Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 74



Chiều hôm ấy, sau khi buổi hướng dẫn điền phiếu đăng ký nguyện vọng xét tuyển đại học kết thúc, Giang La đắn đo suy nghĩ đến đau cả đầu.

Ngành khoa học công nghệ và các ngành thuộc lĩnh vực nghệ thuật của trường Đại học A cũng không tệ, Kỳ Thịnh và Tống Thời Vi chọn trường này thì rất hợp, nhưng khối ngành khoa học xã hội và nhân văn ở đây lại không được mạnh cho lắm. Mặc dù Kỳ Thịnh đã bảo Giang La cứ đăng ký nguyện vọng xét tuyển các ngành nghệ thuật, Tống Thời Vi cũng trông đợi sẽ được học chung trường, chung ngành với cô nhưng Giang La vẫn đang cân nhắc. Từ trong thâm tâm, cô thích văn học hơn cả.

Hôm nay hầu như ai trong lớp cũng khen kiểu tóc lúc này của cô rất xinh. Kể từ khi thi đại học xong, bọn con gái bắt đầu học cách ăn diện hơn, phong cách khác hẳn thường ngày.



Nhiều bạn nữ xúm lại muốn học cách tết tóc đuôi sam của Giang La. Đến khi lại gần, họ mới nhận ra Giang La có trang điểm nhẹ làm tôn lên nét đẹp tinh tế mà ngọt ngào của cô, đó là một sự xinh xắn khó mà diễn tả được.

Ít nhất có đến mười bạn nữ đã trầm trồ sự khác biệt của cô hôm nay.

Giang La háo hức đến mức không thể chờ được giây phút cho Kỳ Thịnh thấy dáng vẻ hôm nay của mình.

Trong lúc đứng dưới bóng cây ven đường chờ xe buýt đến, Giang La lấy cây son được Lục Man Chi tặng ra khỏi túi xách, mượn cái bóng phản chiếu trên bảng hiệu xe buýt để cẩn thận tô son lên môi theo cách mà sáng sớm nay bà đã tô cho cô: Không phải "họa" thành nguyên một cái ruột heo to đùng mà là tô từng nét một, bặm môi rồi cứ tô đè nhiều lớp như thế.

Bằng cách đó, thành quả sẽ trông tự nhiên hơn nhiều.

Bỗng nhiên, tiếng chế nhạo quen thuộc vang lên bên tai.

"Cậu mua cây son nhái đó ở đâu đấy?"



"Mắc mớ gì tới cậu?"

Giang La không thèm đếm xỉa gì tới Mạnh Tiêm Tiêm, vặn nắp son lại rồi quay người bỏ đi ngay.

Hai đứa con gái đứng cạnh ngang nhiên bước ra chặn đường cô, Mạnh Tiêm Tiêm giật cây son hãng Tom Ford ra khỏi tay Giang La, ngắm nghía nó: "Ủa không phải đồ nhái, hàng chính hãng này! Kỳ Thịnh mua cho cậu à?"

"Trả lại đây cho tôi!"

Giang La vươn tay ra toan giật về, nhưng Mạnh Tiêm Tiêm lại lùi về sau một bước, đồng thời giơ tay cao làm cô lấy hụt.

"Mạnh Tiêm Tiêm, cậu thấy hay ho lắm chắc?"

"Quá hay ho là đằng khác." Mạnh Tiêm Tiêm tiện tay ném phăng cây son đi, son Tom Ford lăn lông lốc vài vòng ra đường rồi bị một chiếc xe buýt đang đi tới nghiền nát ngay lập tức.

Đó là son môi đầu tiên trong đời Giang La, là món quà mà mẹ đã tặng cô!

Nhìn cây son Tom Ford đã tan tành thành nhiều mảnh giữa đường, Giang La tức giận đến mức không biết trút vào đâu. Cô hùng hổ tiến lên, đẩy Mạnh Tiêm Tiêm một cái: "Đền cho tôi!"

"Con lợn mập đ*t chết tiệt này, bộ cậu không thấy tởm lợm hay sao hả? Về mà soi gương coi cái mặt mình ra sao đi, còn tô son tô tiếc..." Khi đã giữ được thăng bằng, Mạnh Tiêm Tiêm cũng xồng xộc đi tới, đẩy mạnh bả vai Giang La: "Người như cậu mà cũng mặt dày ở bên Kỳ Thịnh, lúc cậu ấy hôn cậu, cậu không thấy buồn nôn à?"

Những lời chửi rủa cay độc ấy như một con dao đay nghiến trái tim Giang La, gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng.

Lúc này đây, cô cảm thấy nhục nhã và xấu hổ quá đỗi.

Không ngờ lời lẽ của mình lại thành công tác động tiêu cực đến Giang La, Mạnh Tiêm Tiêm bèn được nước làm tới, đâm vai cô còn mạnh hơn nữa khiến cho Giang La phải lùi lại về sau liên tục.

"Lúc đi chung với Kỳ Thịnh, cậu không biết ngại là gì hả? Con lợn chết tiệt, con lợn chết tiệt, con lợn chết tiệt, con lợn chết tiệt..."

Trong thoáng chốc, chân tay Giang La bủn rủn như bị rút cạn toàn bộ sức lực, ngay cả giọng điệu của cô cũng trở nên thều thào, bối rối như quả bóng xì hơi vậy: "Tôi... tôi không phải con lợn chết tiệt, không phải..."

"Còn dám nói không phải, đừng tưởng cậu trang điểm đánh son là sẽ đẹp hơn! Ai mà không biết tết tóc đuôi sam chứ? Cậu là heo béo đấy! Cậu xấu xí đấy!"

Mạnh Tiêm Tiêm vừa nói vừa nắm tóc Giang La mà kéo loạn xạ một cách thô lỗ.

Giang La vội vàng tránh né, song hai đứa con gái đi cạnh cô ta lại ngăn không cho cô đi: "Đi đâu đấy, chưa nói xong mà!"

"Tốt nghiệp cấp ba cả rồi, ai cũng là người trưởng thành rồi mà còn làm ba cái trò vô nghĩa này, mấy người bắt nạt người khác thì vui lắm à?"

"Vui chứ!" Mạnh Tiêm Tiêm cười nhạo: "Bắt nạt con mập chết bầm vui chết đi được, sao?"

Đúng lúc này, bỗng dưng có tiếng thắng xe rít tai truyền đến, một chiếc xe Porsche phanh gấp đậu bên vỉa hè, một người phụ nữ hùng hổ xuống xe, đóng sầm cửa lại rồi sải bước đi tới, lôi Mạnh Tiêm Tiêm ra sau một cách mạnh bạo.

"Chát!" Một âm thanh lanh lảnh, êm tai vang lên.

Thấy Lục Mạn Chi thẳng tay vả cho Mạnh Tiêm Tiêm một cú tát ngay mặt, Giang La thảng thốt đến mức há hốc mồm.

Đây... Đây có còn là người phụ nữ nũng nịu trong lòng ba như mèo con đó không?

Ngầu quá xá!

Mạnh Tiêm Tiêm bị tát cũng ngây ra như phỗng, cô ta chỉ biết ngơ ngác che mặt nhìn người phụ nữ đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang trước mắt, chẳng biết phải làm gì.

"Cô... Cô là ai vậy hả! Tại sao cô đánh tôi?!"

"Tao là mẹ của Giang La." Mặc dù giọng của Lục Mạn Chi là giọng phổ thông lai giữa Hồng Kông và Quảng Đông nhưng lại vô cùng khí thế: "Dám bắt nạt con gái tôi, mày nên chết đi là vừa!"

Dứt lời, bà lại giơ tay lên, tàn nhẫn vả cô ta thêm một cái nữa.

Cú tát mạnh bạo đến mức làm Mạnh Tiêm Tiêm lảo đa lảo đảo, ngã uỵch xuống đất, cả hai bên má đều đỏ bừng cả lên làm cô ta ứa nước mắt.

Chưa bao giờ... Chưa bao giờ cô ta phải chịu cảnh sỉ nhục như thế này cả!

"Bà... Bà chờ đấy, tôi sẽ cho bà biết tay!"

Lục Mạn Chi lạnh lùng thách thức: "Được thôi, tao chờ, tao sẽ chống mắt lên xem mày định cho tao biết tay kiểu gì!"

Mạnh Tiêm Tiêm được bọn con gái đỡ dậy, vừa khóc sướt mướt vừa bỏ đi.

Lục Mạn Chi ngay lập tức hoàn hồn, lo lắng sửa sang lại mái tóc rối như tổ quạ của con gái: "Con có sao không? Có bị thương không?"

Giang La lắc đầu.

Cô không bị xây xát gì, có điều cô hơi tổn thương về mặt tinh thần thôi.

"Mấy đứa con gái đó hay bắt nạt con lắm à?"

"Cũng không đâu ạ, thật ra trước đây con và cậu ta từng là bạn, nhưng sau này xảy ra tranh chấp, cạch mặt nên mới thành ra bây giờ."

Sắc mặt của Lục Mạn Chi vô cùng khó coi, bà lầm bầm chửi rủa bằng tiếng Quảng Đông mấy câu rồi sửa lại đuôi sam cho Giang La một lần nữa: "Con đừng để tâm những lời ác ý khủng khiếp đó, chúng ta không thể bắt người ta nói theo ý mình được, chỉ có thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mà thôi."

Giang La nghĩ Lục Mạn Chi đã trải qua nhiều sóng gió và thăng trầm khi hoạt động trong giới giải trí, chắc hẳn bà đã từng trải qua nhiều lần bị đối xử tệ như vậy rồi.

"Không sao đâu ạ, con không bận tâm mấy người đó nói gì đâu."

Dù sao cô cũng nghe những lời như thế từ nhỏ đến lớn nên cũng chai sạn, không còn thấy sốc nữa.

Lục Mạn Chi đi guốc trong bụng cô, bà xót xa dẫn cô lên xe.

"Cục cưng, con có muốn đến Hồng Kông học đại học không?" Lục Mạn Chi đã ấp ủ câu hỏi này bấy lâu nay nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Tuy nhiên, thông qua chuyện hôm nay, bà đã nhận thức được hoàn cảnh của cô trong trường học là thế nào, thế là bà thẳng thừng hỏi: "Môi trường ở đó sẽ tốt hơn, con sẽ không còn bị tẩy chay, bắt nạt như thế nữa. Con là con gái của mẹ, con sẽ trở thành một cô công chúa thực thụ, không ai dám bắt nạt con đâu!"

Giang La cúi gằm mặt xuống đất, từ chối: "Mẹ, con đã nhắm một ngôi trường để thi đại học rồi ạ."

Lục Mạn Chi không ép cô phải làm theo ý mình, bà xoa đầu cô, ôm cô vào lòng: "Mẹ tôn trọng lựa chọn của con."

Giang La tần ngần đứng yên ở đó mãi, cuối cùng mới dám ôm ghì lấy vòng eo nhỏ nhắn của bà. Cô ôm bà thật chặt, thật chặt.

"Mẹ, thật ra con… rất vui khi được biết mẹ. Mẹ là một người phụ nữ cực kỳ ngầu, khi còn bé con cũng mong muốn trở thành một cô gái cool ngầu như vậy."

Lục Mạn Chi nghe mà vừa vui mừng vừa thấp thỏm không yên, đến nỗi mặt đỏ hết cả lên. Bà vỗ về cô một cách thật gần gũi: "Con là người đầu tiên miêu tả mẹ như thế đó, rõ ràng người ta theo phong cách ngọt ngào mà."

"Hồi nãy mẹ ngầu lắm đó."

"À, con đang nói đến động tác đánh của mẹ hả? Người ta đi học để quay phim đó mà, nhất là phim cổ trang." Lục Mạn Chi giơ tay lên: "Đánh người cũng phải đánh sao cho thật cao quý và ưu nhã mới được cơ!"

Giang La nở nụ cười bất đắc dĩ: "Mẹ đừng tự xưng người ta, người ta với con gái mình nữa được không, con nghe mà sởn hết cả gai ốc đây nè!"

"Hừ, người ta thích thế đó!"

Bà cứ hậm hực hừ như thế, cứ như thể hai người là mẹ con ruột thịt thật vậy.

Trên xe, Giang La cúi đầu nhắn tin cho Kỳ Thịnh, hỏi anh đang làm gì.

Kỳ Thịnh trả lời anh đang ở chỗ đánh bi-a, chơi với vài người bạn.

Giang La bỗng nhớ ra, cái hôm Shine gửi tin nhắn cho anh đã hẹn anh gặp nhau tại quán bi-a cũ.

Lúc xe hơi đi ngang qua quán bi-a mà Kỳ Thịnh thường đi, Giang La vội vã nói: "Chú tài xế, chú dừng ở đây một lát!"

Tài xế dừng xe, Lục Mạn Chi nhìn xung quanh: "Ở đây sao thế con?"

"Bạn con chơi bi-a ở đây ạ."

"Mẹ đi cùng con được không?"

"Quán bi-a đông lắm, toàn là con trai cả, tình cờ mẹ lại là nữ thần quốc dân bất kể tuổi tác, con sợ mẹ vào sẽ làm cả quán bi-a chấn động mất."

Lục Mạn Chi như bừng nắng hạ, cười một cách ám muội: "Á à, mẹ biết rồi nha, con muốn đi gặp cậu bạn đẹp trai đó chứ gì!"

"Không phải chỉ có một mình cậu ấy đâu ạ, con ghé chơi chút thôi!"

Lục Mạn Chi lấy lọ kem nền ra khỏi túi xách: "Nào, để mẹ dặm phấn lại cho con. Cục cưng nhà ta phải thật xinh xắn bất cứ lúc nào."

"Mẹ, cái đó… Thỏi son… bị hỏng mất rồi ạ, con xin lỗi mẹ."

"Mẹ thấy rồi, không sao đâu, mẹ mua lại cho con thỏi khác."

Từ tận đáy lòng Giang La ngập tràn nỗi hạnh phúc ngọt tựa mía lùi. Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được tình thương của mẹ, đây là một cảm giác có gì đó rất khác với sự yêu thương chiều chuộng mà ba dành cho cô.

Mặc dù cả hai đều làm cô hạnh phúc nhưng mẹ lại cho cô cảm nhận ngọt ngào khác hẳn.

Kể từ hôm nay trở đi, cô là đứa trẻ có mẹ rồi!

Cô đã trở thành một cô công chúa thực thụ!



Giang La vào quán bi-a.

Cô chẳng biết tại sao mình lại muốn tới đây nữa, rõ ràng cô biết mình không nên làm thế nhưng hai chân cô cứ như bị ai đó khống chế vậy, xui khiến cô tiến dần về phía quán bi-a từng chút một.

Quán bi-a này là một nơi có chất lượng cao, được xây theo phong cách giống như câu lạc bộ bi-a. Mỗi phòng gồm hai bàn bi-a, có nhân viên phục vụ mặc đồng phục tươm tất giúp dọn bóng và bôi phấn lơ lên đầu cơ.

Trước kia Giang La, Mập và Kỳ Thịnh thường xuyên tới nơi này chơi nên cô rất quen thuộc với cửa nẻo ở đây.

Giang La đi thẳng một mạch vào sâu trong quán, phòng cuối hành lang là căn phòng mà Kỳ Thịnh thường đi.

Tại ngã rẽ nơi cuối hành lang, Giang La nhìn thấy bóng hình cao ráo, gầy gò đang đứng bên cửa sổ của Kỳ Thịnh được phản chiếu qua chiếc gương được đặt ở đó.

Dưới ánh mặt trời, thân hình anh như được bao trùm bởi vầng hào quang lấp lánh, chiếc sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, không có lấy một nếp nhăn nào, vài ba cái cúc áo được cởi bỏ, để lộ cần cổ trắng nõn một cách tự nhiên.

Kỳ Thịnh cầm điếu thuốc lá trên tay nhưng lại không hút, đầu ngón tay vân vê, tàn thuốc bị anh chuyển từ ngón trỏ đến ngón út.

"Kỳ Thịnh, tớ thấy cậu vào buồng chụp ảnh đôi với một cô gái khác rồi! Ban đầu bọn Hà Thao nói cậu đã có bạn gái nhưng tớ không tin, tớ muốn chính miệng cậu nói rõ với tớ!"

Cô gái đang nói chuyện mặc váy ngắn và áo cộc tay, mái tóc dài và dày uốn nhẹ, xõa tung trên vai, dây giày cao gót mảnh quấn quanh cổ chân xinh đẹp, thon dài của cô ta.

"Chuẩn rồi đấy." Kỳ Thịnh thờ ơ đáp, giọng điệu hơi vút lên: "Tôi có bạn gái rồi."

"Tại sao?" Lê Sơ Lạc bỗng lớn tiếng.

"Tại sao gì cơ?" Kỳ Thịnh thản nhiên dựa vào cửa sổ trong tư thế thoải mái.

"Tớ thấy ảnh con nhỏ đó trong buồng chụp ảnh rồi!" Lê Sơ Lạc chợt im lặng trong chốc lát, dường như cô ta đang thầm sắp xếp lại câu từ để tránh thốt những lời bất lịch sự: "Con nhỏ đó trông có vẻ… bình thường lắm mà."

Giang La vuốt cho đuôi sam rối như canh hẹ của mình gọn gàng hơn chút đỉnh, trong lòng cô biết rõ mồn một rằng cái từ "bình thường" này đã là lời nhận xét thiện chí nhất mà Lê Sơ Lạc dành cho mình rồi.

"Bình thường thì có gì đâu mà không tốt?" Kỳ Thịnh thờ ơ trả lời: "Như tôi muốn sống một cuộc sống bình thường này."

Giọng điệu Lê Sơ Lạc đầy gấp gáp sốt ruột: "Kỳ Thịnh, chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm qua rồi, cậu cho tớ một đáp án khẳng định được không hả!"

"Tôi không thích cậu."

Kỳ Thịnh quay người lại, nhìn cô ta, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu như điều mà cậu đang nói đến là cái này thì cho cậu câu trả lời chắc chắn đấy. Đừng chờ tôi, vào trường đại học của cậu mà xem, nhất định sẽ có rất nhiều chàng trai tốt để cậu lựa chọn. Tương lai của tôi chỉ liên quan đến bạn gái của tôi mà thôi."

Lê Sơ Lạc ngoảnh mặt đi, hứng ngay ánh mặt trời chói chang làm mắt cô ta đau nhói.

Mặc dù cô ta đã lường trước câu trả lời này từ lâu nhưng khi nghe chính miệng anh thốt ra, lồng ngực Lê Sơ Lạc vẫn quặn thắt từng cơn, nhói đau tột cùng.

"Tớ biết cậu không có tình cảm với tớ. Trước kia tớ cứ đinh ninh rằng do tớ chưa đúng tiêu chuẩn của cậu nên cậu mới không thích tớ." Lê Sơ Lạc chẳng tài nào ghì chặt thứ cảm xúc dạt dào này xuống đáy lòng mình: "Nhưng tại sao cậu lại chọn cô ta chứ? Tớ đã xem ảnh cô ta và ngẫm nghĩ rất lâu, nhưng mãi mà vẫn không thể nào hiểu nổi…"

Kỳ Thịnh ngắt lời cô ta: "Cô ấy thích tôi mười mấy năm rồi."

"Kỳ Thịnh, chẳng lẽ người thích cậu ít lắm à?"

"Dù sao chăng nữa, chỉ có cô ấy là người cả nể tôi nhất."

Kỳ Thịnh cười thản nhiên, như thể anh là một tên khốn nạn vô lương tâm vậy: "Cho dù tôi trêu cô ấy thế nào đi nữa thì cô ấy vẫn cực kỳ thích tôi."

"Chỉ vậy thôi ư?"

"Chỉ vậy."

"Kỳ Thịnh, cậu có bị điên không!" Lê Sơ Lạc thật sự không thể hiểu suy nghĩ và hành động của anh: "Rõ ràng cậu biết mình xứng đáng có một cô bạn gái tốt hơn mà! Tại sao cậu cứ cam chịu đi xuống thế hả!"

Giang La siết chặt tay đến mức móng tay đâm sâu vào da.

Thì ra trong mắt người khác, Kỳ Thịnh ở bên cô nghĩa là… cam chịu đi xuống.

Những kẻ xa lạ ùa vào trang cá nhân trên QQ Messenger của cô chắc hẳn cũng có suy nghĩ đó khi nhìn trộm album ảnh của cô, soi kỹ từng chi tiết các bức ảnh của cô nhỉ?

Kỳ Thịnh hơi bực bội vì thái độ hùng hổ, nạt nộ của Lê Sơ Lạc, nhưng vì nể mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà mà cũng vì tình bạn nhiều năm qua của hai người, anh vẫn nhẫn nhịn: "Hồi bé, ba mẹ tôi không buồn quan tâ m đến tôi, họ căm ghét nhau rồi quay sang hận cả tôi, chính Giang La là người đã luôn bên cạnh tôi, tôi bảo cô ấy làm gì thì cô gái ngốc nghếch ấy đều làm theo cả. Cô ấy đã yêu thương tôi suốt nhiều năm trời."

Lê Sơ Lạc rốt cuộc bật khóc nức nở, cô ta nắm chặt cổ tay anh: "Nhưng tớ cũng có thể làm những điều đó mà! Kỳ Thịnh, tớ cũng thích cậu nhiều năm mà, nếu cậu muốn thì tớ cũng có thể cho cậu!"

Tiếng tặc lưỡi bật ra từ đôi môi mỏng, khô khốc của Kỳ Thịnh, anh kéo tay cô ta ra: "Cô hai à, bây giờ cậu có thể nhịn cái tính xấu của tôi nhưng sau này thì sao? Cậu và Tống Thời Vi kiêu ngạo như nhau, được người khác theo đuổi, tâng bốc, bợ đỡ từ nhỏ đến lớn đã quen, chịu đựng nổi tôi mới là lạ, rồi ngày nào chịu hết nổi nữa thì nói đi là đi, phí tình cảm của ông đây lắm!"

Anh là kiểu người không bao giờ thích đánh cược, ghét tất cả những thứ không xác định, không những thế còn ích kỷ, tuyệt đối không trao tấm lòng thành của mình cho bất cứ ai một cách dễ dàng.

Lê Sơ Lạc cắn răng gặng hỏi: "Vậy cậu có chắc chắn cô ta sẽ chịu đựng nổi cậu, vĩnh viễn không bao giờ rời xa cậu không?"

Lại gần thùng rác, Kỳ Thịnh ném điếu thuốc lá đã bị mình đùa nghịch đến nỗi vặn xoắn cong veo.

"Cô ấy là điều chắc chắn duy nhất trong đời tôi."

Lê Sơ Lạc ở đằng sau khóc om sòm, gào thét với anh như đã hoá điên: "Kỳ Thịnh, từ đầu đến cuối cậu chỉ thích mỗi một người, đó là bản thân cậu!"

Kỳ Thịnh vẫn tiếp tục đi mà không thèm ngoảnh đầu lại, đầu ngón tay vấn vương mùi thuốc lá búng cái "tách" đầy lanh lảnh.



Những hạt mưa xuân rả rích bao trùm cả bầu trời, mặt đất ướt đẫm nước mưa nơi con ngõ nhỏ như mặt gương phản chiếu sắc trời âm u mù mịt.

Hàng mi Giang La ươn ướt, chẳng biết đó là bụi mưa hay là nước mắt, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy, hơi thở đứt quãng, cô gần như chẳng thể hít thở một cách trọn vẹn. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa hết chấn động như thể vừa trải qua một trận động đất, ngũ tạng lục phủ như bánh răng đã hỏng cục kịch gồng mình chuyển động.

"Kỳ Thịnh, rốt cuộc anh thích gì ở em thế?"

"Anh thích ánh mắt của em, trong mắt em có anh."

"Chỉ có anh."

Cái búng tay ấy đã đánh thức Giang La khỏi giấc mộng êm đềm.

Tại đây, vào giây phút này, cuối cùng cô cũng tỏ tường những vấn đề đã vướng mắc trong lòng cô suốt bấy lâu nay.

Thì ra không phải vì cô múa đẹp, cũng không phải vì cô chơi bi-a tốt, không phải vì tính cách dịu dàng, bụng dạ lương thiện của cô, thậm chí cũng không phải vì hai người đã ở bên nhau thời gian dài nên phải lòng nhau, dần phát triển thành tình yêu…

Mà vì cô không quá kiêu ngạo, cũng chưa bao giờ được ai theo đuổi, xun xỏ nên cô mới giấu Kỳ Thịnh sâu trong lòng và cẩn thận nâng niu như món quà quý giá nhất của mình.

Điều mà Kỳ Thịnh khát khao là cảm giác an toàn mà Giang La đem lại cho mình.

Đúng vậy, cô quá yêu anh.

Không nghi ngờ gì nữa, miễn là anh không nói lời chia tay, Giang La sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa anh.

Giang La thất tha thất thểu trở về nhà như con búp bê Ragdoll rách nát.

Khi về đến nhà, cô nhìn thấy Giang Mãnh Nam đang ôm Lục Mạn Chi ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, Lục Mạn Chi rúc vào lòng ông, thì thầm to nhỏ vào tai ông, còn cắn tai ông nữa.

Lắm lúc Giang Mãnh Nam lại hôn bà, hai người thoải mái thể hiện những cử chỉ thân mật với nhau, ti vi chiếu quảng cáo mà họ cũng xem thật hăng say.

Giang La không hề phân vân rằng liệu hai người họ có như vậy suốt cả ngày hôm nay hay không.

Cô bần thần đứng cạnh cửa ra vào, cảm giác trái tim mình quặn thắt.

Cô thấy rõ mồn một ánh mắt của Giang Mãnh Nam khi nhìn Lục Mạn Chi, ấy là sự mến mộ và yêu thương xuất phát từ tận đáy lòng.

Cô cũng thấy sự đáp lại bằng cả tấm chân tình của Lục Mạn Chi.

Yêu không phải là sự hy sinh đến từ một phía, cũng không phải luôn luôn theo sau cam tâm tình nguyện làm cái đuôi lẽo đẽo theo anh.

Yêu là liều lĩnh, là con thiêu thân lao đầu vào lửa, là cho dù cách nhau tận chân trời góc bể thì vẫn băng qua vạn dặm xa xôi để có thể đến bên anh.