xem khi nào Úc Tiêu Tiêu tới.

Nàng coi như hiểu rồi, không có tiền quả nhiên không xứng có tình yêu ngọt ngào.

Con thỏ này cùng với tiểu sư muội đúng là trời sinh một đôi.

Khó khăn lắm nữ chính sợ xã hội Úc Tiêu Tiêu mới tới cửa. Nàng ấy áy náy vô cùng, lắp bắp đang định xin lỗi sư tỷ của mình thì thấy Tống Nam Thời suýt nữa đã vui quá mà bật khóc, kéo thẳng nàng tới trước lồng sắt, nói: “Sư muội, muội xem đây là cái gì!”

Ánh mắt Úc Tiêu Tiêu dời xuống dưới.

Tống Nam Thời đứng bên cạnh không hiểu sao kích động lạ thường.

Đến rồi đến rồi, lần gặp thế kỷ đầu tiên của nam nữ chính, hãy tung cơm chó ra nữa đi…

“Đầu thỏ xào cay!” Sau đó nàng nghe thấy Úc Tiêu Tiêu buột miệng thốt ra.

Tống Nam Thời: “...” Nàng hoảng sợ nhìn Úc Tiêu Tiêu!

Nữ chính! Ngươi biết ngươi đang nói gì không thế!

Trì Thuật An cũng hoảng sợ nhìn Úc Tiêu Tiêu!

Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ rồi

Tại sao ma quỷ này lại muốn giữ hắn thêm một đêm! Hoá ra nàng ta muốn cùng người khác làm hắn thành đầu thỏ xào cay!

Có thể là không khí quá mức yên tĩnh, Úc Tiêu Tiêu lắp bắp nói: “Muội, muội nói sai rồi à?”

Nói xong nàng ấy giải thích: “Là do hôm qua, hôm qua Triệu sư tỷ đưa muội đi ăn đầu thỏ xào cay, vậy nên thấy con thỏ này muội không cẩn thận nên mới…”

Tống Nam Thời đen mặt: “Sau này bớt chơi với Triệu Nghiên lại, nàng ta chỉ biết dạy hư trẻ con!”

Úc Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đồng ý.

Tống Nam Thời lấy lại bình tĩnh, nói ra lời thoại nàng đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua.

Nàng dịu dàng nói: “Sư muội, lần trước lúc Linh Thú Các mở cửa, ta thấy muội rất thích động vật nhỏ, nhưng bởi vì ngoài ý muốn nên cuối cùng không chọn được con nào, muội xem con thỏ này thế nào, con thỏ này là hôm qua ta vào rừng bắt được mang về tặng cho muội làm thú cưng.”

Vừa nói xong, Úc Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu.

Nàng không nhìn con thỏ kia, đôi mắt mọi khi không dám nhìn thẳng vào người khác lúc này lại nhìn Tống Nam Thời.

Nàng ấy vui mừng lại không biết làm sao: “Tỷ nói… tặng cho muội à? Đây, đây vẫn là lần đầu tiên có người tặng quà cho muội.”

Nụ cười trên mặt Tống Nam Thời cứng lại, trong nháy mắt, nàng cảm thấy bản thân thật ti tiện.

Muội ấy vui vẻ như thế…

Im lặng một lát, nàng nhỏ giọng nói: “Bế nó lên nhìn đi, nó sẽ mang tới vận may cho muội.”

Úc Tiêu Tiêu được thương mà sợ bế con thỏ lên.

Con thỏ đen vẫn luôn cảnh giác được Úc Tiêu Tiêu ôm vào trong ngực, biểu cảm bỗng khựng lại, không hiểu sao cảm thấy hơi thả lỏng.

Trên người nàng… có một cảm giác làm người ta rất an tâm.

Tống Nam Thời tiến lên sờ đầu muội ấy, nói như muốn ám chỉ gì đó: “Sau này, nó chính là của muội.”

Úc Tiêu Tiêu liên tục gật đầu.

Tống Nam Thời bật cười, móc một quyển sách từ nhẫn trữ vật ra, nói: “Còn có cái này, muội cũng nhìn xem.”

Úc Tiêu Tiêu cúi đầu vừa thấy.

“Thỏ tám món”

Úc Tiêu Tiêu: “...”

Nàng lắp bắp: “Cho nên, vẫn là đầu thỏ xào cay à?”

Trì Thuật An: “...” Nàng quả nhiên là ma quỷ!

Tống Nam Thời cũng cúi đầu, nhìn thấy quyển sách kia, im lặng.

Nàng bình tĩnh nói: “Lấy sai rồi.”

Lại móc tiếp, là một quyển khác.

“Huấn luyện thú cưng như thế nào?”

Tống Nam Thời ám chỉ: “Đương nhiên, nếu thú cưng không nghe lời, quyển đầu tiên vẫn có thể sử dụng.”

Trì Thuật An thấy hơi ớn lạnh.