Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 2



Giang Tịch và ông lão im lặng nhìn bóng lưng Tống Nam Thời.

Hồi lâu sau, ông lão mới quay đầu lại hỏi: “Quẻ sư của Vô Lượng Tông các ngươi…” Ông ấy hơi khựng lại, “...đều như vậy à?”

Giang Tịch: “...”

Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Ông lão hưng phấn: “Ngươi nóng nảy, ngươi nóng nảy!”

Giang Tịch không để ý tới ông ấy.

Ông lão đi theo sau hắn, xoay một vòng rồi hỏi: “Sư tôn ngươi là Kiếm tu, ngươi cũng là Kiếm tu, tại sao tam sư muội của ngươi lại là một Đan sư?”

Giang Tịch sửa lại: “Quẻ sư.”

Ông lão biết nghe lời phải: “Được, Quẻ sư! Thế nên tại sao tam sư muội của ngươi không học kiếm?”

Giang Tịch không trả lời.

Ông lão hỏi cố thêm lần nữa hắn cũng không để ý tới.

Trong trí nhớ của hắn, “Tam sư muội” chỉ là một xưng hô, là một bóng dáng với cảm giác tồn tại yếu ớt.

Khoảng thời gian hắn có ấn tượng sâu sắc nhất về tam sư muội có lẽ là mười năm trước, khi tam sư muội đột nhiên ngừng học kiếm.

Hắn là đại sư huynh, thế nên đã đi tìm muội ấy hỏi một câu tại sao.

Cô gái nhỏ tùy tay đặt kiếm sang một bên, cầm tờ giấy màu vàng vẽ lung tung như trò trẻ con, được một lúc lại cầm sách y lên xem.

Nàng nói: “Không muốn, cho nên không học.”

Hắn nhíu mày: “Ở tuổi này của muội, muội biết rõ bản thân mình muốn làm gì sao?”

Cô gái nhỏ cười nhạt nhìn hắn một cái.

Nàng nói: “Huynh biết rõ bản thân mình muốn làm gì sao?”

“Huynh không biết, nhưng có lẽ muội biết rõ hơn huynh đấy.”

“Giang Tịch! Giang Tịch!”

Giang Tịch hoàn hồn.

Ông lão nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Giang Tịch lắc đầu: “Không có gì, ông vừa nói gì vậy?”

Lão nhân: “Nói về tam sư muội kia của ngươi.”

Giang Tịch: “Ừm.”

Ông lão bỗng nhiên nghiêm túc.

“Giang Tịch.” Ông ấy nói: “Ta nghi ngờ cô nương kia có thể nhìn thấy ta.”



“Hắt xì!”

Tống Nam Thời xoa mũi, nghi ngờ có người đang mắng nàng.

Hôm nay làm việc bất lợi.

Bởi vì hôm nay thật sự quá xui xẻo, nàng định bụng gieo một quẻ cho bản thân, nhưng vừa giơ tay lên đã dừng lại, suy nghĩ một lát sau đó xoay người đi tới Huyền Thông Phong.

Huyền Thông Phong là nơi duy nhất dạy Quẻ sư ở Vô Lượng Tông. Trước đây sau khi Tống Nam Thời xác định nàng muốn làm Quẻ sư đã đi thẳng lên Huyền Thông Phong học ké.

Mặc dù nàng là đệ tử của Lan Trạch Phong, nhưng bản lĩnh Quẻ sư của nàng hơn một nửa đều đến từ Huyền Thông Phong.

Huyền Thông Phong nằm ở góc Tây Nam trong Vô Lượng Tông, bên trên chỉ có một tiểu viện ở đỉnh núi, còn bị bố trí trận pháp không cho phép ngự kiếm cùng với tất cả các pháp khí phi hành.

Đến khi Tống Nam Thời thở hổn hển bò lên trên bằng hai cái đùi, còn chưa kịp đẩy cửa đã có một giọng nói quái đản từ trong vọng ra.

“Ôi, đệ tử thân truyền của Lan Trạch Phong đại giá quang lâm tới Huyền Thông Phong nho nhỏ này của ta, lão già đây thật là sợ quá.”

Tống Nam Thời: “???”

Hôm nay nàng có hạn gì với mấy ông cụ à? Tại sao gặp người nào người nấy đều khịa kháy nàng.

Nàng trực tiếp đẩy cửa ra: “Sư lão đầu, người uống lộn thuốc à?”

Một ông lão nhỏ gầy khô quắt xoay người lại, có lẽ do nhỏ gầy quá mức nên trông khuôn mặt có vài phần hung ác khắc nghiệt.

Ông ấy tiếp tục khịa kháy, trào phúng: “Hôm qua Bất Quy kiếm Tôn trở lại tông môn, đệ tử thân truyền như ngươi lại còn có thời gian rảnh đến địa bàn của lão già này cơ à?”

Tống Nam Thời kinh hãi: “Cái gì? Sư tôn của con về rồi sao?!”

Sư lão đầu: “... Con không biết hôm nay sư tôn con về à?”

Tống Nam Thời mờ mịt: “Con nên biết à?”

Hai người đứng ở cửa mắt đối mắt.

Sư lão đầu đột nhiên nhớ tới cái gì: “Đợi đã, cho nên liên tiếp năm sáu ngày này con không bước ra khỏi Lan Trạch Phong không phải đang chuẩn bị để nghênh đón sư tôn con à?”

Tống Nam Thời: “... Con đóng cửa luyện đan mà, không luyện đan thì tháng sau lấy đâu ra tiền.”

Sư lão đầu: “...”

Ông ấy giận dữ nói: “Con nghèo quá đấy!”

Tống Nam Thời không nói lời nào, híp mắt đánh giá ông ấy từ trên xuống dưới.

Sư lão đầu cảnh giác: “Làm sao?”

Tống Nam Thời chỉ nhìn chằm chằm vào ông ấy, một lúc lâu sau, lúc ông ấy sắp bùng nổ nàng mới chậm rì rì nói: “Con nói này Sư lão đầu, không phải người đang ghen tị đấy chứ?”

Sư lão đầu lập tức thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: “Ta ghen? Ta mà lại ăn dấm của tên Ân Bất Quy kia? Con đừng nói nhảm!”

Oh, đích thị là ghen tị rồi.

Tống Nam Thời chỉ cười tủm tỉm không nói lời nào.

Tên của Sư lão đầu là “Sư Ngã”, theo vai vế, Chưởng môn còn phải gọi ông ấy một tiếng sư bá. Tuổi ông ấy có lẽ còn lớn hơn tuổi của Ân Bất Quy và Chưởng môn cộng lại, nhưng lại là một ông lão có tính tình kỳ quặc.

Tống Nam Thời biết ông ấy nhiều năm như vậy, cảm thấy nói ông ấy có thù tất báo đã là khen ông ấy rồi.

Ông ấy sống một mình trên Huyền Thông Phong, không thích ra ngoài, cũng không thích giao du với người khác.

Tống Nam Thời có thể quen biết ông ấy, theo lời của Sư lão đầu là hoàn toàn dựa vào nàng mặt dày.

Tống Nam Thời tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.

Lúc trước nàng vừa mở mắt ra đã biến thành một đứa bé không thể tự chăm sóc bản thân. Sau đó nàng được sư tôn mang về Vô Lượng Tông, từ lúc sáu tháng đến năm ba tuổi nàng được nuôi dưỡng cùng những đứa trẻ mồ côi được tông môn thu lưu trong Cô Ấu Đường dưới chân núi.

Nàng sắp quên mất mình còn có một người sư tôn.

Cho đến một ngày, nàng và tay nải nhỏ của nàng bị người ta ném ra ngoài cửa Cô Ấu Đường, quản sự nói: “Sư tôn ngươi tới đón ngươi.”

Tống Nam Thời: Ồ, nàng còn có một sư tôn.

Vị sư tôn kiêu căng ngạo mạn kia xuất hiện trước mặt nàng, nhìn nàng một cái rồi gật đầu nói: “Đã đến lúc tập kiếm được rồi.”

Sau đó nàng bị sang tay cho thầy dạy kiếm vỡ lòng cho đệ tử nội môn.

Dùng hai chữ để hình dung thiên phú luyện kiếm của Tống Nam Thời: Nát bét.

Lúc nàng đang học vỡ lòng, đồ đệ đầu tiên của Phong sư thúc nhà hàng xóm cũng học vỡ lòng. Nàng học vỡ lòng tới năm thứ tư, đồ đệ thứ tư của sư thúc nhà hàng xóm đã học vỡ lòng xong rồi.

Thầy dạy vỡ lòng cho nàng càng dạy càng thấy nghi ngờ cuộc đời, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng nghi ngờ năng lực dạy học của mình.

Tống Nam Thời chỉ có thể an ủi thầy rằng có khi đó là vấn đề của nàng thì sao.

Thầy nàng nhìn học trò lưu ban bốn năm của mình khóc oà ngay tại chỗ.

Hắn buồn bực không biết nên giải thích thế nào với Bất Quy Kiếm Tôn, Tống Nam Thời lại cảm thấy thầy nàng không cần phải buồn bực, dù sao thì làm gì có sư tôn nhà nào mà giữ đồ đệ nhà mình học vỡ lòng đến bốn năm cũng không thấy lạ ở đâu cả.

Nàng cảm thấy người nên sầu chính là mình mới đúng.

Suy cho cùng thì Bất Quy Kiếm Tôn cũng chỉ biết về kiếm, nàng là đồ đệ của y, có nghĩa là cả đời này cũng chỉ có thể cùng kiếm chiến đấu đến chết.

Vậy có lẽ phải đánh đến chết thật.

Nhưng nàng không thể nói thẳng ta không làm đồ đệ của ngài nữa.

Dù sao thì Bất Quy Kiếm Tôn cũng đã cứu nàng, còn nuôi dưỡng nàng nhiều năm như vậy. Thời buổi này chỉ bởi vì không học được mà rời khỏi sư môn, đó gọi là khi sư diệt tổ, sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng.

Lùi một vạn bước mà nói, dù cho nàng thuận lợi rời khỏi sư môn thì lại có ai sẽ nhận nàng chứ.

Ai dám đối nghịch với Bất Quy Kiếm Tôn?

Nàng chống cằm, dùng hai canh giờ suy nghĩ xem nên làm như thế nào, sau đó dùng thời gian hai tháng cuối cùng cũng chặn được sư tôn xuất quỷ nhập thần của nàng.

Nàng nói thẳng: “Ta không học kiếm.”

Bất Quy Kiếm Tôn nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Ta không có gì khác có thể dạy ngươi.”

Tống Nam Thời: “Không sao cả, ta tự mình đi học, chỉ cần sư tôn đồng ý cho ta đi là được.”

Bất Quy Kiếm Tôn nhìn nàng một lúc lâu rồi gật đầu: “Được.”

Từ đó về sau Tống Nam Thời lấy cái danh “Sư tôn cho phép ta tự do học tập”, bắt đầu đi học ké khắp Vô Lượng Tông.

Luyện đan học một chút, vẽ bùa học một chút, luyện khí học một chút, y thuật học một chút.

Rời khỏi kiếm, vậy mà nàng lại cảm thấy dù là cái gì nàng cũng rất được.

Nhưng nàng lại luôn cảm thấy dù học cái gì vẫn cứ thiếu thiếu cái gì đó.

Cho đến một ngày, nàng bò lên một ngọn núi nàng chưa từng tới trên Vô Lượng Tông, Huyền Thông Phong.

Trên Huyền Thông Phong chỉ có một ông lão.

Một ông lão xem bói.

Nghe nói ông lão này đã từng có mười ba đồ đệ, sau này bởi vì nhiều nguyên nhân mà đã chết hết không còn một ai. Vì thế có người nói, Quẻ sư nhìn trộm thiên cơ khiến trời đất không vui, cho nên mới giáng xuống sát khí.

Từ đó về sau Vô Lượng Tông chỉ còn một Quẻ sư là ông ấy.

Lúc ấy Tống Nam Thời cảm thấy mấy tu sĩ này đúng là mê tín.

Nàng mệt bở hơi tai bò lên núi, ngồi đối diện với Sư lão đầu đang ngơ ngẩn nói: “Người dạy con xem bói có được không?”

Sư lão đầu: “Được cái con khỉ khô!”



Tống Nam Thời không nhịn được “chậc chậc” hai tiếng.

Bây giờ nàng đã hiểu tại sao bàn tay vàng của nàng lại là hệ thống bói toán rồi.

Đó là muốn nàng trở thành đồ lừa đảo một cách triệt để đây mà.

Sư lão đầu: “Con chậc cái khỉ gì.”

Tống Nam Thời thấy ông ấy thẹn quá hoá giận sắp đuổi nàng xuống núi, nháy mắt nghiêm túc lại, nghiêm trang nói: “Thực ra con tới tìm người là có chính sự.”

Sư lão đầu liếc nàng một cái: “Con? Chính sự?”

Tống Nam Thời khiêm tốn nói: “Là như thế này, tại hạ bất tài vừa kiếm được một khoản nhỏ.”

Sư lão đầu: “Ồ, rồi sao?”

Tống Nam Thời cố làm ra vẻ: “Cho nên muốn nhờ người hỗ trợ tính một chút xem vận may hôm nay của tại hạ như thế nào? Đặc biệt là… tài vận.”

Sư lão đầu kinh hãi: “Con còn có thứ gọi là tài vận này sao?”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng không phục: “Sáng nay con kiếm được tận sáu mươi linh thạch đấy!”

Sư lão đầu thương hại: “À, vậy đợi hôm nay hao tiền đi, ngũ tệ tam khuyết(*), trong mệnh thiếu tài. Kiếp này cho dù ngày nào đó con có phi thăng thì cũng không phát tài được đâu, đừng có mơ nữa.”

(*) Ngũ tệ tam khuyết là hình phạt mà tất cả thầy tướng số phong thủy đều không thể tránh khỏi bởi vì bọn họ đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ: Ngũ tệ là năm điều tệ hại: góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật; tam khuyết là ba điều thiếu thốn: tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực.

Tống Nam Thời: “...”

Ngũ tệ tam khuyết, trong mệnh thiếu tài.

Sư lão đầu đã từng nói, bọn họ làm cái nghề bói toán này biết quá nhiều thiên cơ, không trả giá chút gì đó là không được.

Ngũ tệ tam khuyết, dù là Quẻ sư có chút tên tuổi cũng như vậy.

Góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật, Tống Nam Thời từng cho rằng hình phạt của nàng là “cô đơn.”

Sau này dù cho nàng kiếm được bao nhiêu tiền đều sẽ vì đủ loại nguyên nhân kỳ quặc mà ra đi, cuối cùng trở lại trạng thái không xu dính túi.

Sư lão đầu nhìn nàng một lúc lâu, một lời khó nói hết nói có thể trong mệnh của nàng thiếu “tài”.

Tống Nam Thời không nhận mệnh, thấy Sư lão đầu câu nào câu nấy cũng là “mệnh thiếu tài”, nàng hừ lạnh một tiếng, trách mắng: “Phong kiến mê tín!”

Sư lão đầu: “Ha ha ha ha ha!”

Tống Nam Thời cảm thấy hôm nay nàng không nên tìm ông lão mê tín này, vung tay áo định đi.

Sư lão đầu: “Đứng lại.”

Bước chân Tống Nam Thời khựng lại: “Sao vậy ạ?”

Sư lão đầu không tình nguyện nói: “Cuối cùng thì sư tôn con cũng trở lại, con không biết thì thôi, nếu đã biết thì cũng phải làm gì đó để giữ thể diện. Lát nữa về chuẩn bị chút lễ mọn hiếu kính sư tôn con, đỡ để người ta mượn cớ nói con bất hiếu, không tôn kính sư trưởng.”

Tống Nam Thời phất phất tay: “Con chắc chắn sẽ làm một đồ đệ hiếu kính sư tôn, người yên tâm đi.”

Nàng giơ ngón tay cái lên với ông ấy.

Sư lão đầu nhìn ngón tay cái của nàng, đột nhiên lại bắt đầu khịa kháy: “Ông già nhà ta có gì mà không yên tâm. Con chính là đệ tử thân truyền của Lan Trạch Phong, người khác có cầu cũng không có một người sư tôn là Kiếm Tôn như con đâu.”

Tống Nam Thời: Này…

Người bảo con phải hiếu thuận là ngài, đến lúc con hiếu thuận người khác người không vui cũng là ngài.

Lòng người già như kim đáy biển.

Khó hầu.

Tống Nam Thời lắc đầu rời đi.

Trở lại động phủ của mình, Tống Nam Thời cân nhắc một hồi lâu, nàng có “lễ mọn” gì có thể tặng cho vị sư tôn chưa gặp mặt được mấy lần kia của nàng được chứ?

Nàng nhìn động phủ của mình một vòng.

Nồi móp, chén bể, lò vỡ.

Thế này...

Thôi, quà không quan trọng, quan trọng là ở tấm lòng.

Nàng cầm lấy cái lò luyện đan sắp nát kia của mình, quyết định phát huy kiêm chức sở trường đặc biệt, luyện một lò đan để chắp vá vào… à không để bày tỏ lòng thành của nàng.

Mà với những Kiếm tu như Bất Quy Kiếm Tôn, loại đan dược dùng nhiều nhất chắc chắn là thuốc trị thương.

Tống Nam Thời suy nghĩ một lúc rồi xem qua chỗ đan dược nàng còn thừa lại, trong lòng đã có ý tưởng.

Hồi Xuân Đan, nội thương ngoại thương đều có tác dụng, uống hay thoa ngoài da đều được, có thể nói nó giống như dầu gió vạn năng trong nhóm thuốc trị thương.

Điều quan trọng nhất là nó còn rẻ nữa.

Bắt tay vào làm thôi.

Nhóm lửa, làm nóng lò, Tống Nam Thời chậm rãi cho dược liệu vào theo thứ tự.

Dưới sự điều khiển của trận pháp, lò luyện đan dần dần hiện lên ánh sáng.

Sau đó...

“Bùm”!

… Sau đó nó nổ luôn.

Tống Nam Thời mặt xám mày tro, mặt đơ ra nhìn cái bếp lò muốn nghỉ việc cũng phải nghỉ một cách oanh liệt kia.

Thông minh như nàng, vào lúc nguy cấp, còn không quên tính sổ.

Một cái bếp lò cần khoảng 70 linh thạch.

Hôm nay nàng kiếm hời được 60 linh thạch.

Thâm vốn 10 linh thạch.

Lời Sư lão đầu nói lại vang lên bên tai nàng.

Vậy chờ hôm nay hao của đi!

Đã hiểu!

Tống Nam Thời đơ mặt đứng ở tại chỗ, đột nhiên nhớ đến gì đó, nàng quay đầu chui vào đống tạp vật, bới ra một thứ.



Bên kia, Giang Tịch và lão nhân đang không ngừng tranh chấp.

Ông lão tự xưng họ Liễu, Giang Tịch gọi ông ấy là Liễu tiên sinh. Bởi vì cảm kích lúc trước khi hắn sắp chết trời xui đất khiến ông ấy đã cứu hắn một mạng, thế nên bình thường khi đối mặt với Liễu tiên sinh, Giang Tịch thường rất dễ nói chuyện.

Nhưng cũng chỉ là lúc bình thường mà thôi.

Giờ phút này, Giang Tịch đen mặt nói: “Ý của ông là bảo ta dùng lời ngon tiếng ngọt tiếp cận tam sư muội, tra xét xem muội ấy có thể thấy được ông không á?”

Liễu lão nhân giúp hắn khái quát lại một cách chính xác: “Cái đó người ta gọi là mỹ nam kế.”

Giang Tịch phất tay áo: “Xằng bậy!”

Liễu lão nhân tận tình khuyên bảo: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hay sao?”

Giang Tịch cảm thấy ông ấy đang vô cớ gây rối: “Ta không muốn! Hơn nữa chuyện này căn bản không có khả năng!”

Liễu lão nhân cũng cảm thấy không có khả năng.

Nhưng ông ấy bị nhốt một ngàn năm, cho dù không có khả năng, ông ấy cũng muốn thử một lần.

Thấy Giang Tịch cực kỳ phản kháng với “mỹ nam kế” tinh diệu của mình, ông ấy chỉ có thể lấy lui làm tiến, không tình nguyện nói: “Vậy để ta nhìn nàng ấy thêm một lần nữa đi. Ta chỉ quan sát một chút, có khi là ta nhìn lầm thì sao?”

Giang Tịch nhắm mắt lại, không tình nguyện nói: “Chỉ duy nhất lần này thôi, không có lần sau nữa đâu.”

Liễu lão nhân cảm thấy Giang Tịch keo kiệt.

Giang Tịch cảm thấy ông ấy làm xằng làm bậy.

Hai người đều không quá tình nguyện đi tới động phủ của Tống Nam Thời, không lâu sau đã đến nơi.

Hai người vừa cãi nhau vừa thản nhiên nhìn sang.

Sau đó đồng thời dừng lại.

Bên ngoài động phủ, Tống Nam Thời khoanh chân ngồi trên ngạch cửa, vô cùng chăm chú quan sát một trận pháp.

Hoa văn phức tạp, ngọn lửa màu xanh nhạt, là một trận pháp điều khiển trong lúc luyện đan.

Nhưng mà trong trận pháp lại không có lò luyện đan, mà là…

Giang Tịch mờ mịt: “Sư muội tại sao lại đặt một cái nồi vào trong trận pháp?”

Một cái nồi sắt to.

Kiểu nồi mà nhà ăn sau bếp hay dùng, cái nồi sắt mà nấu một bữa có thể khiến mấy tráng hán ăn no.

Liễu lão nhân im lặng một lát, hoang mang hỏi: “Tu Chân Giới các ngươi đều lưu hành nấu cơm như thế này sao?”

Lão không hiểu gì, nhưng lại cảm thấy rất chấn động.

Giang Tịch cảm thấy có lẽ không phải như vậy, nhưng hắn cũng rất mờ mịt không hiểu ra sao.

Lúc này, Tống Nam Thời cũng ngẩng đầu lên.

Nàng chào hỏi: “Ơ, sư huynh.”

Giang Tịch mờ mịt: “Tam sư muội, muội đây là...”

Tống Nam Thời bình tĩnh: “Như huynh nhìn thấy, luyện đan.”

Giang Tịch: “...” Đáp án không có khả năng nhất đã xuất hiện.

Hắn im lặng một lát, trong giọng nói có vài phần hoang mang và nghi ngờ cuộc đời: “Bây giờ luyện đan, đều lưu hành dùng… nồi sắt à?”

Tống Nam Thời: “... Thật đáng tiếc không phải, mọi người đều rất lưu hành dùng lò luyện đan.”

Giang Tịch không hiểu sao lại khẽ thở phào.

Thật tốt quá, Tu Chân Giới này vẫn rất bình thường!

Ngay sau đó hắn càng hoang mang.

“Vậy lò luyện đan của muội đâu?” Hắn hỏi.

“Huynh hỏi cái này hả.” Tống Nam Thời bình tĩnh đứng dậy, đi vào trong nhà.

Giang Tịch càng hoang mang.

Không lâu sau, Tống Nam Thời đã quay lại.

Trong tay nàng cầm một cái… lò luyện đan vỡ chỉ còn một nửa.

“Nổ rồi.” Nàng thản nhiên nói.

Sau khi yên lặng một lúc lâu, Giang Tịch đột nhiên hỏi: “Sư muội, vậy muội có thể nói cho huynh, hiện tại muội muốn dùng cái lò luyện đan vỡ này để làm gì không?”

“À.” Tống Nam Thời hơi nghiêng người, để lộ nước canh trong lò luyện đan.

Mùi thơm ngào ngạt.

“Sư huynh, huynh muốn ăn cơm không?” Nàng hỏi.