Trúc Mã Đến Rồi

Chương 4



【 】Edit + Beta: Sii

【 Còn nhớ ba ba phản diện của ta tên gì không? 】 Hệ thống rác rưởi ôm tâm lý may mắn hỏi lại một lần nữa.

"Tô.....Tô...." Đường Hoan ngồi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói ra được hoàn chỉnh, "....Tô...Diễn."

Nếu mà cô càng hấp tấp thì sẽ càng không nhớ rõ.

Sau khi cam chịu không thèm nghĩ nữa, vậy mà có thể nhớ ra một chút?

Hệ thống rác rưởi có chút mệt tâm.

Nó có chút hoảng!

Hiện tại kí chủ ngu xuẩn ở trong trạng thái này, chỉ sợ thế giới này sẽ sụp đổ!

.....

Đường Hoan mở mắt ra, bụng sôi ùng ục.

Bé con lạnh đến mức rùng mình một cái, vội vàng nắm chặt tay vào góc áo.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy nam sinh cao lớn hơn mình rất nhiều.

Âm thanh mềm mại nói, "Ca ca...."

Trên người Tô Diễn quần áo đơn bạc, cả khuôn mặt đều lạnh đến đỏ.

Trên người hắn thứ có thể cởi ra cho Đường Hoan mặc thì đều cởi hết, chỉ còn chiếc áo mỏng bên trong.

"A Hoan, sao vậy?"

"Đói....muốn ăn." Đôi mắt cô bé tròn xoe nhìn Tô Diễn, sờ lên bụng mình, chậm chạp nói.

Tô Diễn vô ý thức sờ lên túi quần, bên trong chỉ còn hai mươi ba tệ.

"A Hoan nhịn một chút nhé, bây giờ ca ca sẽ dẫn em đi mua đồ ăn."

Tô Diễn lắc lắc cánh tay đã đông cứng, ôm Đường Hoan lên.

Cậu bé mười tuổi không thể coi là cao, còn phải ôm một đứa bé nên không thể nhẹ nhàng được.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================

Khi đi ngang qua một cửa hàng, Tô Diễn dừng chân lại.

Mua hai tệ tiền màn thầu, sau đó ngồi xổm ở bãi đất trống đối diện đường cái.

Trước tiên nhét hai cái màn thầu nhét vào trong tay Đường Hoan để cô cầm lấy.

Rồi hắn đem miếng màn thầu xé thành từng miếng nhỏ rồi đút vào miệng Đường Hoan.

Cô bé ê ê a a mà gặm, giống như là bị bỏ đói lâu ngày, thỉnh thoảng răng còn cắn phải tay Tô Diễn.

"Ăn từ từ thôi, đừng nóng vội." Tô Diễn đưa tay nhéo má cô.

Từng bông tuyết rơi từ trên trời xuống, hắn nhanh chóng ôm lấy cô bé, giống như con ruồi không đầu (*) đang tìm chỗ trú ẩn.

无头苍蝇 /wú tóu cāngyíng/: một phép ẩn dụ cho một người nào đó đang lao đi xung quanh một cách điên cuồng.

Dọc theo đường đi bông tuyết lành lạnh rơi vào người hắn, rồi thấm ướt luôn chiếc áo mỏng cuối cùng trên người.

Hơi lạnh thấu xương làm hắn cảm thấy toàn thân đều run lẩy bẩy.

Tuyết rơi ngày càng dày đặc, thiếu niên còn chưa trưởng thành ôm một cô bé chạy trốn, cuối cùng dừng lại trước cửa siêu thị.

Tô Diễn đặt cô bé dưới đất rồi vỗ bông tuyết rơi trên người cô đi.

Đúng lúc này, bụng truyền đến âm thanh ùng ục.

Đường Hoan đưa màn thầu trên tay cho Tô Diễn, "Ca ca.....ăn....."

Tô Diễn ngồi xổm trên mặt đất, lắc đầu, "Ca ca không ăn, để lại cho A Hoan ăn."

Đôi tay nhỏ mập mạp học theo hắn, đem chiếc màn thầu xé ra từng miếng nhỏ rồi đưa tới bên miệng Tô Diễn.

Cực kỳ cố chấp.

"Ca ca...ăn...."

Tô Diễn há miệng, cắn một miếng màn thầu, không hiểu sao, vành mắt bắt đầu đỏ.

Ôm đứa em gái duy nhất này của mình, nước mắt chảy giàn giụa.

Cha không còn!

Bác Tô cũng mất!

Những người trong bang mà hắn biết, mọi người đều biến mất!

Bây giờ chỉ còn lại hắn và A Hoan!

Con đường sau này, làm sao có thể đi tiếp được?

Chờ tuyết ngừng rơi, Tô Diễn chân ngắn chân dài ôm Đường Hoan đi ra.

Trên đường hầu như không có ai, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe, bọn họ đều trực tiếp lái qua người Tô Diễn.

"Ca ca....mệt không?" Đường Hoan ghé vào vai Tô Diễn, lắc lư làm cô có chút buồn ngủ.

Đầu óc cô rất chậm chạp, nhìn thấy mồ hôi trên trán Tô Diễn, nửa ngày sau mới thở không ra hơi hỏi một câu mệt không.

wattpad: thbssy