Trừ Yêu Truyện

Chương 148: Vật dưới thân ngạnh phát đau, dường như muốn nổ



Ban đêm.

Cửu Tiêu cùng Thái Thập ngủ ở phòng ngủ chính, A Dung ngủ trong phòng khách ở thiên điện.

Đêm tối thẫm, đèn dầu mờ ảo, cửa phòng đóng chặt, các cung nhân chìm sâu vào giấc ngủ, ít khi có người đi lại, không khí tĩnh lặng.

"Cọt kẹt" một tiếng, cửa phòng A Dung bị đẩy ra. Một nam tử cao lớn mặc quần áo đen bước vào phòng, chậm rãi đi đến mép giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ của A Dung, đôi mắt đen nhánh toát ra tình yêu cùng nhớ nhung không che giấu. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh lệ của A Dung, động tác mềm nhẹ cẩn thận, dường như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật trân quý. Khi lướt qua môi đỏ kiều nộn, cổ họng Cửu Tiêu lăn lộn, ánh mắt nóng rực, không khống chế được khát vọng trong lòng mà cúi người hôn lên đôi môi mềm mại. Ngón tay lần xuống dưới tiến vào quần áo A Dung, vừa mới cởi bỏ một nút áo, dường như Cửu Tiêu nghĩ tới gì đó, bàn tay khựng lại. Hắn ngước mắt nhìn búi tóc của A Dung, ánh mắt toát ra tia bi thương. Hắn cắn răng, khắc chế khát vọng mãnh liệt trong lòng, cài lại cúc quần áo vừa mở, môi mỏng mím chặt, sắc mặt ẩn nhẫn nhìn A Dung. Hiện tại hắn không thể tùy ý khinh bạc nàng, hắn nhẫn nhịn hôn lên trán A Dung sau đó xoay người rời đi.

Khi sắc trời hửng sáng, A Dung tỉnh giấc, giường ngủ ở đây thật thoải mái, nàng duỗi người, đứng dậy bắt đầu rửa mặt, mặc quần áo. Khi thay quần áo, động tác cởi nút thắt áo lót đột nhiên dừng lại. A Dung nhìn quần áo cài kín mít quanh cổ, ngẩn người, nàng nhớ rõ ràng đêm qua, vì thời tiết có chút nóng bức, cài cúc quá kín khiến nàng tức ngực nên đã cởi nút áo ra. Vì sao sáng nay tất cả các cúc áo đều cài lại?

Có người đã cởi quần áo của nàng sao?

A Dung hoảng hốt, vội vàng kiểm tra thân thể mình, không thấy có cảm giác gì khó chịu mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhìn đồ đạc trong phòng, phát hiện chiếc ghế bên trái bàn dường như bị dịch chuyển, đêm qua khi nàng tắt đèn, rõ ràng nó không phải đặt ở đó. Sắc mặt A Dung trầm xuống, xem ra đêm qua thật sự có người đã vào phòng nàng.

A Dung không muốn rút dây động rừng nên không công khai việc đêm qua có người vào phòng mình. Sau khi rửa mặt, nàng bình thản đi gặp nhi tử cùng Cửu Tiêu.

Cửu Tiêu vẫn mang bộ dạng người sống chớ lại gần như cũ, sắc mặt lạnh lùng, không mở miệng nói một câu. Nhờ phúc nhi tử, nàng mới có thể cùng dùng bữa với nhi tử cao quý của Thiên Đế. Thái Thập vẫn dính lấy Cửu Tiêu, Cửu Tiêu rất có kiên nhẫn chăm sóc Thái Thập một ngày nữa.

A Dung nhìn cảnh tượng trước mắt, nam nhân ôm Thái Cửu, khuôn mặt ôn hòa, kiên nhẫn một muỗng lại một muỗng đút sữa cho nhi tử của mình, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra loại ảo giác dường như người này chính là Thái Cửu.

Nàng mở miệng, bất giác gọi:"Điện hạ..."

Cửu Tiêu quay đầu liếc nhìn nàng, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ. A Dung mím môi, nuốt lại lời định nói. Nàng rũ mắt nhìn xuống chân, trong lòng xót xa, sao có thể là Đông Hoàng Thái Cửu chứ, nàng thật khờ, rõ ràng chàng đã chết.

*

Tối nay khi chìm vào giấc ngủ, A Dung để lại tâm nhãn, tuy nàng nằm trên giường nhưng lại không ngủ, đề cao cảnh giác chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.

Không ngoài dự tính của nàng, nửa đêm canh ba, không khí vắng lặng, cửa phòng nàng bị đẩy ra. A Dung nhắm mắt, căng thẳng đến mức tim đập như trống, hai tay nắm chặt giấu dưới chăn. Rốt cuộc là ai? Lẻn vào phòng nàng để làm gì?

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, A Dung cảm giác người nọ đã đi tới bên mép giường. Bàn tay ấm áp chạm vào gương mặt nàng, A Dung cứng đờ không dám cử động. Sau đó, môi mỏng mát lạnh áp lên cánh môi mềm mại của nàng, người nọ mở miệng, ngậm lấy môi nàng nhẹ nhàng mút vào.

Trong lòng A Dung sinh lửa giận, tên đệ tử đáng chết nào dám khinh thường nàng, nàng xòe tay ra vận yêu lực chuẩn bị phản kích. Bên tai lại đột nhiên nghe được tiếng thở dài, giọng nói nam nhân trầm thấp quen thuộc:"A Dung, ngày mai ta đưa nàng trở về, nàng ở gần quá, ta sợ sẽ không khống chế được bản thân mà làm gì đó quá phận với nàng."

Nam nhân cởi bỏ đai lưng, kéo tay nàng xuống dưới đáy quần, cầm bàn tay mềm mại của nàng bao bọc lấy dương v*t cứng rắn, chậm rãi di chuyển. Cổ họng hắn phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn:"A... A Dung, nàng không biết nàng đối với ta có bao nhiêu hấp dẫn, chỉ hôn nàng mà vật dưới thân ta đã ngạnh đến phát đau, trướng căng như muốn nổ."

Gương mặt A Dung nóng lên, cảm giác được côn th*t nóng rực trong lòng bàn tay, cứng rắn, thô to, nhớ tới hình ảnh nó đã từng ra vào trong thân thể mình, hai chân nàng không khỏi mềm nhũn, thậm chí có chút ướt át thấm ra.

Từ giọng điệu nói chuyện vừa rồi của nam nhân, A Dung khẳng định người trước mắt này chính là Đông Hoàng Thái Cửu. Nhưng nàng tận mắt thấy Đông Hoàng Thái Cửu bị chôn vùi dưới lòng đất, cho nên hiện tại người này là Cửu Tiêu. Nghĩa là Cửu Tiêu vẫn luôn lừa nàng sao?

A Dung có chút tức giận, nam nhân này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Ban ngày bộ dáng lạnh nhạt xa cách, ban đêm lại thâm tình đầy chân thành, hắn có mệt hay không?

Có bệnh à?