Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 16



Lộc Kim đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Phó Ngọc đang đợi ở sảnh lớn, hắn đứng quay lưng về phía cầu thang, vai hơi khom về phía trước, đang ngẩng đầu nhìn bảng thông báo trên tường. Mặc dù đã cao lớn hơn, nhưng hắn cũng bắt đầu bị gù lưng, đây có vẻ là bệnh thường gặp ở những người cao. Ánh mắt dịch chuyển xuống một chút, tay hắn đeo cặp sách.

Nhận ra có người sau lưng đi tới, Phó Ngọc quay đầu lại, thấy là cậu thì quay hẳn người lại, vừa đưa cặp sách cho cậu, vừa báo cáo: "Đã dọn vệ sinh xong."

Lộc Kim đưa tay nhận lấy cặp sách, nhìn vào khuôn mặt chỉ còn đôi mắt của hắn mà hỏi: "Đóng cửa sổ chưa?"

Sau khi buông tay, Phó Ngọc nhanh chóng đút tay vào túi, cổ họng phát ra một tiếng ục nhẹ, giọng nói không rõ ràng: "Đóng rồi."

Lộc Kim hiểu ý, cúi đầu, xách cặp đeo lên, sau đó ngẩng đầu nhìn bộ trang phục kỳ quặc của hắn, cau mày, giọng điệu không chắc chắn hỏi: "Cậu... như vậy có lạnh không?"

Phó Ngọc nghiêng đầu gật nhẹ, giục cậu: "Đi nhanh nào."

Hai người sóng vai đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, học sinh gần như đã đi hết, chỉ còn lác đác vài bóng người di chuyển, là những bạn học sinh chưa dọn vệ sinh xong.

Một góc phía đông của trường, xe buýt đã nổ máy, tiếng động cơ ầm ầm, bác tài xế bước ra khỏi phòng truyền đạt, tay cầm bình giữ nhiệt, đi đến trước xe, mở cửa ghế lái, nhảy lên, chờ giáo viên tan sở về nhà.

Cứ đến kỳ nghỉ, trường học lại trở nên vắng vẻ vô cùng, đặc biệt là vào mùa đông ảm đạm, tiếng chuông hết giờ cũng trở nên trầm đục, như chiếc đồng hồ cũ kỹ, thời gian trôi đi từng chút một.

Đến ngã tư, Lộc Kim chuẩn bị đón taxi, Phó Ngọc đưa tay kéo cậu lại, tháo chiếc khăn quàng cổ quấn chặt, nói: "Hôm nay không đi taxi nữa, chúng ta đi bộ về đi."

Lộc Kim cầu còn không được, xoay người đi luôn, Phó Ngọc chậm hơn một nhịp, bị bỏ xa một đoạn lớn, hắn nhấc chân sải bước theo, khi cách cậu một khoảng cách bằng một người thì chậm lại, nhìn bóng lưng cậu mà thầm nghĩ: Chân ngắn mà đi cũng nhanh phết.

Đi được vài bước như vậy, hắn tăng tốc đến bên cạnh cậu, song song tiến về phía trước.

Lúc này, Lộc Kim vô tình quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua một chỗ nào đó, rồi lại quay đi. Phó Ngọc biết cậu đang làm gì, ở độ tuổi này đang rất để ý đến chiều cao, hai lần trước mẹ Lộc lấy hắn ra để châm chọc cậu, phản ứng của cậu đều rất thù địch, vì vậy mỗi lần đi song song, Lộc Kim đều không nhịn được quay đầu nhìn vai của hai người.

Lần này cậu nhìn hơi lâu, Phó Ngọc liền nghiêng đầu, nhướng mày nói: "Nhìn gì thế?"

Thông thường bị bắt gặp nhìn trộm thì phải giả vờ bình tĩnh, Lộc Kim cũng vậy, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt từ trạng thái ngây ngốc, sau đó thản nhiên nói: "Không có gì."

Phó Ngọc không vạch trần, đáp lại một tiếng "Ồ" dài, quay đầu, khóe miệng lên.

Trong những ngày đông, trời tối rất nhanh, đi bộ từ trường về nhà chỉ mất nửa tiếng, nhưng hai người họ đã đi từ sáng đến tối, Phó Ngọc đột nhiên nhớ ra một câu chuyện cười.

Một cặp đôi đi dạo đêm, giữa đường thấy có người đang cãi nhau, người đàn ông tốt bụng dừng lại khuyên can, mất một lúc lâu mới khuyên được hai người đó làm hòa, sau đó kéo bạn gái tiếp tục đi, về đến nhà mới phát hiện người mình dắt về không phải bạn gái mình, mà là một người đàn ông lạ chưa từng gặp, hóa ra trời tối quá anh ta đã kéo nhầm người, đối phương có cảm tình với anh ta nên đã chiều theo. Sau đó bạn gái gọi điện nói lời chia tay, người đàn ông rất ấm ức, nhưng lại thấy bạn gái nói đúng, đến cả tay bạn gái mà còn kéo nhầm được, anh ta nên đi khám mắt, à không, là khám não.

Còn Phó Ngọc thì tin chắc mình sẽ không như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không kéo nhầm tay người mình thích, bàn tay đó hơi ấm, quanh năm suốt tháng đều là một nhiệt độ, thỉnh thoảng cơ thể không khỏe sẽ hơi tăng nhiệt, nhưng vẫn thấp hơn nhiệt độ của người khác.

"Húy... húy..." Hắn đột nhiên huýt sáo, từ từ lên giọng, rồi ngâm nha hát, "Ai dùng đàn tỳ bà gảy một khúc Đông phong phá, năm tháng trên tường tróc lở thấy thời ấu thơ..."

Lộc Kim cắn môi, khẽ thở dài, hắn lại tới rồi.

Ông vua lạc điệu.

Trong tiết học âm nhạc đầu tiên của tiểu học, Phó Ngọc vừa cất giọng đã khiến cả lớp kinh ngạc, rất nhanh sau đó đã có danh hiệu "Ông vua lạc điệu". Lúc đó hắn không biết lạc điệu là gì, vẻ mặt ngây thơ, vô liêm sỉ mà hát, nhưng lớn hơn một chút thì có lòng tự trọng rồi, hiểu ra tiếng cười của mọi người không phải là lời khen ngợi.

Sau đó hắn không mở miệng trước mặt mọi người nữa, chỉ hát khi chỉ có một mình hoặc khi ở bên cậu, nếu ngoài cậu ra còn có người thứ ba thì hắn sẽ không hát.

Lộc Kim cảm thấy hắn chắc chắn mình sẽ không chế giễu hắn, nên mới có thể vô tư như vậy, thỉnh thoảng còn có thể nhận được một hoặc hai câu "khen ngợi" của cậu.

Là không chân thành.

Nhưng ai bảo Lộc thành thật lại quá thật thà, không nỡ làm kẻ hành quyết cuối cùng.

Nhưng cậu không làm, thì có người làm.

Đón diện đi tới là một cặp mẹ con nắm tay nhau, vì chiều theo bước chân của đứa bé nên họ đi không nhanh, đứa bé được mẹ quấn rất kín, chỉ để lộ hai con mắt to bằng quả nhãn, nhìn quần áo thì đoán là con trai, trông rất đáng yêu, bé cứ nhìn về phía này.

Lộc Kim nhìn bé một cái, rồi nhanh chóng lướt qua, ánh mắt chuyển sang chỗ khác, giọng hát của Phó Ngọc cao hơn, họ đi lướt qua nhau, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện.

"Mama, anh trai hát thật khó nghe."

"... Suỵt, đừng nói thật."

Tiếng hát đột ngột dừng lại.

Phó Ngọc đột ngột quay người lại, mắt nhìn chằm chằm vào cặp mẹ con kia, hơi thở hơi gấp gáp.

Lộc Kim bình tĩnh nói với hắn: "Khiêm tốn khiến người ta tiến bộ."

Phó Ngọc:...

Vào đến khu dân cư, ở ngã ba Phó Ngọc dừng lại, gọi Lộc Kim lại nói: "Tôi về nhà đây."

Lộc Kim quay đầu lại, hơi nhướng mày, hỏi hắn: "Không đi ăn chực nữa à?"

Phó Ngọc nghiêng đầu cười, nói: "Thôi, ông già về rồi."

"Đừng chọc tức chú Phó."

"... Biết rồi."

Hắn gật đầu, quay người lên lầu.

Một câu tạm biệt cũng không có, Phó Ngọc cúi đầu định quay người đi, đột nhiên nghe thấy cậu nói: "Bái bai."

Phó Ngọc khựng lại, quay người ưỡn thẳng người, nụ cười trên khóe miệng rạng rỡ.

"Bái bai."

Kim đồng hồ trên bàn nhảy tích tắc, trời vừa hửng sáng, chưa đến sáu giờ Phó Ngọc đã tỉnh, đây là lần thứ ba trong một tuần nghỉ, đều là do đồng hồ sinh học, có lúc tỉnh rồi là không ngủ lại được nữa, tâm trạng thực sự không thoải mái.

Mấy ngày nay ba Phó ở nhà không đi làm, giữa chừng có trợ lý đến đưa hợp đồng để ký, còn lại đều là một mình ở phòng khách xem tivi. Phó Ngọc sẽ không ra ngoài bầu bạn với ba, ra ngoài lấy nước lấy đồ ăn, đi ngang qua phòng khách thỉnh thoảng ngoái đầu lại, chỉ liếc một cái rồi đi, không nhìn bố Phó, càng không nói chuyện.

Ba con không giống ba con, xa lạ như người dưng, hoặc thậm chí còn không bằng.

Ngày hôm sau ba Phó làm xong bữa sáng thì đi, để lại cho hắn một tờ giấy nhắn nói là đi công tác, đến một thành phố cấp hai nào đó trong nước, thời gian khoảng một tuần, ông sẽ cố gắng về sớm.

Phó Ngọc dậy thấy tờ giấy thì vo lại vứt vào thùng rác, kéo ghế ra ăn sáng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào lọ hoa trên bàn, cánh hoa hồng trong lọ đã héo úa.

Một tuần, chưa đến ba mươi Tết, nói thẳng là không về ăn Tết không phải được rồi sao.

Nghĩ đến đó, động tác trên miệng hắn dừng lại, cổ họng bị bánh bao làm nghẹn không nuốt được, Phó Ngọc cầm cốc nước uống mấy ngụm, sau đó đứng dậy dọn bát đũa. Sau đó mở tivi xem một lúc, nghiêng đầu ra chỉ để ngẩn người, căn bản không biết trong đó diễn cái gì, hoàn hồn lại thì tắt tivi, mặc một chiếc áo khoác rồi ra ngoài.

Ra khỏi cửa tòa nhà, Phó Ngọc phát hiện mình mặc hơi ít, gió thổi vào quần áo vù vù, ánh nắng trên đầu không có tác dụng gì, chỉ để an ủi mọi người hôm nay là một ngày nắng.

Đi đến ngã ba quen thuộc, cơ thể và bước chân của hắn không hẹn mà cùng rẽ, khi cả người đã rẽ qua rồi thì hắn mới giật mình tỉnh lại, hắn không định đi tìm Lộc Kim.

Phó Ngọc xoa mặt, quay người đi đúng hướng, không có tòa nhà che chắn, gió thổi mạnh hơn, như những lưỡi dao, một lúc sau tai hắn đỏ bừng lên.

"Mẹ kiếp..." Hắn không nhịn được chửi thề, dùng tay che tai, nhưng không chịu được bao lâu, tay cũng đỏ, lại nhét vào túi.

Mở miệng chửi một câu, không cẩn thận nuốt một ngụm gió, thật tê tái.

Còn cách cửa khu dân cư mấy bước, Phó Ngọc gần như muốn quay đầu về nhà, nhưng thấy một người phụ nữ hở chân đi tới từ phía đối diện, cảm giác lạnh lẽo trên người hắn lập tức giảm đi rất nhiều.

Tiếp đó, hắn vào siêu thị mua một hộp thuốc lá, vừa bước ra khỏi cửa đã cúi đầu ngậm một điếu, dùng bật lửa châm lửa vừa đi vừa hút, tư thế cầm thuốc rất thành thạo. Nói về thuốc lá, ông chủ siêu thị tuân thủ nguyên tắc "không bán thuốc lá và rượu cho trẻ vị thành niên", lần đầu tiên hắn nói mua thuốc lá thì không bán cho hắn, nhưng sau đó bị Phó Ngọc lấy lý do "mua giúp ba" mà bán cho hắn một hộp, sau đó thì vẫn bán cho hắn, chưa bao giờ nghi ngờ.

Thực ra không phải là không nghi ngờ, chỉ là chuyện không liên quan đến mình, nhắm mắt nhận tiền.

Trong mối quan hệ xã hội đơn giản nhất, hầu hết mọi người sẽ giữ vững lập trường, sẽ không dễ dàng vượt qua giới hạn, dù sao thì con người là loài ích kỷ nhất, chỉ khi bản thân sống tốt, họ mới có thể quan tâm đến những người xung quanh.

Hút từng hơi khói xanh vào phổi, biến thành nhiệt lượng truyền cho da, Phó Ngọc thấy ấm áp hơn nhiều. Hút xong điếu thuốc, hắn đi hết một con phố mà không có mục đích, nhưng bên ngoài thực sự không thích hợp để ở lâu, phải nhanh chóng tìm một nơi ấm áp.

Nếu nói đến một nơi vừa rẻ vừa vui lại có lò sưởi, thì chỉ có một nơi, quán net.

Kỳ nghỉ này bắt đầu, ước tính bên trong sẽ rất đông người, hơn nữa sắp đến Tết rồi, mọi người đều tranh thủ trước Tết chơi một phen, sau Tết các cửa hàng đều mở cửa muộn, cho dù có mở cửa thì trường học cũng sắp khai giảng, mấy ngày đó đều ở nhà điên cuồng làm bài tập, đến lúc đó không có thời gian ra ngoài chơi nữa.

Trên phố Trường Doanh có hai tiệm net, kích thước gần giống nhau, thiết bị cũng gần giống nhau, nhìn chung đều gần giống nhau. Phó Ngọc rất quen với hai ông chủ, một người coi hắn như em trai, một người coi hắn như con trai.

Phó Ngọc đứng ở đầu trạm xe buýt một lúc, nhìn tiệm net gần mình nhất, nghĩ lại vẫn giơ chân quay người tiếp tục đi. Vài lần gần đây đến đều gặp chú Lý, chú bắt đầu kéo hắn nói lý lẽ, nói là hãy ôn thi cho tốt đừng đến tiệm net nữa. Bình thường chú Lý đối xử với hắn rất tốt, Phó Ngọc không muốn đụng mặt chú, vì thế đổi sang chỗ anh Tiểu Châu.

Đi về phía trước, hắn đụng phải một người, oan gia ngõ hẹp, thế mà lại là Sư Hàm Tiếu.

"Ồ, là Bảo Ngọc à~" Sư Hàm Tiếu há to miệng nhả khói, hơi thở trắng xóa làm mờ mặt, "Trời lạnh thế này ra ngoài làm gì?"

“Mày ra ngoài làm gì thì tao làm nấy."

Sư Hàm Tiếu hơi nhướng mày, nhìn hắn chăm chú, nhả ra hai chữ: "Tiệm net?"

Phó Ngọc không nói gì, nhìn cậu ta.

Sư Hàm Tiếu hiểu tính hắn, không chấp nhặt với hắn, vì bên ngoài quá lạnh, mặc áo lông vũ ở trên không lạnh, hai chân ở dưới gần thành que kem rồi.

Bên kia, Lộc Kim đang giúp mẹ Lộc tháo len.

Hôm kia buổi sáng mẹ Lộc đột nhiên hứng lên, nói muốn đan cho cậu một chiếc áo len, Lộc Kim nhất quyết không chịu, cậu không muốn bị các bà mẹ túm lại xem, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý đan một chiếc khăn quàng cổ.

Trong việc chọn màu sắc lại tranh chấp, mẹ Lộc thích màu hồng, nhưng bà biết không thể dùng màu hồng, vì thế chọn một màu cùng tông, màu hồng đào.

Lộc Kim phản đối mạnh mẽ màu này, mẹ Lộc lại nói cơ hội lựa chọn duy nhất đã dùng hết khi chọn áo len và khăn quàng cổ, sau đó ba Lộc bị Lộc Kim kéo ra chỉ góp ý một câu cũng bị tính vào, hai ba con mỗi người một chiếc.

Lớn đến thế này chưa từng đeo khăn quàng cổ, ba Lộc biết mình bị con trai lừa, nhưng đã đồng ý rồi chỉ còn cách thỏa hiệp.

Ngay lúc mẹ Lộc vui vẻ quay người về phòng ngủ, khuôn mặt Lộc Kim sáng ngời dưới ánh đèn, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh trong hốc mắt, như thể biết nói vậy chớp chớp vài cái, cậu ở bên cạnh nhắc nhở: "Ba, ba còn một lựa chọn."

"Ồ đúng rồi." Ba Lộc bừng tỉnh, "Vợ à anh muốn màu đen."

__

Tác giả có lời muốn nói: Chân nhỏ nhỏ???

Phó Ngọc: Có vấn đề gì không?

Tác giả: Không vấn đề gì, Lộc Kim đưa dao cho tôi.

(A, lượt nhấp và lượt lưu khiến tôi hoài nghi về cuộc đời, thôi được tôi vẫn là sổ sách hàng ngày, chờ đến khi chúng lớn lên nào... Sau đó sẽ xuất hiện cặp đôi phụ, ừm ừm anh trai nhỏ... ừm ừm em họ nhỏ…)