Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 30



Tối đó, Mạnh Tiêm Tiêm đã gửi một tin thông báo vào trong nhóm chat lớn của nhóm Street dance...

"Các bạn thân mến, vào tháng sau khu chung cư X sẽ tổ chức một trận thi đấu bóng rổ đường phố, chúng ta cần năm người để nhảy một bài, giúp tạo bầu không khí cho trận bóng, mọi người đăng ký tích cực vào nhé!"

Lúc đầu, các chàng trai và cô gái trong nhóm đều đăng ký rất nhiệt tình nhưng ngay sau đó khi Mạnh Tiêm Tiêm gửi một đoạn video vào nhóm chat thì ngay lập tức có một số cô gái đã thu hồi lại tin nhắn đăng ký của mình.



"Đội trưởng, bài nhảy này... Khó quá đi mất!"

"Có chắc là cần phải sử dụng đến quả bóng rổ không?"

"Tôi không biết chơi bóng rổ, chỉ nhảy thôi thì còn được."

"Vậy thôi đi, tôi cũng không biết chơi bóng rổ."

Khi Giang La làm xong hết bài tập về nhà thì bên ngoài trời đã khuya lắm rồi, cô đăng nhập vào QQ để lướt Newfeed thì nhìn thấy đoạn video do Mạnh Tiêm Tiêm đăng lên.

Nội dung trong đoạn video là một bài nhảy dành cho nhiều người, ngoài việc có rất nhiều động tác breaking và các động tác áp sát trên trên mặt đất với độ khó cao ra, người nhảy còn phải xoay bóng, lăn quả bóng từ cánh tay trái sang cánh tay phải, v.v...

Ngoại trừ một số chàng trai trong nhóm thực sự biết chơi bóng rổ nghệ thuật ra, về cơ bản các cô gái khác đều đã rút lui hết rồi.



Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: "Không có bạn gái nào đăng ký sao? Toàn là bạn nam hết thì nhìn đội hình cũng không đẹp, có bạn gái nào chịu học nhảy không? Không có khó đâu!"

Trong lúc Giang La còn đang do dự thì có hai cô gái quyết định đăng ký: "Thử xem sao, tôi không chắc mình có thể học được đâu nhé."

Tim cô đập thình thịch, cô tính nhẩm trong lòng rằng vẫn còn nửa tháng nữa.

Có lẽ... Cô cũng có thể thử xem sao?

Đây là lần đầu tiên Giang La chủ động tham gia các hoạt động của nhóm Street dance, cô cảm thấy rất căng thẳng và lo lắng.

La lợn: "Tớ cũng muốn đăng ký thử."

Ngay khi cô vừa lên tiếng, cả nhóm chat bỗng trở nên im phăng phắc. Đọc‎ tr𝑢yện‎ hay‎ tại‎ ~‎ 𝐓‎ rUm𝐓r𝑢yện﹒VN‎ ~

Nửa phút sau, Mạnh Tiêm Tiêm nhắn tin riêng cho cô…

Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: "Lợn à, cậu có chắc là cậu muốn thử không đó?"

La lợn: "Tớ có thể không? Hay là người mới thì không được tham gia?"

Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: "Cũng không phải là vấn đề là người mới hay không, chỉ là... Thôi quên đi, cậu cứ thử xem sao, nếu học không được thì đừng cố gắng nhé, cái chính là nằm ở việc tham gia thôi."

La lợn: "Ừm."

Cô biết lý do tại sao Mạnh Tiêm Tiêm lại do dự rồi không nói ra, cô cũng biết lý do tại sao nhóm Street dance lại đột nhiên trở nên im lặng.

Đó là bởi vì Giang La không có được một thân hình lý tưởng nhưng cô cho rằng miễn là mình có được một kỹ năng tốt thì vẫn có thể nhảy được đẹp...

Vì vậy cô quyết định tham gia thử.

Giang La lưu lại đoạn video đó. Vào sáng ngày hôm sau, cô đến gõ cửa nhà Mập.

"Là Giang La à." Người mở cửa cho cô là một người dì có thân hình hơi mũm mĩm cùng với một khuôn mặt nhân hậu: "Cháu đến tìm Mập để đi học chung à? Nó vẫn còn đang ăn sáng đấy."

"Không phải đâu, dì Lưu, cháu đến tìm anh Mập có chút chuyện ạ."

"Mau vào trong ngồi đi, sẵn tiện cùng nhau ăn sáng nào."

"Không sao đâu dì, cháu đã ăn sáng rồi, cám ơn dì."

Mẹ của Mập tươi cười đưa cô vào trong nhà: "Ba cháu ngày nào cũng bận đến tận khuya mới dọn quán về nhà mà ngày hôm sau cũng dậy sớm quá đó chứ, ngày nào cũng nấu bữa sáng cho cháu."

"Dạ, ông ấy sẽ ngủ bù cả buổi sáng sau khi nấu cơm xong ạ."

Giang La bước vào nhà của Mập thì nhìn thấy Mập đang ngáp ngắn ngáp dài, tay thì đang cầm lấy đôi đũa gắp những sợi mì, mí mắt của cậu ấy thì đang nhắm xuống, cậu ấy vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nữa.

"Anh Mập, chào buổi sáng."

Sau khi, Mập nhìn thấy Giang La, cậu ấy mới cảm thấy phấn chấn lên một chút: "Lợn à, qua sớm vậy, đi học chung chứ?"

“Được.” Giang La đi tới tủ trưng bày những quả bóng rổ của Mập, trên đấy có trưng vài quả bóng rổ với đủ màu sắc đậm nhạt khác nhau, đó đều là những cục cưng mà Mập, người cực kỳ đam mê bóng rổ, sưu tầm được: “Anh Mập, cậu có thể cho tôi mượn một quả bóng rổ được không?”

"Hả? Cậu muốn chơi bóng rổ à?"

"Không phải, nhóm Street dance cần nhảy một bài, bài đó cần sử dụng tới bóng rổ nên tôi muốn luyện tập." Giang La lấy điện thoại ra rồi mở đoạn video quay bài nhảy đó cho Mập xem: "Cái này nè, cậu có thể làm được không?"

Mập nhìn các động tác bóng rổ nghệ thuật đường phố đó, cậu ấy nhíu mày lại: "Mẹ kiếp! Cái này nhìn khó quá."

“Mập, con nói mẹ kiếp, mẹ kiếp với ai vậy hả?” Dì Lưu hung hăng đi tới véo tai con trai: “Nói chuyện với con gái còn nói bậy nữa!”

"Ấy ấy ấy, mẹ, là lợn thì có sao đâu, tụi con không ai xem cô ấy là con gái cả."

“Cái thằng này.” Dì Lưu tức giận dùng tay đẩy đầu con trai một cái: “Không được nói bậy nữa.”

Sau khi Mập xem xong đoạn video, cậu ấy nói với Giang La: "Bài nhảy này không dễ học đâu, tôi không biết làm những chiêu đó."

"Ừm, tôi cũng đoán là cậu sẽ không biết." Giang La chồm người về phía cậu ấy, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Chỉ là cậu có thể cho tôi mượn một quả bóng không?"

“Chuyện nhỏ, cứ lựa thoải mái.” Mập chỉ vào tủ trưng bày: “Cậu tự nhìn xem thích quả nào thì nói tôi một tiếng là được.”

"Cám ơn anh Mập!"

Mặc dù có lúc Mập hay thích trêu chọc Giang La nhưng cậu ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, bất kể là cô hỏi mượn tiền hay là mượn đồ, cậu ấy đều không hề tỏ ra do dự một chút nào. Cho nên Giang La cũng chưa bao giờ để tâ m đến những câu đùa của cậu ấy.

Cô đã chọn được một quả bóng màu đỏ thẫm, Mập còn cố tình lấy một khẩu súng hơi ra để bơm hơi cho quả bóng: "Đúng rồi, Kỳ Thịnh biết chơi cái này đó, sao cậu không tìm cậu ấy?"

"Cậu ấy biết à?"

"Cậu ấy giỏi lắm đấy, chơi còn tốt hơn mấy người trong đoạn video nữa."

"Ồ, tôi biết rồi... Cảm ơn anh Mập!"

"Đừng khách sáo."

...

Giang La mang quả bóng đến trường, vốn dĩ cô định đi hỏi Kỳ Thịnh nhưng cô lại nghe nói rằng gần đây anh có một cuộc thi và một trận đấu bóng rổ nữa, cho nên cô cũng ngại làm phiền anh.

Tình cờ là vào lúc tan học, Nhậm Ly nhìn thấy Giang La đang cầm một quả bóng rổ trên tay, anh ta tưởng rằng là cô thích bóng rổ nên đã cố gắng lôi kéo cô đến nhà thi đấu Bối Xác. Anh ta vỗ mạnh lên ngực, dõng dạc nói rằng sẽ dạy cô cách chơi bóng rổ.

"Cậu muốn học cách chuyền bóng hay ném bóng? Hay là cậu muốn học cả hai? Tôi đều có thể dạy cậu hết đấy." Nhậm Ly ném quả bóng rổ từ tay trái sang tay phải với thái độ vô cùng tự tin nói: "Cậu tìm tới tôi là đúng người rồi đó, về chuyện chơi bóng rổ thì tôi là dân chuyên nghiệp đấy."

“Tôi muốn học cái này.” Cô mở đoạn video trong điện thoại ra rồi đưa cho Nhậm Ly: “Cậu biết không?”

Sau khi Nhậm Ly xem xong đoạn video thì anh ta cũng nói điều tương tự như Mập: "Này rất khó đó!"

"Cậu có làm được không?"

"Thử xem đã."

Nhậm Ly dùng đầu ngón tay để xoay quả bóng, chưa xoay được hai giây thì quả bóng đã rơi ra khỏi tay: "Ừm, tôi cần luyện tập một chút, chủ yếu là vì tôi chuyên ngành thể thao, bình thường bọn tôi cũng chỉ tập trung vào việc luyện tập để ra sân thi đấu chứ không có chơi những chiêu nghệ thuật như này. Hay là tôi dạy cậu cách chuyền bóng và ném bóng nhé."

"Nhưng mà cái tôi cần học là kiểu xoay bóng này, còn phải vừa nhảy vừa xoay bóng nữa."

"Thành thật mà nói, nếu cậu đã không biết chơi bóng rổ thì những chiêu này cậu cũng không vận dụng tốt được, cậu cần có một chút nền tảng mới được, chẳng hạn như là chuyền bóng."

Nghe những gì anh ta nói, Giang La cảm thấy hình như cũng có lý.

"Thế thì tôi học một chút vậy."

Nhậm Ly tỏ ra thật ngầu rồi vỗ vào quả bóng, xoay người rồi thực hiện một cú nhảy ném quả bóng đi, quả bóng xoay vài vòng trên vành rổ, cuối cùng cũng không vào rổ mà bị rơi ra ngoài.

Giang La cười lên nói: "Ồ, kỹ năng của cậu tốt quá nhỉ."

"Làm sao mà quả nào cũng có thể vào rổ được, tôi có phải là Kobe đâu."

Anh ta còn chưa dứt lời thì bỗng có một quả bóng từ giữa sân bay tới, nó đập vào bảng bóng rổ vang lên một tiếng "keng".

Quả bóng lăn vòng quanh vành rổ, sau đó rơi vào trong đó!

Giang La quay đầu lại thì nhìn thấy Kỳ Thịnh đang bình thản đứng ở cạnh đường giữa sân, anh hơi hếch cằm lên, nhìn vào hai người họ với ánh mắt khiêu khích.

Lúc này, đồng đội lại đưa cho anh một quả bóng khác, Kỳ Thịnh giơ tay ra bắt lấy, đầu gối anh hơi khuỵu xuống, giơ tay lên cao, quả bóng từ vị trí bên cạnh lớp trưởng được anh ném đi, tạo thành một đường vòng cung hoàn hảo, quả bóng va đập vào bảng bóng rổ kêu lên những tiếng leng keng rồi rơi thẳng vào trong rổ.

Thấy vậy, mọi người có mặt tại đó đều hò hét lên.

Nhậm Ly trợn mắt lên, anh ta cảm thấy bực bội nói: "Cậu muốn gì đây?"

Kỳ Thịnh nhặt quả bóng rơi dưới chân lên, anh đập bóng một cách vô cùng thuần thục và uyển chuyển còn cố tình lướt ngang qua người anh ta, thực hiện động tác ba bước ném vào rổ, một lần nữa quả bóng lại rơi vào trong rổ…

"Rác rưởi."

Kỳ Thịnh đã dùng thực lực để làm bẻ mặt Nhậm Ly, khiến một học sinh chuyên thể thao như Nhậm Ly cảm thấy cực kỳ mất mặt, anh ta tiến lên phía trước giật lấy quả bóng của anh: "Thi đấu thử đi!"

"Nhào vô."

Hai người họ bắt đầu một trận đấu 1v1.