Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 9



"Không có mà!" Giang La luống cuống lấy sách che mặt: "Không có! Không có! Ai đời lại tập cái này chứ!"

Kỳ Thịnh cầm bút chì nhanh chóng phác thảo trên sổ vẽ tay, thản nhiên trêu: "Bé ngoan là con gái thì càng nên tập nhiều vào."

Cuối cùng Giang Mãnh Nam cũng không nghe lọt tai nổi nữa, ông quơ cái phới dẹt, hung dữ đe dọa: "Mấy thằng nhóc kia, muốn ăn đòn đúng không!"

Mập và Than không hẹn mà cùng im thin thít, mặt dày chắp tay tỏ ý xin tha mạng với Giang Mãnh Nam rồi chuyển đề tài ngay.

Mập bảo với Kỳ Thịnh: "Anh Thịnh, cho em mượn cái điện thoại Apple của anh chơi một lát, em buồn chơi My Talking Tom quá."

Kỳ Thịnh đưa điện thoại cho anh ấy.

Anh là người duy nhất dùng điện thoại hãng Apple trong số bọn trẻ con ở ngõ Vụ Túc, điện thoại Apple của anh được cài rất nhiều trò chơi, hễ khi nào gặp nhau là y như rằng bọn Mập và Than đều hỏi mượn anh điện thoại.

Nghe thấy giọng con mèo trong My Talking Tom, Giang La cũng hơi thích thú, cô lặng lẽ đi ra phía sau Mập để rướn lên dòm màn hình di động.

Một con mèo màu xám nom rất đáng yêu đang đứng trong màn hình, Mập chọt vào đầu nó thì nó sẽ che đầu bất mãn, còn nếu Mập bảo gì thì nó sẽ làm theo nấy, thoạt trông khá là hay ho.

Kỳ Thịnh rút điện thoại ra khỏi tay Mập, Mập vẫn chưa chơi thỏa cái nư, than vãn: "Ba tôi đã hứa nếu tôi lọt được top mười lớp thì sẽ mua một chiếc điện thoại Apple cho tôi, muốn chơi mấy trò trong Apple quá!"

"Rẹt!" Tiếng xé bao vang lên, Kỳ Thịnh lấy đôi đũa dùng một lần ra: "Sau này điện thoại thông minh sẽ được đưa vào sử dụng rộng rãi, cập nhật nhanh lắm, game gì cũng có cả."

"Nhưng của tôi là cục gạch hàng nội địa, làm gì có cửa bằng điện thoại Apple của cậu chứ! Trải nghiệm và tốc độ cũng khác nữa!"

"Bây giờ khác nhưng trong tương lai thì chưa chắc." Kỳ Thịnh lại lấy điện thoại ra, trượt màn hình: "Điểm khác biệt lớn nhất giữa điện thoại trong nước và Apple là con chip, chỉ hãng điện thoại nào biết tự nghiên cứu con chip thì mới có tư cách cạnh tranh với thị trường."

"Sao cậu biết nhiều thế?"

Than cười bảo: "Nhà họ Thịnh cậu ấy vốn làm về lĩnh vực khoa học kỹ thuật mà."

Kỳ Thịnh gắp mì, cúi đầu ăn nhồm nhoàm. Mặc dù từ động tác cho đến tư thế của anh đều chẳng khác gì so với đám thiếu niên sống cùng ngõ đang ngồi cạnh nhưng Giang La thấy ở Kỳ Thịnh vẫn có gì đó đặc biệt hơn.

Anh có kiến thức uyên bác, biết nhìn xa trông rộng, tràn trề tự tin và kiêu ngạo. Những yếu tố ấy đã đắp một vầng hào quang rực rỡ lên Kỳ Thịnh, khiến anh cực kỳ nổi bật giữa những người bình thường.

Bọn Mập luôn miệng đùa rằng Kỳ Thịnh đã sống lại một đời, bởi vì dường như cái gì anh cũng biết cả.

Quan trọng nhất là thành tích học tập của anh thật sự tốt đến mức khiến người ta ghen tỵ, ngoại trừ những lần nắm giữ vị trí thủ khoa toàn thành phố trong các kỳ thi đầu vào, anh còn liên tục giành huy chương vàng trong các cuộc thi Toán, Lý quốc tế mà anh từng tham gia.

Nhưng điều đáng nói ở đây là tất cả đều lên mạng chơi game, đi học đi ngủ như nhau, tại sao Kỳ Thịnh lại có thể xuất sắc như vậy chứ!

Như thế chẳng phải có bàn tay vàng sống lại thì là gì? Còn nếu không phải vậy thì anh là một tên biến thái chính hiệu!

Bọn Mập đã ăn xong, ai về nhà nấy. Thấy Kỳ Thịnh đứng dậy chuẩn bị ra về, Giang La tần ngần đứng lại vài giây nhưng cuối cùng vẫn đi tới chỗ anh: "Cậu... về một mình không an toàn lắm đâu."

"Tiệm ba cậu cách nhà tôi có một trăm mét thôi mà."

"Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng gặp ăn cướp trộm đồ hoặc mấy tên Sở Khanh trên đường được. Con trai bảnh bao lại càng phải đề phòng, mấy ngày trước có bạn nữ kia kể gặp lưu manh gần đây đấy, để tôi đưa cậu về."

Kỳ Thịnh khẽ nhếch môi: "Vậy sự an toàn của tôi xin được giao cho bé ngoan nhé."

Giang La vui vẻ đi cạnh anh, đoạn cô rụt rè hỏi: "Cậu cho tôi mượn điện thoại chơi một lát, khi nào đến nơi tôi trả lại cho cậu, được không?"

Suốt từ nãy đến giờ, hình ảnh chú mèo biết nhại lại tiếng người trong game My Talking Tom tràn ngập trong tâm trí cô mãi.

Đương nhiên Kỳ Thịnh đi guốc trong bụng cô gái nhỏ này, lấy điện thoại ra. Lúc cô chìa tay đến, thiếu niên lại giơ nó lên cao hơn: "Tôi chỉ có một yêu cầu."

"Cậu nói đi!"

"Kể từ hôm nay trở đi, cậu không được bơ tin nhắn của tôi nữa."

...

Từ nhỏ đến lớn, Kỳ Thịnh đã nhận thức được về những gì mình thích và những gì mình không thích.

Anh thích chó, thích mèo, không thích con nít, thích các mối quan hệ đơn giản mà hữu ích, không thích dây dưa phức tạp, thích uống sữa bò lạnh, không thích nóng, thích hương cam trong lành thanh mát, không thích mùi hoa nồng. Không hợp ai thì một câu cũng không thèm nói, nhưng đã nói chuyện hợp cạ là sẽ thấy thoải mái khi ở cùng người đó, cho dù chỉ là những câu đối thoại vô bổ thì nói từ sáng đến tối cũng không phiền.

Nhưng về con gái thì Kỳ Thịnh chẳng hứng thú mấy, ít nhất anh sẽ không hễ đi đường bắt gặp cô nàng nào xinh xắn là lại phấn khích hò hét như bọn Mập, Than.

Con gái theo đuổi anh nhiều vô số kể, tạm thời vẫn chưa có kiểu con gái nào mà anh cho là xinh đẹp xuất hiện. Tiêu chuẩn của Kỳ Thịnh rất cao, kén chọn cực kỳ. Ngay cả hotgirl được toàn trường công nhận như Mạnh Tiêm Tiêm mà cũng bị anh đánh giá chỉ là hạng tầm thường.

Tất nhiên Kỳ Thịnh là động vật ăn thịt, không theo trường phái ăn chay, nguyên nhân khiến anh độc thân, chưa có một mối tình vắt vai nào lâu như vậy hoàn toàn là vì chưa gặp được người nào có thể khơi gợi sự hứng thú ở anh. Anh không muốn tốn thời gian và công sức để ở cạnh một cô gái mà mình chẳng hề rung động.

Phiền lắm!

Giang La là người con gái duy nhất trên thế giới này không khiến anh thấy phiền.

Kỳ Thịnh ghét con gái khóc, Giang La chưa bao giờ khóc trước mặt anh, làm kiêu cũng không, chỉ thỉnh thoảng mới có, chẳng hạn như chuyện bơ tin nhắn anh không trả lời, nhưng Kỳ Thịnh vẫn chịu được điều đó.

Tuy nhiên, tính cách của cô rất tốt, đây là một điểm hết sức quan trọng, bởi vì không tốt tính thì sẽ không chịu nổi tính khí của cậu ấm ngậm thìa vàng từ nhỏ là anh.

Thật ra chính bản thân Kỳ Thịnh cũng biết mình là thằng khốn nạn, nhưng anh hợp với cô thật.

Hai người cùng có sở thích đọc sách, đó là một điều vô cùng hiếm thấy. Mấy đứa như Mập, Than chỉ quan tâm mỗi gái gú và game, đôi lúc Kỳ Thịnh muốn thảo luận một vài đề tài thú vị với họ nhưng về cơ bản hai tên ngớ ngẩn này không bắt sóng nổi.

Nhưng Giang La lại làm được điều đó.

Do vậy mà cho dù Kỳ Thịnh không thích làm bạn với con gái lắm nhưng Giang La lại trở thành người bạn duy nhất của anh là nữ.

"Chào cậu nha mèo, tớ tên là Giang La."

"Chào cậu nha mèo, tớ tên là Giang La." Con mèo trong My Talking Tom lặp lại câu nói của Giang La như con vẹt bằng chất giọng lảnh lót, cao vút.

"Cậu đáng yêu quá!"

"Cậu đáng yêu quá!"

"Tớ có thể vuốt ve cậu không?"

"Tớ có thể vuốt ve cậu không?"

Giang La đưa tay ra sờ nó, con mèo cũng bắt chước hành động của Giang La, thông minh hơn nhân vật ảo trên màn hình máy tính hay thú cưng trên QQ Messenger mà trước đây cô nuôi nhiều.

Tương tác thú nuôi thông minh hãy còn là một chuyện lạ lẫm lúc bấy giờ.

Giang La cầm điện thoại bằng hai tay, ánh sáng xanh mờ mờ và dịu nhẹ phát ra từ màn hình điện thoại bao phủ gương mặt hào hứng của cô, đôi mắt hạnh trong veo, sáng long lanh tràn ngập sự bất ngờ và vui mừng, khuôn mặt mũm mĩm ấy cũng trông hoạt bát đến lạ lùng.

Kỳ Thịnh thầm nhoẻn môi cười, đút một tay vào túi, chầm chậm đi cạnh cô.

Mọi sự chú ý của Giang La đã đổ dồn vào chú mèo My Talking Tom biết nhại lại ấy, cô hoàn toàn quên khuấy sự hiện diện của người con trai tuấn tú kế bên mình.

"Kỳ Thịnh, trò này chơi vui quá, sao hay thế!"

"Đơn giản lắm, nó ghi âm giọng nói của cậu rồi tăng tần số, tần số càng lớn thì giọng càng cao, tốc độ nói cũng nhanh hơn, cuối cùng tạo được hiệu ứng đổi giọng thế này."

"Nghe cậu nói xong, hình như tôi thấy cũng... không thần kỳ như tôi nghĩ."

"Thì vốn dĩ có gì thần kỳ đâu." Kỳ Thịnh cất điện thoại vào túi: "Cậu đọc [Thế thuyết tân ngữ] xong chưa?"

"Đừng hối, để tôi từ từ đọc đã, đọc xong sẽ trả cậu ngay."

Anh đút một tay trong túi quần, cúi đầu nhìn hai cái bóng đen một cao một thấp, lúc thì hòa vào nhau, lúc thì hơi tách ra được ánh đèn đường hắt xuống mặt đất.

"Khai giảng cậu đã kết bạn được với ai chưa?"

"Cũng được vài người. Nói mới nhớ, hôm nay cậu chơi bóng rổ đã làm một bạn nam lớp tôi bị thương đấy."

"Cậu ta cũng là bạn mới của cậu à?"

"Không phải! Tính nết cậu ta kỳ cục lắm!"

Chẳng hiểu sao Kỳ Thịnh lại thấy khó chịu khi nghe thấy ba từ "kỳ cục lắm". Anh không thích cô hình dung bọn con trai khác như vậy.

Thiếu niên bỗng dưng nắm lấy gương mặt bầu bĩnh của Giang La bằng cả bàn tay, buộc cô nuốt những lời định thốt ra xuống bụng, cái môi nhỏ nhắn cũng bị anh bóp trề cả ra.

"Cậu làm gì thế!" Cô rầu rĩ mắng.

Kỳ Thịnh dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve gò má cô: "Kết bạn thì không sao, nhưng cậu phải nhớ ai mới là người bạn thân nhất của cậu."

Ánh nhìn đầy uy hiếp của Kỳ Thịnh làm Giang La rén cực kỳ.

Cô đã chơi với Kỳ Thịnh suốt bao nhiêu năm qua nên thừa biết tên này lắm trò xấu xa, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh, những lần chiếm thượng phong hiếm hoi thực chất cũng là anh nhường cô mà ra.

Để sau này còn được đọc chùa sách của anh dài dài, đương nhiên Giang La không dám đắc tội "cậu bạn nhà giàu" này rồi.

"Lòng ngưỡng mộ mà tôi dành cho cậu lớn lao không gì sánh được, tôi nào dám nói những lời làm phật lòng cậu lấy một câu nào chứ! Cậu là bạn thân nhất của tôi, cũng là người anh mà tôi kính yêu nhất!"

"Anh hả? Không biết hồi xưa chính miệng bé ngoan nào đó đã gọi tôi là đá đì yêu dấu để mượn được trọn bộ tiểu thuyết [Huyền thoại về những anh hùng dải ngân hà] thế nhỉ?"

"Kỳ Thịnh, cậu nhây thế không sợ Giang Mãnh Nam đánh chết cậu hả?"

Thiếu niên tựa vào lan can biệt thự, nhếch mép tạo thành một nụ cười trông rõ là gợi đòn nhưng lại vô cùng thu hút: "Anh Mãnh Nam thích tôi lắm, anh ấy không nỡ đấm tôi đâu."

Thấy Kỳ Thịnh gọi được cả ba cô là anh, Giang La thật sự cạn lời chẳng nói gì được trước sự mặt dày vô sỉ của anh.

"Tôi phải về rồi, bái bai."

"Bé ngoan, cuối tuần đi mua sách với tôi nhé."

Thiếu nữ lưỡng lự ngừng bước, đặt tay ra sau lưng mà quay về: "Thế thì cậu phải cho tôi tạm biệt con mèo."

Kỳ Thịnh không ngờ cô lại thích trò chơi không hẳn là trò chơi này, lấy điện thoại ra một cách bất đắc dĩ: "Cậu ấu trĩ đến mức tôi bó tay chấm com luôn đấy, thế mà hồi trước tôi cứ ngỡ cậu là một cô gái khá trưởng thành nữa cơ."

Giang La bật cười khúc khích: "Cậu thấy tôi trưởng thành ở đâu ra thế?"

Kỳ Thịnh nhìn bộ ngực vĩ đại của cô, nhướng mày.

Bởi vì đi cùng anh nên Giang La không trùm kín người bằng áo khoác đồng phục dày cộp nữa. Nhận ra thiếu niên đang nhìn mình bằng ánh mắt không mảy may kiêng dè, cô đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, tâm trạng chơi My Talking Tom thoắt cái bay biến mất tăm. Giang La cúi đầu, quay người bỏ đi thẳng một mạch.

Kỳ Thịnh đuổi theo ngay: "Gì đấy?"

"Ngay cả cậu cũng cười tôi!"

"Con mắt nào của cậu thấy tôi cười cậu thế hả?"

Giang La luống ca luống cuống lôi áo khoác đồng phục cất trong cặp ra mặc, nhưng Kỳ Thịnh lại lột ra mà không chút ngại ngần, không cho cô mặc.

"Cậu không thấy nóng hả? Đi học mà mặc như bà sơ vậy, cậu càng thế người khác càng chú ý thôi!"

"Kệ tôi chứ!" Đôi mắt cô đỏ hoe: "Trả lại đây!"

Kỳ Thịnh bực dọc liếm bờ môi mỏng khô khốc, choàng áo khoác đồng phục qua cổ cô rồi kéo cô đến bên mình.

"Từ nay trở đi, thằng nào dám nói ngực cậu như này như kia nữa thì cậu cứ bảo với tên đó rằng cậu là người của Kỳ Thịnh!"