Trục Lãng

Chương 54



Ninh Lan mơ một giấc mơ.

Xung quanh mọi người huyên náo, anh đứng ở trung tâm, ánh mắt mang theo ý cười bủa vây lấy anh từ mọi hướng.

Anh che đôi mắt, những lời thì thầm bên tai được khuếch đại vô hạn, giống như một con dao cùn đâm vào màng nghĩ anh. Anh lại che đôi tai, nụ cười chế giễu, khinh bỉ hiện trên võng mạc, nhắm mắt lại cũng vô ích.

Toàn bộ đều xông về phía anh.

Anh muốn thoát khỏi nơi giống như địa ngục này, chạy một cách lảo đảo, không biết bị ai ngáng chân, ngã lăn ra đất, đám người xúm lại, mỗi người giẫm anh một cái, rất tự nhiên chỉ vào anh mà chửi rủa – ai bảo mày xấu xa thế, đáng đời mày, ai bảo mày không tự lượng sức mình, ngu ngốc vọng tưởng.

Lúc tỉnh dậy, đầu Ninh Lan ướt đẫm mồ hôi, tập trung nhìn một lúc lâu mới nhận ra người đứng trước mặt.

Phương Vũ giơ tay vẫy vẫy trước mắt anh: "Gặp ác mộng à?"

Ninh Lan di chuyển đồng tử, trần nhà và tường trắng tinh, trên đầu treo bình nước, anh đang trong bệnh viện.

Anh nằm thêm mấy phút nữa, chầm chậm xoa dịu sự bức bối và căng thẳng khi vừa thoát khỏi cơn ác mộng, sau đó chống tay ngồi dậy, Phương Vũ vội ấn anh lại: "Cậu bị thương rồi, còn đang sốt, ngoan ngoãn nằm yên xuống."

Ninh Lan thấy chân trái bị quấn kín mít trong băng gạc, khàn giọng hỏi: "Làm, làm sao vậy?"

"Vì cứu thằng nhóc Cố Thần Khải đó. Ngài quả thật là đại anh hùng, xả thân cứu người trong tuyết, trở về có nên trao luôn cờ thi đua cho ngài không?" Phương Vũ tức giận nói: "Bác sĩ bảo, nếu muộn hơn một tí thì trực tiếp cắt cụt luôn."

"Cắt... cụt?" Cổ họng Ninh Lan khô khốc, nhả chữ khó khăn.

Phương Vũ đỡ anh uống nước: "Đúng, cắt từ cổ trở xuống."

Ninh Lan nhoẻn miệng cười không ra tiếng. Phương Vũ cầm cốc gõ vào đầu anh một cái: "Còn cười được hả!"

Trời bên ngoài đã sáng trưng, vì sốt nên Ninh Lan ngủ rất sâu. Sau khi ăn một chút cháo cho dễ tiêu, Phương Vũ nói chiều có buổi chụp hình, tối sẽ quay lại.

"Có cần mình để iPad lại cho cậu không? Ở đây nằm chán bỏ xừ." Phương Vũ tiến đến hỏi anh.

Ninh Lan xua tay: "Không cần, trò rắn của mình còn chưa qua cửa."

Anh đã rất lâu không dùng điện thoại thông minh. Nói anh hèn nhát cũng tốt, ngu xuẩn cũng đành, mấy lời đàm tiếu sắc bén hơn dao lưu lại trong mơ là đủ rồi, lúc mở mắt ra, anh không muốn những điều đáng sợ có thể xé nát anh đó tiếp tục theo anh như hình với bóng.

Phương Vũ vừa ra khỏi cửa, Ninh Lan đã xuống giường, chuẩn bị làm trộm thủ tục xuất viện. Ai ngờ Phương Vũ giáng một đòn bất ngờ, đứng ở cửa chờ anh, cười lạnh nói: "Đã nghe câu "Ma cao một thước, đạo cao một trượng" chưa Tiểu Lan Lan?"

Ninh Lan nói lý: "Chân mình không sao, sốt thì sắp hết rồi, về ký túc xá nằm cũng như nhau mà."

Phương Vũ không nói gì đưa anh về giường: "Chi một tí tiền bảo hiểm của cậu để nằm viện thì chết à? Còn keo kiệt thế mình tét mông cậu đấy."

Vì tính chất đặc thù của chương trình dã ngoại sinh tồn, trước khi ghi hình chương trình, mỗi khách mời đều mua bảo hiểm sự cố. Ninh Lan và Cố Thần Khải bị thương trong lúc ghi hình, đều nhận được số tiền bồi thường không nhỏ.

Ninh Lan bị quyền uy ép buộc, ngoan ngoãn nằm xuống, đồng thời thề phải nằm ở bệnh viện ít nhất đến ngày kia.

Trước khi Phương Vũ rời đi: "Điện thoại của cậu ở dưới gối. Tối qua có số điện thoại rất dài gọi mấy cuộc, mình thấy ồn nên tắt máy luôn."

Ninh Lan mò điện thoại bật lên, năm, sáu cuộc gọi nhỡ đều từ Tuỳ Ý, còn có hai tin nhắn chưa đọc, một tin là: [Sắp ghi hình xong chưa?], một tin khác gửi từ năm tiếng trước: [Tỉnh dậy gọi điện cho tôi]

Ninh Lan đoán cậu đã biết có chuyện xảy ra, chỉ nhắn tin lại: Tỉnh rồi, tôi không sao.

Lúc này ở bên kia đang là đêm muộn. Anh không ngờ tin nhắn vừa gửi, Tuỳ Ý đã gọi điện lại, vừa nghe máy đã nã hàng loạt câu hỏi: "Ăn cơm chưa? Bác sĩ nói gì? Còn sốt không? Có đau không?"

Dường như Ninh Lan tham lam muốn nghe giọng nói của cậu, nghe đến mức đầu mũi cay cay. Đa số người nằm viện đều trở nên yếu đuối, Ninh Lan cũng không phải ngoại lệ, anh cố gắng ổn định giọng nói, trả lời: "Ăn rồi, không sao, không sốt... không đau nữa."

Thực sự còn đau. Ở trong tuyết bị cóng đến mức mất cảm giác, đến bệnh viện mới biết nghiêm trọng dường nào, dây chằng bị đứt, xương chưa phát triển hết lại xuất hiện vết nứt. Bác sĩ nói còn giày vò nữa, nửa đời sau anh phải chống nạng đi lại.

Tuỳ Ý ở đầu bên kia thở phào một hơi: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt. Tôi ở bên này lịch trình còn 20 ngày nữa, kết thúc sẽ trở về."

Ninh Lan rầu rĩ "ừm" một tiếng.

Tuỳ Ý không thấy tâm trạng thay đổi trong giọng điệu của anh, không vui lắm, hỏi: "Không muốn tôi quay về à?"

"Không có." Ninh Lan vội đáp: "Đợi cậu trở về, sinh nhật bù cho cậu."

Trước khi cúp máy, Tuỳ Ý gọi anh lại: "Cảm ơn, cảm ơn cậu cứu Tiểu Thần."

Ninh Lan nhìn vết thương trên chân mình, ánh mắt tối lại, nặn ra nụ cười: "Không sao, nên làm mà."

Buổi chiều có khách đến thăm.

Đầu tiên là Cố Thần Khải, bám tường nghiêng nghiêng ngả ngả nhảy đến, quan sát chân Ninh Lan, hỏi: "Anh ổn chứ?"

Ninh Lan gật đầu: "Rất ổn, còn cậu?"

"Tôi không sao, chỉ bị trẹo chân thôi." Hai tay Cố Thần Khải xoắn vào nhau, không tự nhiên, nói: "Hôm qua anh hôn mê, anh trai gọi điện cho tôi, tôi kể hết chuyện cho anh ấy nghe rồi."

Ninh Lan trông bộ dạng tủi thân của cậu ta thì biết chắc chắn Tuỳ Ý đã dạy dỗ cậu ta rồi.

Cố Thần Khải nghịch tay một lúc, ngẩng đầu nói: "Chuyện lúc trước, tôi... tôi xin lỗi anh, xin lỗi."

Ninh Lan không ngờ có một ngày tiểu thiếu gia kiêu ngạo cúi đầu trước mặt anh, sững sờ một lúc không phản ứng. Cố Thần Khải tưởng anh không chấp nhận, vội nói: "Lời tôi nói tối qua cũng là thật lòng, còn có, còn có chuyện này, tôi muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Ninh Lan hỏi.

Cố Thần Khải lại lấy tay níu quần, do dự rất lâu, hạ quyết tâm trầm giọng nói: "Đống tin xấu hồi trước, là Cao Minh và Vương Băng Dương bán cho bọn chó săn, đồng bọn của họ còn có Phùng Khâu."

Đầu Ninh Lan tìm kiếm cái tên "Phùng Khâu" này, nhất thời không ra kết quả, Cố Thần Khải giải thích: "Là thành viên ban đầu dự định ra mắt cùng chúng tôi, anh thay vị trí của cậu ta."

Được nhắc nhở, Ninh Lan nhớ ra, anh có thể vào AOW, là vì người tên Phùng Khâu này đánh nhau, hình tượng cá nhân bị tổn hại nên bị công ty gạch tên.

Lúc trước được Tuỳ Ý gợi ý, anh cũng hoài nghi bọn Cao Minh, sau đó cảm thấy việc thu thập chứng cứ cẩn thận như vậy không phải là điều mấy cậu bé lông bông có thể bình tĩnh làm được. Giờ biết còn có người ngoài ngành nội ứng ngoại hợp, bày mưu tính kế, vậy là được giải thích rõ ràng rồi.

"Sao cậu lại biết?" Ninh Lan hỏi.

Cố Thần Khải sợ anh nghi ngờ mình, vội rũ sạch quan hệ: "Từ đầu đến cuối tôi không tham gia tí nào đâu, có một tối không ngủ được nghe bọn họ nói chuyện điện thoại..." Cậu ta nói nữa nói mãi lại thấy mình đuối lý. Nếu đã nghe thấy sao không nói sớm? Cúi đầu ngập ngừng: "Lúc đó tôi, tôi cảm thấy không liên quan đến tôi, nên, nên không nói."

Thực ra Ninh Lan không trách cậu ta. Nếu không muốn người biết, trừ khi không làm, rơi vào kết cục này, phần lớn là tại bản thân mình.

"Việc này đừng nói cho đội trưởng, tôi muốn tự mình xử lý." Ninh Lan nói.

Cố Thần Khải gật đầu, vỗ ngực vô cùng nghĩa khí nói: "Được, có việc gì cần giúp cứ đến tìm tôi bất kỳ lúc nào."

Ninh Lan cười, không lên tiếng.

Dù có biết ai làm thì sẽ thế nào? Dựa vào sức mạnh của mình không có cách nào để chống lại bọn họ. Hơn nữa sự việc đến nước này, truy cứu trách nhiệm cũng không thay đổi được gì.

Trừ khi thời gian quay ngược trở lại.

Dạo này Ninh Lan thường xuyên suy nghĩ viển vông, nếu có một cơ hội quay lại, liệu anh có vào AOW không, có cùng Tuỳ Ý phát triển một mối quan hệ đáng xấu hổ như vậy không?

Bây giờ anh đã biết, đáp án là "sẽ". Cho dù biết không có hi vọng, biết sẽ đau sẽ khổ, Tuỳ Ý vẫn là tia nắng đầu tiên trong băng tuyết, trừ việc giơ tay bắt lấy, anh không có cách nào khác.

Chưa đầy nửa giờ sau khi Cố Thần Khải rời đi, Trương Phạn xách giỏ hoa quả đến.

Đầu tiên cô đại diện công ty gửi lời hỏi thăm, xem vết thương của Ninh Lan, sau đó lấy mấy văn bản trong túi ra, trong đó có xác nhận bảo hiểm bồi thường, còn có một bản hợp đồng mới của công ty.

Ninh Lan đọc tiêu đề hợp đồng mấy lần, không hiểu ý, Trương Phạn cũng không vòng vo với anh, nói thẳng: "Công ty cho rằng tình hình sức khoẻ hiện giờ của cậu không thích hợp để đi tiếp với AOW, xin nghỉ thời gian dài cho cậu. Lương cơ bản, chụp hình, quảng cáo, phim truyền hình, điện ảnh, vân vân dưới danh nghĩa của cậu, công ty sẽ không can thiệp vào."

Nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, Ninh Lan hiểu ngay tức khắc, chính là che giấu, hoặc có thể nói thuyết phục rút lui. Hợp đồng này chỉ đổi từ ngữ, cách nói dễ nghe hơn thôi.

Anh biết, bị thương không thể nhảy chỉ là một trong những nguyên nhân. Nguyên nhân chủ yếu là hình tượng bên ngoài của anh đã sụp đổ, fans đồng loạt tẩy chay, là nghệ sĩ không thể đem lại lợi ích cho công ty, tự nhiên sẽ bị loại bỏ. Có thể cho anh đãi ngộ tốt trong hoàn cảnh như này, có lẽ thấy anh cứu Cố Thần Khải, còn có làm vật "hi sinh" cho hình tượng công chúng của Tuỳ Ý.

Trương Phạn cho rằng Ninh Lan sẽ thể hiện sự không bằng lòng, ít nhất sẽ có ý kiến, ai ngờ anh đọc từng câu từng chữ trong hợp đồng xong đã hỏi cô lấy bút, sau đó bình tĩnh ký tên mình vào.

Trương Phạn nhận hợp đồng, xác nhận lại một lần, hỏi Ninh Lan: "Cậu không có điều gì muốn hỏi à?"

Hợp đồng viết rất rõ ràng, thời gian thực hiện là sau Tết, thời gian thông báo được ấn định vào cuối tháng 2, Ninh Lan nghĩ một lúc: "Tiền lương sau này của em có thể gửi đến thẻ khác không?"

Trương Phạn ghi lại số thẻ mới, sau đó xác nhận tên người thụ hưởng: "Triệu Cẩn San, hai từ đều có chữ Vương bên cạnh, đúng không?"

Ninh Lan gật đầu: "Đúng, là mẹ em."

*Triệu Cẩn San 赵瑾珊, Cẩn San 瑾珊 đều có chữ Vương 王 ở đầu.

Làm xong những việc này, Trương Phạn ở lại một lúc, gọt táo cho Ninh Lan, còn cho Ninh Lan số riêng, nói có việc thì có thể tìm cô.

Ninh Lan cắn một miếng táo lớn, cười hihi nói: "Mấy người cứ làm gì vậy? Em lớn từng này rồi, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mà."

Trương Phạn thấy anh vô tư, trong lòng ngược lại càng khó chịu. Nói thế nào đi chăng nữa, người cũng là do cô tìm ra. Sự hiểu chuyện và cố gắng của Ninh Lan cô đều thấy rõ, hiện giờ thành ra thế này, cô không thể đùn đẩy trách nhiệm.

"Đừng nản lòng. Cậu còn trẻ, vẫn còn cơ hội. Tết không có việc gì thì đăng weibo, livestream duy trì độ nổi tiếng. Xuân năm sau sẽ có rất nhiều bộ phim khai máy, lúc đó tôi sẽ giúp cậu liên hệ. Đạo diễn Vương của "Phúc giang sơn" nói cậu rất có năng khiếu về diễn xuất." Trương Phạn an ủi anh.

Ninh Lan vừa ăn táo vừa gật đầu, cũng không biết nghe được bao nhiêu.

Anh càng biểu hiện không để tâm, Trương Phạn càng thấy lo lắng, không nhịn được nói thêm hai câu: "Cậu có khó khăn gì có thể nói với Tuỳ Ý. Cậu ấy tuổi còn nhỏ, có điều người cũng chín chắn, nếu không công ty sẽ không để cậu ấy làm đội trưởng. Hồi trước An Lâm nói với tôi, cậu ấy giúp cậu giành công việc nhưng cậu lại từ chối à? Cậu có ngốc không vậy, giới giải trí dựa vào quan hệ, có thể nổi tiếng mới là chân lý, không ai quản cậu dựa vào tài nguyên của ai đâu."

Ninh Lan cười khổ: "Sao chị giống mẹ tôi thế."

"Hừ, nghe hay không tuỳ cậu." Trương Phạn nói anh như muối bỏ bể, cầm túi đứng dậy: "Tôi đi trước đây, có việc gì thì gọi điện cho tôi."

Ninh Lan cố gắng xuống giường tiễn cô, chân thấp chân cao tiễn đến cửa thì bị Trương Phạn đưa trở về giường.

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Ninh Lan ngồi lên giường, xem lại một lượt số tiền bảo hiểm xác nhận bồi thường, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười thật lòng.

Anh biết, bất kỳ ai thấy mối quan hệ của anh và Tuỳ Ý, đều cảm thấy anh là người được lợi. Anh làm như vậy, chẳng qua là muốn sống một cách đàng hoàng, không muốn giống con kiến nhỏ bé, chỉ dám ở nơi nhỏ hẹp, đến cả thở cũng không có sức.

Hôm Tuỳ Ý trở về, Ninh Lan đi ngân hàng một chuyến, chuyển số tiền đã chuẩn bị đủ sang chiếc thẻ mà Tuỳ Ý đưa cho anh.

Vì số tiền khá lớn, đứng trước quầy nhập mật mã vài lần, lúc thì 940109, lúc thì 990318, nhập đến mức bản thân Ninh Lan cũng rối tung.

Khó khăn lắm mới làm xong, Ninh Lan cẩn thận nhét thẻ vào trong túi, vừa cúi đầu vừa đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm mấy từ: "Tiếp theo... tiếp theo... đúng rồi, mua đồ ăn."

Sắp đến lễ Tình nhân, một trái tim khổng lồ bằng sô cô la được bày trên kệ nổi bật nhất của siêu thị. Ninh Lan chọn xong chân và cánh gà ở quầy đông lạnh, đi qua liếc mấy lần, đứng lại trước quầy, giơ tay rồi lại hạ xuống, cuối cùng chọn một hộp nhỏ.

Anh nghĩ, cũng không cần phải là người yêu mới được tặng sô cô la, làm quà sinh nhật tặng cũng được mà nhỉ.

Cuối cùng mua một đống đồ, xách được nửa đường đã hết hơi. Ninh Lan dựa vào tường nghỉ ngơi, ngồi xổm xuống bóp cái chân đã mất hết sức, ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ do những điều anh nghĩ trong đầu, anh thực sự vẽ ra hình dạng chiếc máy bay trên bầu trời.

Buổi tối, Ninh Lan nhận được tin nhắn của Tuỳ Ý: Tôi đang ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay.

Ninh Lan khó lắm mới có hứng đùa: Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Tuỳ Ý trả lời lại với một chuỗi dấu chấm lửng, hai phút sau gửi đến một tin nhắn: Đợi tôi trở về.

13 tiếng sau, sáng sớm thủ đô đã đông nghịt người, Tuỳ Ý đeo đàn, kéo vali đi ra từ cổng an ninh, vừa ngẩng đầu đã thấy một người.

Ninh Lan mặc áo khoác lông màu đen, đeo khẩu trang, chỉ lộ hai con mắt ra bên ngoài. Tuỳ Ý đã phát hiện ra anh trong đám đông chỉ trong nháy mắt vì chiếc khuyên tai hình tròn anh đang đeo.

Hai người đều không nói gì, sánh bước bên nhau. Ninh Lan đi bằng xe bảo mẫu của công ty, thời gian Tuỳ Ý rất vội, ngày trở về nước vẫn còn việc phải làm.

Để vali và đàn sau cốp xe, Tuỳ Ý lên xe đóng cửa lại, vừa mới xoay người ngồi xuống, một bóng đen đè đến. Cậu không kịp đề phòng, khẩu trang bị Ninh Lan kéo ra, tiếp sau đó là một thứ vừa mềm vừa ấm phủ lên môi cậu, chưa đợi cậu nếm ra mùi vị đã nhanh chóng tách ra.

Ninh Lan hôn cậu.

Ninh Lan thường xuyên chủ động hôn cậu, nhưng lần này không giống với bình thường.

Nhân lúc tài xế đang ở ngoài hút thuốc, Tuỳ Ý đè Ninh Lan lên ghế hôn mãnh liệt. Ninh Lan đẩy mấy lần không được, dứt khoát ôm cổ cậu, dâng mình đến, tiếng nước khi môi lưỡi quấn quýt lan tràn trong xe. Tuỳ Ý hôn cho đủ vốn, vuốt ve dái tai anh mới buông người.

"Tí nữa có buổi chụp hình, đi với tôi." Tuỳ Ý nhìn Ninh Lan nói.

Ninh Lan cũng không muốn rời xa cậu, nhỏ tiếng nói: "Được."

Chiều tối, hai người mới về ký túc xá.

Sắp đến Tết, các thành viên khác đã xin nghỉ về nhà. Tuỳ Ý đã gần 24 tiếng không ngủ, khi trở về nhà liền nằm bẹt trên sô pha, ấn huyệt thái dương, lông mày nhíu chặt đầy vẻ mệt mỏi.

"Đợi một lúc, sắp xong bữa tối rồi."

Ninh Lan lấy nguyên liệu đã được ướp từ buổi sáng từ trong tủ lạnh ra, cắm đũa vào thử dầu, rồi bắt đầu cho vào chảo.

Động tác anh hơi gấp, chân tay vội vàng nên dầu bị bắn lên mu bàn tay, anh hít sâu một hơi. Tuỳ Ý tai thính, lập tức đứng dậy đi vào bếp, nắm lấy bàn tay đang bị bỏng đỏ của anh, cau mày nói: "Sao lại không cẩn thận thế?"

Thực ra Ninh Lan hơi lơ đễnh. Ban ngày ở studio chụp ảnh, Tuỳ Ý vào studio, anh ở phòng nghỉ nhiều người ra vào bắt gặp Tiết Oánh. Tiết Oánh cũng đến chụp ảnh tạp chí, sắc mặt ung dung chào hỏi anh. Đã lâu Ninh Lan không gặp cô ta, bất chợt thấy mặt cô ta nên nhớ lại hồi ức hãi hùng khiếp vía, căng thẳng đến mức suýt quên chào hỏi.

Ký túc xá có thuốc bôi trị bỏng, sau khi bôi xong, tinh thần Ninh Lan vẫn hoảng loạn, cứ cảm thấy đã bỏ lỡ điều gì.

Tuỳ Ý lo lắng cho trạng thái của anh, cùng anh nấu nướng từ đầu đến cuối. Hai người ăn sớm ngủ sớm. Tuỳ Ý nắm cằm Ninh Lan, ngắm nghía kỹ khuôn mặt anh, rút ra kết luận: "Gầy rồi."

Ninh Lan đáp: "Dạo này không ngủ ngon."

"Sao lại không ngủ ngon?"

"Bởi vì..." Ninh Lan trốn tránh ánh mắt nóng rực của Tuỳ Ý: "Vì trời tối sớm quá."

Tuỳ Ý không nhận được câu trả lời như ý, tức giận quay lưng lại với anh. Ninh Lan cười sán đến, một bàn tay không xương vén bộ ngủ của cậu, lướt xuống bụng dưới.

Có lẽ vận động hỗ trợ giấc ngủ, tối nay Ninh Lan không uống thuốc, giữa chừng chỉ tỉnh hai lần.

Sáng sớm tỉnh dậy, Tuỳ Ý đã không ở trong phòng. Ninh Lan mê man ngồi dậy, sờ tai trái hơi sưng.

Anh mới đeo khuyên tai vào tối hôm trước. Đã lâu không đeo khuyên tai, lỗ tai đã khép lại một nửa. Anh không có công cụ trợ giúp, trực tiếp đâm vào, lúc đó còn chảy máu, cho nên bây giờ hơi đau.

Anh chậm chạp mặc quần áo, sờ vào túi áo, sờ thấy một túi vải đựng hạt mã não đỏ.

Cái này là anh bỏ vào túi trước khi ra ngoài vào hôm kia, dự định sau khi đến ngân hàng sẽ ngồi xe buýt đến tiệm trang sức xâu lại.

Anh sợ mình nhầm đường, cố ý đổi sang chiếc điện thoại thông minh chuẩn bị chỉ đường. Điện thoại mới hết pin nên anh đã lấy điện thoại cũ của mình. Ai ngờ vừa bước khỏi cửa ngân hàng đã quên béng chuyện này, điện thoại cũng không có tác dụng gì nữa.

Điện thoại... Toàn thân Ninh Lan chấn động, trợn to hai mắt.

Điện thoại của anh không thấy đâu nữa.

Trong đó có ảnh chụp chứng nhận đăng ký kết hôn của Kỷ Chi Nam.

Hết chương 54.