Trúc Mã Của Tôi Yêu Nhau Rồi?

Chương 6: Ngoại truyện



1

Hình như tôi đến muộn một bước rồi.

Tôi có một cô em gái rất đáng yêu.

Lần đầu tiên gặp nhau là năm tôi 5 tuổi.

Hôm đấy, em ấy mặc một chiếc váy xòe màu hồng, bắt tôi gọi em là công chúa điện hạ. Bố tôi từng nói phải biết nhường nhịn, chiều chuộng con gái, vì thế tôi đã đồng ý.

Em ấy nghe xong thì rất vui vẻ, lộ ra nụ cười ngọt ngào với hai má lúm đồng tiền: “Từ nay về sau, anh Tô Hằng chính là hiệp sĩ của em.”

Tôi học theo dáng vẻ của anh trai trên phim, sờ đầu em ấy. Bây giờ tôi đã có em gái rồi.

Sau đó, em ấy nói em tên Kiều Bạch Chỉ.

“Thế anh gọi em là Kiều Kiều nhé?”

“Anh phải gọi là em gái chứ?”

“Được rồi, em gái Kiều Kiều.”

2

Thật ra, trong kí ức còn có một người nữa, cậu ấy tên Trần Chế.

Trần Chế cũng là người bạn lớn lên cùng với chúng tôi, tính cách của cậu ấy với Kiều Kiều rất giống nhau, hai người đều rất hoạt bát, dù có chạy ba con hẻm cũng không mệt.

Tôi nhìn bọn họ trêu đùa, không biết phải tham gia vào như thế nào.

Bởi vì tôi là anh lớn, tôi tự nói với bản thân, phải điềm đạm, trưởng thành một chút mới có thể chăm sóc được hai em.

Lúc nhỏ như thế, lớn lên cũng như thế.

Trần Chế thân với Kiều Kiều hơn tôi, họ là hàng xóm, còn tôi lại ở khá xa, cuối tuần mới có thể đến chơi. Tuy nhiên, đa số thời gian không phải chơi đùa mà là học.

Tôi và họ học ở hai trường khác nhau, cũng không cùng đường, thỉnh thoảng mới có thể gặp nhau.

Sau này, chúng tôi cùng học ở một trường cấp ba, cũng có thể thuận đường đi cùng nhau. Lúc đó tôi mới biết, Trần Chế mỗi ngày đều chở Kiều Kiều đi học. Sợ tên Trần Chế kia bắt nạt Kiều Kiều, tôi đã mua một chiếc xe đạp có yên sau.

Lúc tôi nói sẽ chở em đi học, trong mắt em hiện lên vẻ chần chừ, có lẽ…Kiều Kiều chỉ quen sự tồn tại của Trần Chế mà thôi.

Tôi sẽ không ép em ấy làm điều em ấy không muốn, càng không truy hỏi nguyên nhân. Mấy ngày sau, em ấy đột nhiên gợi lại chuyện này, đưa ra tuyên bố: “Trần Chế chở ngày lẻ, anh Tô Hằng chở ngày chẵn.”

Tôi rất vui vẻ nhưng hình như Trần Chế thì không.

3

Sau khi lên cấp ba, những ngày tháng tự do, thú vị ấy chất chứa những điều không thể nói ra.

Không biết từ khi nào, tôi hi vọng em ấy không chỉ là em gái tôi. Có thể là lúc có người tỏ tình với em ấy, có thể là lúc em ấy ngồi sau yên xe tôi, cũng có thể là khi tôi ngửi thấy mùi hương cam thoang thoảng của em.

Từng chút từng chút rung động, tôi làm sao có thể không biết?

Nhưng không thể, chí ít là hiện tại không thể.

4

Tôi biết Kiều Kiều thích sáng tác, vì thế tôi đăng kí tài khoản trên diễn đàn, trở thành bạn tốt của em ấy.

Hi vọng như thế có thể hiểu được tâm tình của em ấy nhiều hơn, không cần lúc nào cũng phải dè dặt.

Kiều Kiều không biết, tôi còn hiểu em ấy hơn những gì em ấy tưởng.

Tôi cẩn thận ở bên cạnh em ấy.

Nỗi buồn, niềm vui của em ấy, tôi đều có thể nhận ra qua từng câu chữ.

5

Tôi học khối tự nhiên, Kiều Kiều và Trần Chế học khối xã hội.

Tôi ở tầng ba, hai người họ ở tầng hai, lúc nào tôi cũng phải lấy cớ đi nộp bài tập để gặp em ấy.

Mỗi lần gặp, em ấy đều nghĩ là trùng hợp, nhưng thật ra là do tôi đã đứng đợi từ lâu.

Kiều Kiều rất giỏi những môn tổ hợp, tuy nhiên môn toán lại khá yếu. Vừa hay, mẹ Kiều Kiều nhờ tôi kèm em ấy học, đương nhiên là tôi vui vẻ đồng ý. Trước đó, giáo viên tìm tôi, nói rằng có hai suất cử đi học, với thành tích của tôi thì đã chắc một suất.

Lúc đó tôi nghĩ, nếu như Kiều Kiều có thể đi cùng thì thật tốt.

Tôi lên kế hoạch học tập chi tiết cho em ấy, cũng có lý do mỗi ngày đều được ở bên cạnh.

Kiều Kiều rất thông minh, tiến bộ rất nhanh. Cuối cùng, tôi là người duy nhất bên khối tự nhiên, em ấy là người duy nhất bên khối xã hội được cử đi học. Tất cả đều diễn ra như tôi mong muốn, chúng tôi được cử đến đại học N.

Còn có Trần Chế, cậu ấy chơi bóng không tồi, lọt vào mắt của đội bên đại học N, vì vậy cũng được cử đi theo diện đặc biệt.

6

Sau khi lên đại học, mỗi ngày tôi đều tìm cơ hội thích hợp để bày tỏ bí mật tận sâu trong tim mình với Kiều Kiều.

Thật ra, em không cần gọi tôi bằng anh, chỉ cần gọi tôi là Tô Hằng thôi. Tôi không cần những thứ câu nệ đó, thoải mái là được rồi.

Thật ra, tôi là bạn trên mạng của em, Hư Hoài.

*Hư Hoài theo tôi tra từ điển có nghĩa là khiêm tốn, ý hiểu của tôi là Tô Hằng chỉ muốn trở thành một người âm thầm, lặng lẽ ở bên cạnh Kiều Kiều.



Thật ra, tôi thích em từ rất lâu rồi.

7

Nhớ ngày đó, Kiều Kiều nói em ấy có bạn trai rồi, lòng tôi bất chợt run rẩy. Sau khi biết chỉ là nói đùa, trái tim đang treo của tôi mới được hạ xuống.

Không thể đợi được nữa.

Vừa đúng lúc, Kiều Kiều hẹn tôi đi xem phim, tôi quyết định vào ngày đó sẽ đem những lời nên nói phải nói ra.

Khi tôi đang thấp thỏm bước vào rạp thì nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Trần Chế. Thất vọng, bối rối, tâm trạng lúc đó của tôi khó mà diễn tả được.

Buổi tối, tôi đọc tiểu thuyết mà Kiều Kiều mới đăng.

Em ấy đã hiểu làm cái gì rồi?

Tôi vừa tức vừa buồn cười, rốt cuộc em ấy nghĩ cái gì vậy?

8

Bởi vì một vài chuyện xảy ra, Kiều Kiều trở thành nữ chính trong bộ phim ngắn của hội học sinh, Trần Chế trở thành nam chính.

Trong lúc quay phim, cậu ấy đã tỏ tình.

Mọi người đều nghĩ cậu ấy đang diễn, nhưng chỉ có tôi biết, đây là lời thật lòng.

Từ lâu tôi đã để ý, cậu ấy đỏ mặt giống như tôi, ánh mắt tha thiết mà chờ mong giống như tôi, quan tâm và chờ đợi giống như tôi….

Nhưng cậu ấy dũng cảm, thẳng thắn hơn tôi.

Lúc cậu ấy bảo vệ Kiều Kiều sau lưng, tôi biết tôi thua rồi.

Thật ra, tôi cũng có thể làm như vậy, nhưng có lẽ sẽ khiến em ấy cảm thấy chán ghét.

9

Tôi chậm một bước.

Lúc Kiều Kiều cần sự an ủi, là Trần Chế ở bên cạnh em ấy.

Tôi nghĩ bản thân sẽ có thể cho em ấy những điều tốt đẹp, nhưng ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không thể làm cho em ấy được.

E rằng, tôi chỉ có thể làm một người anh tốt.

10

Tôi được cử ra nước ngoài, kỳ thực trong nước nghiên cứu cũng rất tốt, nhưng tôi vẫn chọn thay đổi hoàn cảnh sống một thời gian.

Tôi không nói với Kiều Kiều, vốn dĩ muốn lặng lẽ rời đi nhưng bị tên tiểu tử Trần Chế phát hiện ra.

Lúc họ tiễn tôi ở sân bay, tôi nhìn thấy viền mắt Kiều Kiều đỏ lên.

Chúng tôi dần dần lớn lên, cũng tại lúc trưởng thành mà chia xa.

Mùa hè năm 18 tuổi, ba thiếu niên hăm hở rong ruổi trên những chiếc xe đạp, không biết bản thân mai sau sẽ trở thành người như thế nào. Những kỉ niệm đó trở thành một hồi ức tươi đẹp.

Đã đến lúc phải tạm biệt quá khứ rồi.

HOÀN

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!