Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 27



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên trời, Long Ngạo Thiên được nhập mật mã chính xác khởi động máy cuối cùng đã tìm được bug của hắn.

Trước mở bug, Long Ngạo Thiên bị một sát thủ Nguyên Anh Kỳ đánh cho như chó, mà sau khi mở bug Long Ngạo Thiên lập tức khác hẳn.

Trong tay hắn cầm kiếm sắt rách nát không biết nhặt được ở cửa thôn nào, lấy thân Trúc Cơ hành hung đại năng Nguyên Anh thành chó.

Tống Nam Thời: “...”

Vân Chỉ Phong: “...”

Tàu điện ngầm, lão nhân, xem di động.(*)

(*) Đây là một meme nổi tiếng.

Dnh minh hamemejpg

Cảnh tượng trước mắt thật sự quá mức thần bí và thái quá, thế cho nên Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong không thể có nổi kinh ngạc cảm thán và khiếp sợ.

Hai người vẫn luôn duy trì khuôn mặt cứng đờ nhìn đại sư huynh nhiệt huyết sôi trào đánh giết ngược giữa không trung.

Tống Nam Thời thậm chí còn có thời gian nghĩ, nếu đặt ở Long Ngạo Thiên trong nguyên tác, hiện tại nhất định phải có hai người qua đường Giáp kiêm chức giải thích, vừa biểu đạt khát khao và không thể tin nổi của mình vừa có thể đánh giá chiêu thức và chiến cuộc của Long Ngạo Thiên với pháo hôi, giải thích độ trâu bò của Long Ngạo Thiên cho các độc giả.

Cho nên đời trước lúc Tống Nam Thời xem loại tiểu thuyết này, nàng luôn luôn cảm thấy người chân chính thâm tàng bất lộ trong tiểu thuyết không phải Long Ngạo Thiên, mà là một đám người qua đường Giáp đúng giờ xuất hiện ở chiến cuộc của Long Ngạo Thiên như đi làm công ăn lương vậy.

Bọn họ không chỉ có thể không bị làm pháo hôi, còn có thể thấy rõ nhóm đại năng chiến đấu, hơn nữa có thể thuộc như lòng bàn tay tuyệt kỹ gia truyền của người ta.

Đây đâu phải người qua đường Giáp, đây rõ ràng là Tảo Địa Tăng.

Nhưng đáng tiếc là hai người qua đường Giáp hiện giờ là nàng và Vân Chỉ Phong rõ ràng không đủ tiêu chuẩn.

Nhưng nàng mới nghĩ vậy, Liễu lão nhân ở bên cạnh đã vội không chờ nổi vào việc.

Nét mặt ông ấy đúng mực, giọng điệu vừa phải: “Chiêu thức của sát thủ có bóng dáng Thần Đao năm đó. Năm đó Thần Đao oai phong không có địch thủ, đáng tiếc một sớm ngã xuống, không ngờ hiện giờ truyền nhân thành sát thủ.”

Trước tiên biểu đạt sự trâu bò của đối thủ.

Lại nói: “Đao tu luôn luôn bá đạo, gã vừa dùng chiêu kia là phá sát chiêu của Thần Đao, càng là bá đạo trong bá đạo.”

Sau đó giải thích tuyệt kỹ gia truyền của đối thủ.

Cuối cùng là vẻ kinh ngạc cảm thán: “Không nghĩ tới một đao bá đạo như vậy, thế mà bị Giang Tịch phá bằng một kiếm!”

Ngươi có giỏi thế nào, Long Ngạo Thiên càng giỏi hơn!

Tống Nam Thời: “...”

Quá kinh điển.

Kinh điển đến nàng rất muốn lấy sổ nhỏ ra ghi lại, để tránh lần sau bị bắt vào cương vị người qua đường Giáp lại không nói được.

Lúc nàng kinh ngạc cảm thán như vậy thì nghe thấy Vân Chỉ Phong gọi nàng: “Tống Nam Thời.”

Tống Nam Thời sợ hãi kinh ngạc, kém tí nữa cho rằng Vân Chỉ Phong cũng muốn lên tiếng làm người qua đường Giáp.

Nhưng mà Vân Chỉ Phong lại nói: “Kiếm trong tay của sư huynh ngươi, ta đã thấy, là một Luyện Khí sư trấn Tiên Duyên làm, 50 linh thạch một cái.”

Tống Nam Thời gật đầu: “Ừm, cùng giá với lừa của ngươi.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Có thể đừng nói đến giá lừa ở chỗ này không?

Vân Chỉ Phong dừng một chút, phân tích: “Hiện tại tu vi của sư huynh ngươi là Trúc Cơ Kỳ, mơ hồ có tư thế đột phá Kim Đan Kỳ, kiếm khí bên trong kiếm chiêu nồng đậm, rõ ràng đã lĩnh ngộ kiếm ý. Một kiếm tu mới vừa lĩnh ngộ kiếm ý thường thường không thể khống chế tốt, trong lúc cảm xúc kịch liệt tiêu hao linh lực quá mức kích phát kiếm ý. Nói vậy dưới hai điều này, lúc này hắn mới có thể nghịch chuyển tình thế trong giây lát.”

Hắn muốn hợp lý hóa bug của Long Ngạo Thiên.

Tống Nam Thời gật đầu: “Ừm, cho nên ngươi muốn nói gì?”

Vân Chỉ Phong im lặng một lát.

Sau đó hắn trịnh trọng nói: “Ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc vừa rồi ngươi mới tính quẻ gì cho sư huynh ngươi. Cho dù là đột phá tâm cảnh hay là lĩnh ngộ kiếm ý, đều nên có một cơ hội.”

Dừng một chút, lại nói: “Đương nhiên, nếu không thể nói, ngươi coi như ta chưa hỏi.”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi chần chờ: “Cũng không có gì không thể nói...”

Dừng một chút, nàng nghiêm túc nói: “Đại khái là trích lời trẻ trâu?”

Vân Chỉ Phong: “...” Không hiểu.

Nhưng Tống Nam Thời cảm thấy lời này của Vân Chỉ Phong nhắc nhở nàng.

Nàng có lẽ nên có một quyển trích lời trẻ trâu để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, dẫu sao nàng ngó trái ngó phải, mật mã mở bug của đại sư huynh Long Ngạo Thiên thân ái nhà nàng đều là câu trích lời trẻ trâu kia!

Nàng đang tập trung suy tư thì nghe thấy Vân Chỉ Phong ở bên cạnh nói: “Có thể nhờ ngươi nói kỹ được không.”

Tống Nam Thời: “?”

Nói kỹ cái gì. Vân Chỉ Phong: “Trích lời trẻ trâu.”

Tống Nam Thời: “...”

Ánh mắt nàng dần dần quái lạ.

Vân Chỉ Phong không biết vì sao Tống Nam Thời nhìn hắn vậy, nhưng hắn lại có trực giác không ổn.

Hắn dừng một chút, nhỏ giọng giải thích: “Đột phá tâm cảnh chỉ có thể gặp không thể cầu, nhưng có đôi khi phương pháp lại là tương đồng. Ta từng bị thương, tu vi có tổn hại, ta muốn thử xem cái này có tác dụng với ta hay không.”

Nói xong, hắn còn trịnh trọng nói: “Làm ơn.”

Tống Nam Thời: “...”

Lần đầu tiên nàng nghe yêu cầu này, trong chốc lát rất chấn động.

Hơn nữa thái độ của Vân Chỉ Phong thật sự quá mức trịnh trọng, Tống Nam Thời hơi ngại.

Nàng chần chờ nói: “Nhưng mà trích lời trẻ trâu...”

Còn chưa dứt lời, đã thấy Vân Chỉ Phong thản nhiên nói: “Mặc kệ có hậu quả gì, tại hạ một mình gánh chịu!”

Tống Nam Thời: “...”

Người này nhất định coi trích lời trẻ trâu trở thành bí pháp nguy hiểm gì đó rồi.

Tống Nam Thời một lời khó nói hết: “Ta có thể nói.”

Vân Chỉ Phong nghiêm túc: “Ngươi nói đi.”

Sau đó, hai người bắt đầu giao lưu trích lời trẻ trâu trong cảnh Long Ngạo Thiên mở bug.

Tống Nam Thời khá nghiêm túc: “Mệnh ta do ta không do trời!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Thứ đồ chơi gì?

Thấy vẻ mặt Vân Chỉ Phong sững sờ, Tống Nam Thời lại đổi câu khác: “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!”

Vân Chỉ Phong: “...” Hắn càng mờ mịt.

Tống Nam Thời kiên trì không ngừng: “Ta muốn hôm nay, lại không che được mắt ta!”

“Thần chắn giết thần! Phật chắn giết Phật!”

“Kiếm đến!”

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong dần dần chết lặng.

Im lặng một lúc lâu, hắn nói với vẻ phức tạp: “Hóa ra lệnh sư huynh... có yêu thích kỳ lạ như thế.”

Tống Nam Thời nhún vai: “Đây chính là Long Ngạo Thiên.”

Vân Chỉ Phong không hiểu ra sao.

Long Ngạo Thiên? Không phải Sư huynh Tống Nam Thời tên Giang Tịch à?

Chẳng lẽ là biệt danh?

Nhưng hắn vốn không ôm hy vọng quá lớn, bây giờ phương pháp này vô dụng với hắn, hắn cũng không quá thất vọng.

Hắn cảm thấy yêu thích của Giang Tịch rất độc đáo.

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Giang Tịch còn đang đánh với sát thủ.

Tống Nam Thời nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi: “Trước khi bị thương, ngươi rất lợi hại à?”

Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạm được.”

Ồ, đó chính là rất lợi hại.

Tống Nam Thời gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy ngươi từng lâm trận bùng nổ Trúc Cơ giết ngược Nguyên Anh giống đại sư huynh ta không?”

Vân Chỉ Phong thực sự cầu thị: “Chưa từng có.”

Tống Nam Thời vừa nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rốt cuộc Tu Chân Giới cũng không phải Long Ngạo Thiên ở khắp nơi thì thấy Vân Chỉ Phong giản dị nói: “Bởi vì ta tu luyện khá nhanh.”

Tống Nam Thời: “???”

Vân Chỉ Phong giải thích: “Ta tu luyện nhanh hơn bạn đồng trang lứa một chút, trong người cùng tuổi không ai đánh lại ta. Lên trên nữa là thế hệ trước, bọn họ tự giữ thân phận, không muốn đánh với ta. Cho nên ta chưa từng gặp tình huống yêu cầu lâm trận giết ngược mới có thể thắng.”

Hắn nói khá khéo léo, nhưng Tống Nam Thời nghe ra “Những người thế hệ trước sợ thua ta cho nên không đánh với ta”.

Vẻ mặt nàng lập tức một lời khó nói hết.

Vừa rồi nàng còn cảm thấy Vân Chỉ Phong này thành thật, hiện tại lại càng nói càng thái quá.

Theo hắn nói, Long Ngạo Thiên đi được con đường “Chớ khinh thiếu niên nghèo”, vậy hắn đi là con đường “Con trai ông trời”?

Vậy hắn không phải vai chính thì chí ít cũng phải là vai ác.

Nào có nhiều vai chính vai ác như vậy, còn đều để nàng gặp phải!

Thôi, làm ra vẻ cũng không phạm pháp.

Lúc này Vân Chỉ Phong còn đang làm ra vẻ: “Lúc chạy trốn ta đã bị trọng thương. Khi đó đánh đến sống chết, ta không coi như toàn thân mà lui, bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cho nên cũng coi như không phân thắng thua...”

Tống Nam Thời vỗ tay, tán thưởng, thành công làm một người qua đường Giáp.

Vân Chỉ Phong vừa thấy đã biết nàng không tin.

Hắn lạnh lùng ngậm miệng lại.

Lúc này, Giang Tịch ở bên kia giết ngược một trận kết thúc.

Giang Tịch một kiếm đánh ngã sát thủ từ giữa không trung xuống, một chân đạp lên ngực gã, ngay sau đó nâng tay lên, không lưu tình đâm xuyên qua đan điền của gã.

Sát thủ kêu thảm một tiếng rồi ngất.

Giang Tịch lạnh mặt, trên mặt dính máu tươi tôn lên mày kiếm mắt sáng sát khí bừng bừng.

Nói thật, quá đẹp trai.

Đại sư huynh đẹp trai quay đầu, nhìn về phía Tống Nam Thời, khàn khàn nói: “Tam sư muội, huynh đã làm được.”

Tống Nam Thời cực mừng, nhấc chân chạy về phía Giang Tịch.

Giang Tịch theo bản năng dang tay ra, muốn ôm tiểu sư muội mà mình vẫn luôn để thiệt thòi.

Trên mặt hắn đầy động lòng.

Liễu lão nhân nhìn đôi sư huynh muội vô cùng cảm động này, cũng đầy cảm động.

Chỉ có Vân Chỉ Phong tỉnh bơ.

Hắn cảm thấy, không đơn giản như vậy.

Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Giang Tịch cảm động nói: “Tam sư muội...”

... Sau đó tam sư muội hắn lướt qua hắn, bổ nhào vào bên cạnh sát thủ kia.

Giang Tịch: “???”

Tống Nam Thời còn nhắc nhở hắn: “Dịch dịch cái chân ra.”

Long Ngạo Thiên còn chưa làm ra vẻ xong đã bị bắt dịch chân.

Tống Nam Thời nhìn thoáng qua sát thủ kia, lộ ra một nụ cười vừa lòng.

Sau đó nàng vung tay lên, nói: “Chia của!”

Giang Tịch và Liễu lão nhân: “...” Hả?

Vân Chỉ Phong không kiềm được bật cười, đi qua.

Tống Nam Thời đã nhanh chóng vẽ kế hoạch chia của xong.

Nàng nói: “Đại sư huynh bỏ sức lớn nhất, lấy sáu phần, muội và Vân Chỉ Phong nhúng tay ít, mỗi người hai phân.”

Nói thật, nàng yêu tiền thì yêu tiền, nhưng rất có nguyên tắc.

Vân Chỉ Phong nhắc nhở: “Trên người hắn hẳn có tiền đặt cọc đơn hàng của Giang Tịch.”

Tống Nam Thời vung tay lên: “Cũng chia!”

Liễu lão nhân xem dáng vẻ thuần thục của bọn họ, không khỏi hoài nghi: “Rốt cuộc bọn họ đã làm bao nhiêu hoạt động đen ăn đen này rồi?”

Lúc này Giang Tịch mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Không cần, phần của huynh...”

Tống Nam Thời lại quay đầu, cười tủm tỉm nói: “Không được, đây là quy củ.”

Giang Tịch nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong.

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong tự nhiên, không hề cảm thấy đen ăn đen với đồng bạn có gì không đúng.

Bọn họ còn bàn bạc.

Vân Chỉ Phong nói: “Ta có một túi trữ vật của nhóm Ngự Thú Sư dùng để đựng linh thú, có thể đựng có linh thú thần thức, tất nhiên có thể đựng người. Cất gã vào đó trước, trở về bán cho sư tỷ ngươi.”

Giang Tịch: “...”

Nhị sư muội bắt đầu làm mua bán người từ khi nào thế?

Trong lúc nói chuyện, hai người lục soát ra được gần năm vạn linh thạch từ trên người sát thủ kia.

Tống Nam Thời hít ngược một hơi khí lạnh!

Đây, đây, đây...

Nhưng nàng lưu luyến bắt đầu chia linh thạch.

Chẳng qua Giang Tịch nhất định không chịu lấy nhiều, chỉ bằng lòng chia đều với bọn họ.

Hắn nói: “Tam sư muội, đây là phần muội nên có.”

Tống Nam Thời cũng không ép buộc.

Nàng chỉ nói: “Chờ sau khi về đưa sát thủ này đến chỗ Nhị sư tỷ, muội đưa tiền cho huynh.”

Giang Tịch: “...”

Cho nên có người nào nói cho hắn, rốt cuộc nhị sư muội bắt đầu làm mua bán người sống từ khi nào không?

Tam sư muội còn là thuộc hạ của nàng ấy?

Giang Tịch lấy được món tiền đen ăn đen đầu tiên của cuộc đời trong cái sự tự hỏi về đời này.

Nói thật ra, Giang Tịch không thiếu tiền.

Nhưng Tống Nam Thời cười tủm tỉm, hiển nhiên rất vui vẻ.

Vân Chỉ Phong có tính tình lạnh nhạt lúc này cũng ôn hòa hơn.

Giang Tịch không khỏi cảm thấy số tiền này làm người ta rất vui vẻ.

Hắn không kiềm được bật cười.

“Đại sư huynh.”

Tống Nam Thời đột nhiên quay đầu, dựng ngón tay cái với hắn.

Giang Tịch sững người.

Sau đó hắn đột nhiên bật cười.

Vân Chỉ Phong nhướn mày nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Ngươi sắp đột phá Kim Đan.”

Giang Tịch chần chờ một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”

Vân Chỉ Phong: “Bí cảnh không phải chỗ để đột phá, tốt nhất ngươi áp chế tu vi, chờ sau khi ra ngoài hãy đột phá.”

Giang Tịch gật đầu: “Ta đã hiểu.”

Hắn nhìn bóng dáng Tống Nam Thời, nhấc chân đi qua.

Lúc này, Tống Nam Thời đang tính xem trên tay mình có bao nhiêu linh thạch.

Giang Tịch đi đến bên cạnh nhìn nàng tính, chờ sau khi nàng dừng lại với tâm trạng tốt, lúc này mới hỏi: “Sư muội, muội tính quẻ tượng kia cho huynh, rốt cuộc là cái gì?”

Tống Nam Thời quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: “Huynh tin số mệnh không?”

Giang Tịch chần chờ.

Nhưng không chờ hắn trả lời, Tống Nam Thời đã nói: “Huynh không tin. Nếu huynh tin vào số mệnh, cảm thấy người ti tiện sinh ra đã ti tiện, vậy không cần chờ cho tới hôm nay, huynh đã sớm nên chịu trói.”

Giang Tịch im lặng một lát, chậm rãi nói: “Đúng vậy, huynh không tin.”

Tống Nam Thời cười cười: “Thật khéo! Muội cũng không tin.”

Giang Tịch kinh ngạc: “Muội là Quẻ sư...”

Tống Nam Thời ngắt lời hắn: “Chính vì là Quẻ sư, muội tiếp xúc nhiều mệnh số, cho nên mới không tin.”

Nàng cười khẽ: “Nếu muội tin số mệnh, cần gì phải mỗi ngày nghĩ cách phá mệnh cách quỷ nghèo này của muội nữa?”

Giang Tịch cũng không kiềm được bật cười.

Tống Nam Thời không nhìn hắn, chậm rãi nói: “Cho nên đại sư huynh à, lúc ấy muội tính ra cái gì, không quan trọng, quan trọng là huynh chịu tin cái gì.”

Giang Tịch ngơ ngẩn.

Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, Tống Nam Thời đã đi theo Vân Chỉ Phong xử lý hiện trường.

Liễu lão nhân tà tà bay đến cạnh hắn.

Ông ấy há mồm nói: “Sư muội này của ngươi...”

Giang Tịch nói tiếp: “Có chút đồ vật ở trên người, phải không?”

Liễu lão nhân nghẹn, lẩm bẩm trách hắn cướp lời mình.

Giang Tịch chỉ cười không nói, cảm thấy tâm cảnh rộng mở chưa từng có.

...

Ba người đen ăn đen một phen thì dứt khoát dừng lại tại chỗ hai ngày, để Giang Tịch đả tọa củng cố tu vi của mình, đừng đột nhiên độ kiếp ở ngay trong bí cảnh.

Đến ngày thứ ba, Giang Tịch mở choàng mắt, ba người tiếp tục khởi hành.

Tống Nam Thời hỏi Giang Tịch đi đâu.

Giang Tịch nói thẳng: “Chúng ta đi tìm Giác Anh Thảo.”

Tống Nam Thời sửng sốt.

Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái: “Giác Anh Thảo?”

Giang Tịch gật đầu: “Ta đã hứa hẹn mang Giác Anh Thảo cho tam sư muội, nhưng không tìm được.”

Vân Chỉ Phong: “Vậy tìm đi.”

Tống Nam Thời vội vàng nói: “Hiện tại muội đã không cần...”

Nàng chưa nói xong, Vân Chỉ Phong đã nói: “Nếu không tìm được đồ vật, vậy cho dù hiện tại không cần, về sau cũng luôn có lúc cần.”

Số ít với đa số, chuyện này cứ vậy được quyết định.

Từ trước đến nay Tống Nam Thời cảm thấy da mặt mình rất dày, nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy rất ngại ngùng.

Nàng nói không ra nổi vì sao.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể khô cằn nói: “Nếu các ngươi muốn tìm, vậy tìm đi.”

Sau đó, ba người bước lên con đường tìm kiếm Giác Anh Thảo.

Tống Nam Thời biết loại linh thảo này rất khan hiếm. Lúc trước nàng nói muốn Giác Anh Thảo với Giang Tịch là ôm suy nghĩ hắn sẽ không nhớ rõ mới thuận miệng nói một thứ khó tìm như vậy.

Cho nên Giang Tịch tìm kiếm lâu như vậy cũng chưa tìm được.

Tống Nam Thời sắp cho rằng lần này cũng sẽ tay không mà về. Nàng còn nghĩ, chờ tìm hai ngày không thấy thì khuyên bọn họ nên bỏ đi làm việc khác.

Nhưng mà không biết là số hên hay là vừa khéo, quyết định bắt đầu tìm Giác Anh Thảo, ngày hôm sau bọn họ thấy được dấu vết của Giác Anh Thảo ở trên một vách núi.

Hoa nhỏ màu lam nở rộ rung rinh trên vách đá ở vách núi.

Tống Nam Thời ngây người.

Trong nháy mắt, Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy một sự kiên định làm đến nơi đến chốn.

Nàng không nói ra được cảm giác này đến từ đâu, nàng chỉ cảm thấy, thật ra đến bí cảnh này cũng không xấu.

Nàng cứ vậy mang theo sự cảm động mông lung, chủ động bước lên hái Giác Anh Thảo.

Tay nàng vừa chạm vào đóa hoa màu lam kia, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười.

Sau đó tươi cười đọng lại trên mặt nàng.

Ngay sau đó, chuông cảnh báo trong đầu nàng vang lên, mỗi một tế bào đều kêu gào nguy hiểm.

Nhưng không đợi nàng có phản ứng, toàn bộ thế giới của nàng bắt đầu quay cuồng, thân thể của nàng rơi xuống không trọng lượng.

Bên tai Tống Nam Thời nghe được tiếng gọi của Vân Chỉ Phong: “Tống Nam Thời!”

Còn có Giang Tịch: “Tam sư muội!”

Ngay sau đó hai bàn tay một trái một phải bắt được bả vai nàng.

Nhưng thế này cũng chả làm được cái mẹ gì.

... Ba người cứ vậy cùng nhau rơi xuống.

Cảm giác không trọng lượng mãnh liệt truyền đến.

Tống Nam Thời nhanh chóng hoàn hồn sau một trận choáng váng, thân thể vẫn rơi xuống, bên tai là giọng ổn trọng của Vân Chỉ Phong: “Tống Nam Thời, đưa tay cho ta.”

Tống Nam Thời không đáp, im lặng thật lâu, chỉ lạnh mặt nhìn thoáng qua Giác Anh Thảo trên tay mình giữa không trung.

Giờ này phút này, sự cảm động không biết từ đâu đến của nàng đều hóa thành một câu.

... Đầu óc nàng thật sự bị Vân Chỉ Phong ăn mới có thể tin tưởng hai tên chó này.

Thân thể vẫn rơi xuống, không biết nơi này rốt cuộc cao bao nhiêu, Tống Nam Thời đơ mặt nghe hai nam nhân nghiêm trang đàm luận đây rốt cuộc là chỗ nào bên tai ngoài thêm phiền thì chẳng có tác dụng qué gì, trong chốc lát vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Dẫu gì các ngươi phải để một người ở trên nghĩ cách chứ.

Bây giờ hay rồi, hai người cùng xuống, thật đúng là không sinh cùng ngày nguyện chết cùng giờ cũng không được.

Sau đó nàng bật cười: “Ha ha.”

Hai nam nhân vô dụng dừng lại.

Im lặng quỷ dị.

Ngay sau đó, giọng cẩn thận của Giang Tịch truyền đến: “Sư muội, muội có ổn không?”

Tống Nam Thời: “Ha ha ha.”

Giang Tịch: “...”

Bên tai, Liễu lão nhân - theo bọn họ rơi xuống - tặc lưỡi, nói: “Xong rồi! Tam sư muội của ngươi điên rồi.”

Giang Tịch vội vàng nói: “Sư muội, muội đừng sợ. Tuy rằng không biết phía dưới là gì, nhưng nếu có nguy hiểm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ muội!”

Vân Chỉ Phong cũng nói: “Tống Nam Thời, ngươi yên tâm...”

Bọn họ hứa hẹn rất có lực.

Phía dưới có gì nguy hiểm hay không, Tống Nam Thời không biết, nhưng nàng lại cảm thấy, vào lúc không có nguy hiểm, hai thằng chó này rõ ràng mới là nguy hiểm lớn nhất.

Đầu óc nàng thật sự bị hai người kia cùng nhau gặm mới có thể tin chuyện ma quỷ của bọn họ.

Miệng nam nhân đúng là quỷ lừa người.

Lời cổ nhân không thể khinh thường.

Vì thế nàng lại cười: “Ha ha ha ha.”

Giang Tịch hoảng loạn: “Sư muội, muội đừng cười, huynh sợ hãi.”

Lúc này, Vân Chỉ Phong giữ sự im lặng cao độ.