Trúc Mã Là Nhân Viên Phòng Cháy

Chương 3



Lửa đã được dập, không có người nào bị thương.

Một anh trai mặc áo sơmi đen cầm nước đi phát cho các anh nhân viên phòng cháy, tôi đưa chai nước trong tay cho Mộ Phong, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhìn xa xa, Nghê Nhạc Hiên khom lưng chống đầu gối, thở hồng hộc nhìn tôi.

Anh trai sơmi áo đen đưa cho anh chai nước anh cũng không nhận, cứ lẳng lặng nhìn tôi, nhìn chằm chằm đến mức lòng tôi rộn rạo, đành nhanh chóng quay mặt đi.

7

Tôi đề nghị Mộ Phong chuyển đến nhà mình, lúc trước thuê nhà có hai phòng, một phòng tôi ngủ, phòng còn lại thì để Hán phục.

Bởi vì Lông Đào thích tên chủ nhà, Mật Đào lại dùng vuốt cào cào Hán phục, nhà cửa cũng sạch sẽ nên tôi liền thuê luôn.

Phòng để quần áo chỉ cần dọn dẹp một chút cũng có thể tạm ở.

Mộ Phong ngủ liền một ngày mới sung sướng tỉnh dậy, chúng tôi quyết định buổi tối nấu bún ốc, hắn phụ trách chiên trứng.

Lúc ấy tiếng chuông cửa vang lên, Lông Đào ra mở cửa, nhìn phòng bếp sủa một tiếng, tôi nghĩ chắc là người quen tới tìm, vừa đi ra thì thấy Nghê Nhạc Hiên lại xách theo một túi đồ ăn cho chó.

"Này cô có muốn ăn thử trứng chiên không?" Mộ Phong đi ra hỏi tôi.

Vừa nhìn thấy ở cửa có một anh chàng cao to đẹp trai liền chạy tới giải thích, "Ôi anh đừng hiểu lầm, trưa nay tôi mới đồng ý với Phiêu Phiêu ăn cơm tối."

Phiêu Phiêu là tên trên mạng của tôi.

Nghê Nhạc Hiên mím mím môi buông túi đồ xuống, mũi ngửi ngửi, cau mày hỏi: "Nhà vệ sinh nhà em lại hỏng à?"

"Đang nấu bún ốc." Tôi giải thích, "Lần trước không phải đã mua rất nhiều đồ ăn vặt rồi sao? Đằng nào cũng phải mang nó đi, anh mua nhiều như vậy để ở đây nó cũng không ăn hết, mang về đi, chờ chủ mới nhận nuôi Du Đào thì đem qua đó."

Vừa dứt lời, Mộ Phong từ nhà bếp ngó đầu ra nói: "Này, cô có ăn cà chua với bún ốc không? Vị chua chua cay cay rất tuyệt, tôi thấy trong tủ lạnh có cà chua đấy, muốn thử không để cho thêm vào?"

Hai mắt tôi sáng lên, nhanh chóng gật đầu.

Quay đầu lại, trước cửa đã trống rỗng, Nghê Nhạc Hiên đã đi rồi.

Chắc là bị mùi bún ốc đuổi đi.

Tôi bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm.

Tôi tính đi tới để đóng cửa thì phát hiện Nghê Nhạc Hiên vẫn chưa đi, anh im lặng dựa vào tường, nhìn thấy tôi thì đứng thẳng dậy, lại lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chà xát hai tay vào nhau, "Đã tối rồi không quay về ngủ đi còn làm gì?"

"Em sống một mình, tốt nhất không nên để nam nữ ngủ chung một phòng, đặc biệt là buổi tối." Anh nhíu mày nói.

Tới rồi, anh lại biến thành giáo viên chủ nhiệm cũ của tôi rồi.

"Nhưng em vui." Tôi cố ý giận dỗi, "Vất vả lắm mới tìm được người có cùng chí hướng thích ăn bún ốc, em đang tính ăn bún cùng hắn. Anh đừng có như thần giữ của đứng ở đây, mau đi về đi."

Ngoài dự tính, ăn cơm xong tôi dẫn Mộ Phong ra ngoài mà Nghê Nhạc Hiên vẫn đứng ở đấy.

Tròng mắt Mộ Phong đảo đảo, nói câu chúc ngủ ngon rồi chạy biến dạng vào phòng đối diện.

Nghê Nhạc Hiên thấy hắn chạy vào phòng đó thì mới thở dài nhẹ nhõm một cái.

"Đi ngủ sớm đi, nhớ khoá cửa cho kĩ." Anh nói.

Chắc là anh nghĩ Mộ Phong sẽ quấy rối tôi.

Tôi có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhưng lại nghĩ đến anh chính là một người tốt, sợ đối tốt với tôi chỉ là vì một phần công việc, trong lòng liền cảm thấy chút chua xót.

Tôi cắn cắn môi, cúi đầu, nói: "Ngày hôm nay anh cũng mệt rồi, về sau không cần làm như vậy nữa, em biết rõ ai tốt ai xấu, nếu có người xấu vào nhà đi nữa thì Lông Đào cũng sẽ tìm người tới cứu. Hàng xóm tầng trên dưới ở chung đều khá tốt bụng, không đến mức không tới giúp."

Đem lời trong lòng nói ra khiến tôi càng cảm thấy chua xót, hít hít mũi, tôi lại nói: "Nghê Nhạc Hiên, em thật sự khống muốn cùng anh có quan hệ gì nữa, dù chúng ta là thanh mai trúc mã nhưng với người khác thì cái này cũng bé nhỏ không đáng kể, chia tay cũng không khác mấy. Ngày mai, ngay ngày mai, anh nhanh chóng mang Du Đào đi đi."

8

Tộ cả Nghê Nhạc Hiên là thanh mai trúc mã, nhà cạnh nhau vô cùng gần.

Cũng rất có duyên, từ nhà trẻ lên trung học phổ thông đều học cùng một lớp.

Lúc học cấp ba ấy, nếu có thể cùng anh trực nhật một hôm thì tôi cũng vui vẻ cả một kỳ.

Khi lên đại học, anh nói với tôi:

"Cuộc sống đại học của em cũng không nên chỉ quay quanh tôi, tôi hy vọng em đặt nhiều công sức ở việc học hơn."

Tôi tưởng mình chọc gì khiến anh tức giận, thế là từ quanh minh chính đại thành lén la lén lút tới xem anh chơi bóng rổ.

Có một lần một đại mỹ nữ trời sinh da trắng xinh đẹp tiến tới đưa nước cho anh, Nghê Nhạc Hiên chỉ hơi ngạc nhiên một chút, mắt nhìn qua chỗ của tôi, sau đó nhận lấy.

Trước kia anh chơi bóng rổ chưa bao ngờ nhận nước từ các bạn nữ.

Bạn nữ kia chính là Hứa Nhất Tri, Nghê Nhạc Hiên như vậy hiển nhiên là bất đồng với những người khác.

Bọn họ hợp thành một nhóm, kỳ nghỉ hè tham gia hoạt động cùng nhau, tham gia các cuộc thi tỉnh này nọ thì trong một đoàn cũng là một đội.

Anh không nghĩ tôi sẽ tới trường tìm anh, chắc nghĩ là tôi ghen.

Tôi từng chua xót hỏi Nghê Nhạc Hiên về mối quan hệ của hai người.

Nghê Nhạc Hiên không thừa nhận hai người là bạn bè, chỉ bảo là hợp tác, cũng là đối thủ cạnh tranh.

Tôi không thể làm nên trò trống gì, không học được từ mấy nhân vật nữ phụ ác độc trong phim truyền hình, ngáng chân Hứa Nhất Tri khiến anh chán ghét cô ấy.

Chỉ có thể nhìn bọn họ ngày càng ăn ý với nhau.

Mà vấn đề mấu chốt cũng là từ Nghê Nhạc Hiên, không nghĩ rằng anh giới thiệu tôi với Hứa Nhất Tri không phải là thanh mai, mà đến bạn bè cũng không phải.

...

Du Đào vẫn chưa được mang đi, tôi bèn đem Nghê Nhạc Hiên từ danh sách đen kéo ra, chờ anh tìm được một người thích hợp nhận nuôi Du Đào thì có thể liên hệ với tôi.

Tôi cũng có tình cảm với Du Đào, không muốn Nghê Nhạc Hiên vì đối phó tôi mà tuỳ ý đưa nó cho nhà nào qua loa.

Tuyệt giao với Nghê Nhạc Hiên đã đến ngày thứ sáu, bạn thân khuyên tôi nên đi dạo ra ngoài mua đồ.

Tôi ở trong một cửa hàng trang sức ngắm nghía một cái nhẫn bạc, mặt trên là hình cỏ bốn lá màu hồng nhạt, trông rất tinh tế.

Mọi người đều nói cỏ bốn lá có thể đem tới cho người mang nó may mắn hay sao, tôi thử lên tay, cũng khá đẹp, nhìn tay cũng có chút điểm nhấn, sau đó muốn lấy xuống đổi một cái lớn hơn một chút...

Mang đến vận may cái con khỉ ý!

Không lấy xuống được!

Chị gái trông quầy gấp tới nỗi lau mồ hôi, dùng vaseline bôi lên thử lại, nhưng vẫn không lấy xuống được.

Chị gái trông quầy bắt đầu run lên, tôi sợ làm khó cô ấy, yên lặng mua lại nhẫn, cũng may chọn phải cái có giá trong khoảng vẫn chấp nhận được, giá hơn 900.

Trả tiền xong thấy chị gái nhẹ nhàng thở ra, nhìn tôi có chút ngại ngùng, sau đó lấy hộp vaseline còn dở đưa cho tôi...

Vừa ra khỏi cửa thì gặp được Mộ Phong đang tự mua quần áo, trừ căn cước công dân có thể chứng minh thân phận thì toàn bộ đồ của hắn đều bị thiêu rụi hết, tiền mua điện thoại mới cũng là vay của tôi.

Chúng tôi ngồi ở bồn hoa, hắn ném túi hàng mới mua để một bên, tay nắm nhẫn của tôi bắt đầu rút, động tác cực kì thô bạo, miệng cũng không chịu để yên:

"Cô hay thật đấy, người ta đeo thử nhẫn chỉ đeo đến khớp xương, cô thì đeo hẳn xuống tít dưới ngón tay."

Nếu không phải nhớ tới tôi là nữ thì có lẽ hắn đã đạp một chân vào vai tôi mà rút nhẫn rồi.

Thật là trùng hợp, Nghê Nhạc Hiên hôm nay được nghỉ, cũng tới đây mua đồ, nhìn qua thì chắc là mua đồ chơi mới cho Du Đào.

Anh đi từ phía sau chặn tay của Mộ Phong đang nắm chặt tay tôi lại, kiểm tra rồi nói: "Dùng sức quá lớn nên ngón tay bị sưng, càng khó tháo ra."

Sau đó sờ sờ cái nhẫn, phát hiện không chuyển động được, lại nói: "Đi tới đội phòng cháy đi!"

Lại lại lại lại đi?!

Tôi rút tay về ôm lấy đầu gối, giống như cây nấm lù lù bất động: "Em không đi! Tay em đau! Em không đi được!"

Đi thêm lần nữa chắc đội phòng cháy cho tôi làm cái thẻ VIP quá!

Khứu giác đã mất, lần này nói gì tôi cũng nhất quyết không đi!

"Tay đau mà không đi được?" Nghê Nhạc Hiên lại xụ mặt.

"Không đi được chính là không đi được!" Tôi trả lời.

Sau đó, anh khiêng tôi lên...

"Được rồi được rồi! Anh thả em xuống đã!"

Anh không biết xấu hổ nhưng tôi không muốn bị mất mặt đâu, ban nãy anh khiêng tôi lên, mọi người trên đường đều giơ điện thoại lên muốn chụp ảnh đấy.

Đại khái là sợ tôi chạy mất nên Nghê Nhạc Hiên nắm chặt tay tôi kéo đi.

Tôi thấy không tránh được, mặc anh dẫn tới đội phòng cháy, đồng nghiệp của anh vừa thấy hai chúng tôi đến thì cả đám trố mắt ra nhìn.

"Tay trong tay?"

"Nhẫn?"

"Thế thì nhanh quá rồi, hôm nay hai người cũng muốn đi đăng kí giấy kết hôn luôn hả?"

Ngay sau đó mọi người tính tặng tiền luôn làm quà, Nghê Nhạc Hiên nhanh tay tìm hộp dụng cụ cho tôi tháo nhẫn.

Trên đường đưa tôi trở về chung cư, Nghê Nhạc Hiên chủ động nói trước: "Lần trước Hứa Nhất Tri có nói gì, tôi cả cô ấy xin lỗi em."

Trong lòng lộp bộp vài cái, có chút chua xót quét qua.

Vì Hứa Nhất Tri nên anh mới giải thích.

"Cô ấy nói em như vậy vì suy nghĩ cô ấy hơi cực đoan, hơn nữa còn ghét mẹ. Tính cách em có phần giống mẹ cô ấy." Nghê Nhạc Hiên nói.

Trong lòng lại lộp bộp cái nữa.

Cực đoan? Ghét mẹ?

9

Mẹ của Hứa Nhất Tri là gái ngành, sinh cô ta ra thì trực tiếp ném vào thùng rác, cảnh sát năm lần bảy lượt cảnh cáo thì mới cứu cô ta được một mạng.

Mẹ chính là vết nhơ duy nhất trong cuộc sống của cô ta, khi cô ta lớn, chứng kiến mẹ mình dùng cơ thể để kiếm tiền, tự mình đi báo án, mẹ cô ta bị bắt cùng với tang chứng tống vào nhà lao.

Sự việc đó khiến từ nhỏ cô ta luôn chanh chua, nhạy cảm đa nghi, có chút việc nhỏ cũng nghĩ người khác xung quanh mình là người xấu.

Lúc Nghê Nhạc Hiên nói chuyện này với tôi, lòng tôi trầm xuống, có chút thương hại với Hứa Nhất Tri.

Tới cửa chung cư, Nghê Nhạc Hiên giải thích về tuổi thơ bất hạnh của Hứa Nhất Tri, ánh mắt nhìn tôi mang theo vài phần cầu khẩn.

"Cô ấy không có quyền chọn hoàn cảnh mình lớn lên, vẫn luôn trong trạng thái trầm cảm, mười mấy năm nay tình trạng ngày càng kém. Em không cần so đo với cô ấy."

Được lắm.

Coi như tình trạng của cô ta không tốt, tôi không thèm so đo.

Tôi hít hít mũi: "Em không trách cô ấy được, nhưng em sẽ không tha thứ cho anh đâu! Anh vẫn nên đón Du Đào đi! Về sau chúng ta vẫn không nên qua lại với nhau!"

Nghê Nhạc Hiên ngẩn người, anh không rõ, đã giải thích rõ ràng rồi, vì sao tôi còn muốn tuyệt giao với anh.

Tôi quay mặt đi, nức nở nói: "Không phải anh cũng nghĩ em như vậy sao? Hứa Nhất Tri nói gì em không để bụng tí nào, nhưng chúng ta quen nhau cũng hơn hai mươi năm, anh cũng nghĩ em như vậy."

Im lặng một lúc, Nghê Nhạc Hiên dặn dò tôi nghỉ ngơi sớm, xoay người rời đi.

Từ đó tôi cùng bạn thân chuyên tâm quay phim.

Bạn thân cuối cùng cũng có chút tác dụng, đem tới một anh đẹp trai.

Mộ Phong đẹp theo kiểu như ánh mặt trời rực rỡ, chàng trai mới đến thì ôn nhu như ngọc lại vô cùng đẹp trai.

Trong thời gian quay phim có rất nhiều chuyện vui, nhưng sau khi đóng máy thì tôi lại không biết làm gì, trong đầu toàn là Nghê Nhạc Hiên.

Vào đêm nọ, tôi kéo Mộ Phong đi mượn rượu giải sầu, ngà ngà kể cho Mộ Phong nghe tình sử yêu thầm của mình, hắn qua cái kính khing bỉ nhìn tôi:

"Không phải chứ, thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm, yêu thầm cũng nhiều năm, ngay cả đến nắm tay cô cũng chưa thử qua à?"

"Ai bảo chưa nắm tay?" Tôi cao giọng, "Chúng tôi như lão diều hâu gian xảo và con gà tơ, tôi còn sờ qua eo anh ấy rồi đấy!"

Mộ Phong: "..."

Sau nửa đêm Mộ Phong đỡ tôi quay về chung cư, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi hắn bỗng nở nụ cười đen tối rồi kéo tôi vào trong, nhướng mày, "Anh trai hôm nay giúp cô!"

Sau đó, hắn kéo tôi đến trước quầy bán "áo mưa", giống như một cậu học sinh tiểu học muốn học hỏi vô cùng, tình cảm mãnh liệt hỏi: "A~em cảm thấy cái siêu mỏng này như thế nào?"

Tôi: "???"

Hắn miêu tả xong, rượu trong người đều bị hắn nói doạ cho tỉnh.

Lúc tôi giơ tay lên định cho hắn một cái bạt tai thì có một bàn tay kéo tôi vào cái ôm sạch sẽ ấm áp.

Nghê Nhạc Hiên gắt gao đè cái ót của tôi, mặt tôi chôn trong ngực anh, người tản ra hơi thở lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng:

"Trai chưa cưới gái chưa gả, không thích hợp."

"Nam nữ bạn bè cũng không hợp sao? Anh trai?" Mộ Phong giọng khinh bỉ nói.

Nghê Nhạc Hiên như bị chọc tới, sức trên tay rất mạnh, mũi của tôi dán vào ngực anh, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, nước mắt trào ra.