Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 28



"Phó Ngọc, thằng cháu mày..." Sư Hàm Tiếu chỉ tay vào hắn, ra hiệu cho Đậu Phộng tắt bài hát.

Phó Ngọc đi tới ngăn Đậu Phộng lại, dựa vào việc mình cao hơn hai centimet, híp mắt nhìn xuống Sư Hàm Tiếu, giơ tay gõ nhẹ vào micro của cậu ta, khiêu khích nói: "Hát không? Không hát thì đưa người khác."

"Mẹ nó..." Sư Hàm Tiếu tung một cú đấm, bị hắn nhẹ nhàng tránh được, không muốn buông micro xuống, đành phải cắn răng hát, "Anh Hầu anh hầu anh đúng là lợi hại, thần chú Kim Cô không thay đổi được bản chất của lão Tôn~ sắc~ sắc~ sắc..."

Những người khác cười không ngừng, cả phòng hát tràn ngập tiếng cười.

Phó Ngọc cầm micro nhưng không hát một câu, Sư Hàm Tiếu hát hăng say, vừa hát vừa múa tay múa chân, vẻ khinh thường lúc nãy đã biến đâu mất, chỉ thiếu điều ném cho cậu ta một cây gậy để biểu diễn xiếc.

Tiếp theo là danh sách bài hát của Phó Ngọc.

《 bạch long mã 》

《 hai chỉ lão hổ 》

《 cảnh sát trưởng Mèo Đen 》

《 tiểu lôi thôi 》

Bài tiếp theo lại là bài hát thiếu nhi, Sư Hàm Tiếu không chịu được nữa, ném micro cho hắn, "Đồ ngu, tự hát đi." Sau đó kéo Đậu Phộng đi tìm người uống rượu.

Phó Ngọc ôm hai chiếc micro đi đến trước mặt Lộc Kim, đưa một chiếc cho cậu, Lộc Kim lắc đầu, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế đưa micro, trước khi mọi người kịp nhìn lại, Lộc Kim đã đưa tay nhận lấy.

Phó Ngọc cong môi cười, sau đó quay người đi về phía máy chọn bài hát, bấm vài lần trên màn hình, chọn một bài hát. Bài hát này tuy hay hơn bài hát thiếu nhi rất nhiều, nhưng cũng không phải là bài mà người ở độ tuổi của hắn sẽ nghe, tên bài hát là. 〖Anh chỉ để ý đến em.〗

Không ngoài dự đoán, hắn hát lạc tông, lúc đầu còn có người cười, sau đó thì không còn nữa, có người ở dưới bắt đầu ngân nga theo, có lẽ là do ảnh hưởng từ ba mẹ, năm phát hành album này, ba mẹ của họ cũng chỉ mới 17 tuổi.

Những bài hát sau đó đều là những bản tình ca nhẹ nhàng, khiến mọi người lắng nghe, như thể đang tạo nên một giai điệu buồn cho phần cuối, khoảnh khắc cuối cùng của họ cũng đã đến.

Phó Ngọc cất giọng hát, "Tôi sợ không có cơ hội để nói lời tạm biệt với bạn, bởi vì có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Có người đã bật khóc ngay từ câu hát đầu tiên, sau đó người thứ hai cũng khóc theo, giọng đã run đến mức không thành tiếng.

Ngày mai tôi phải rời xa nơi quen thuộc và xa bạn,

Chia xa, nước mắt tôi rơi,

Tôi sẽ ghi nhớ thật sâu gương mặt của bạn,

Tôi sẽ trân trọng nỗi nhớ mà bạn dành cho tôi,

Những ngày tháng này sẽ mãi mãi không phai mờ trong tim tôi...

Tôi không thể hứa với bạn,

Tôi có quay trở lại không,

Không ngoảnh lại,

Không ngoảnh lại mà bước tiếp...

Đoạn thứ hai không ai hát, các bạn nữ khóc nức nở, tiếng khóc đau đớn, Lộc Kim tìm một chỗ dựa vào tường, chiếc micro trong tay có chút không cầm chắc, Phó Ngọc đi tới lấy lại, sau đó quay người che trước mặt cậu.

Không lâu sau, Lộc Kim túm lấy áo phông của hắn, tựa đầu vào lưng hắn.

Trên trời những vì sao lấp lánh màu bạc, то sáng то mờ, mặt trăng lơ lửng ở giữa nhỏ xíu, được bao quanh bởi làn sương mỏng. Bầu trời đẹp như vậy, nhưng bên dưới lại có một nhóm người đang buồn bã, đang ca ngợi tuổi thanh xuân.

Suốt cả tháng 7, Lộc Kim và Phó Ngọc đều ở lì trong nhà, chơi điện tử, xem tivi, hát hò. Chờ đến khi điểm chuẩn được công bố, cả hai đều đỗ với số điểm cao, Phó Ngọc cầu nguyện cho cả hai vẫn ở chung một lớp, còn Lộc Kim cầu nguyện đừng học chung lớp với cậu ta.

Phó Ngọc "khóc" nói với cậu: "Cậu đừng cầu bừa bãi! Vận may của cậu... Tại sao cậu không muốn học cùng tôi, tôi làm đệ tử của cậu bao nhiêu năm, nói bỏ là bỏ à..."

Màn hình hiển thị trò chơi kết thúc, Lộc Kim đặt chuột xuống, cầm lấy chai nước ngọt ướp lạnh trên bàn, uống hai ngụm rồi nói: "Từ bao giờ cậu làm đệ tử của tôi vậy?"

"Là đồ đệ, cậu là sư phụ."

Lộc Kim nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến Đường Tăng, buột miệng nói: "Tôi là Đường Tăng à?"

Phó Ngọc sững sờ một chút, rồi phá lên cười ha ha, nói: "Đúng vậy, cậu là Đường Tăng, tôi là Tôn Ngộ Không."

Lộc Kim đặt chai nước ngọt xuống, cong lưng, thấy hơi mỏi, cậu đứng dậy vươn vai, trí thông minh của cậu mới là Tôn Ngộ Không, còn sự ngốc nghếch của Đường Tăng chỉ có Phó Ngọc mới có.

Cả hai đều là đồ ngốc.

Phó Ngọc thấy cậu đi ra ngoài, cũng buông tay cầm, quay người hỏi: "Không chơi nữa à?"

"Không chơi nữa, mệt rồi." Lộc Kim vung tay, định đi ra ban công.

"Vậy... vậy thì nghe nhạc đi, đĩa DVD mới đó." Phó Ngọc đứng dậy đá đổ chai nước ngọt, phần nước còn lại không nhiều đổ ra ngoài, hắn cúi đầu nhìn rồi đi mất.

Lộc Kim nhìn hắn vào phòng ngủ, nhắm mắt lại thở dài, sau đó quay lại cầm giấy ăn, ngồi xổm xuống lau sạch nước ngọt, rồi nhét chai không vào thùng rác.

Phó Ngọc đi ra khỏi phòng ngủ, trên tay cầm một đĩa nhạc, cậu nhanh chóng liếc nhìn, thấy ảnh bìa là Châu Kiệt Luân, bất lực nhếch miệng, cũng thích anh ta quá rồi.

"Cậu muốn đi xem concert của anh ấy không?"

Lộc Kim vứt rác rồi quay lại dựa vào tường, nhìn hắn loay hoay trước tivi, đột nhiên hỏi.

Phó Ngọc lắp đĩa vào, cất hộp đựng đĩa, ngẩng đầu trả lời: "Muốn chứ, muốn đến phát điên lên ấy."

Lộc Kim nghe vậy thấy tò mò, hỏi hắn: "Cậu không thiếu tiền, sao không đi?"

Phó Ngọc nhếch mép, đôi mắt dịu dàng, bật cười: "Tôi không thiếu tiền thật, nhưng thiếu một người đi cùng."

Lộc Kim không hiểu, nói: "Người thì nhiều như vậy, không phải cậu muốn chọn ai cũng được sao?"

Phó Ngọc một tay đút túi, nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Người thì nhiều thật, nhưng tôi chỉ muốn một người."

Chỉ một người thôi.

Là cậu.

Lộc Kim định hỏi hắn muốn người nào, thì trên tivi phát MV bài hát, Châu Kiệt Luân cầm đàn ghi ta đứng trên con đường nhỏ giữa cánh đồng hoa trắng, giai điệu vui tươi khiến cậu nhớ đến kẹo nổ hồi nhỏ, khoảnh khắc đó Lộc Kim có thể cảm nhận được trong miệng mình thực sự có thứ gì đó đang nhảy nhót.

Còn "fan cuồng Châu Kiệt Luân" này cũng bắt đầu hát theo thần tượng, giọng rất to, còn to hơn cả lúc cầm micro ở quán karaoke, hắn chỉ dám như vậy trước mặt mình.

Lộc Kim rất quen bài hát này, là tên album năm 04, cũng là một ca khúc hot, là một trong những bài hát cậu thích nhất trong số rất nhiều bài hát của anh ấy. Có lẽ vì chưa đủ cuồng nhiệt, cũng không thích mua đĩa nhạc, nên Lộc Kim chưa từng xem MV của bài hát này.

Những chú chim sẻ bên ngoài cửa sổ ríu rít trên dây điện

Em nói câu này rất có cảm giác mùa hè

Chiếc bút chì trong tay cứ đi đi về về trên tờ giấy

Anh dùng vài dòng chữ để mô tả anh là ai của em



Mưa rơi suốt đêm, tình yêu của anh tuôn trào như nước mưa

Những chú bướm trên bệ cửa sổ như những chương thơ đẹp đẽ bay lượn

Anh sẽ tiếp tục viết, viết mãi mãi yêu em vào phần kết của bài thơ

Em là người duy nhất anh muốn hiểu

...

Những bông lúa trĩu hạt làm mùa màng năm nay thêm sung túc

Còn đôi má em như những trái cà chua chín mọng trên đồng

Em bất chợt nói với anh rằng cái tên “Thất Lý hương" rất đẹp

Lúc này anh chỉ muốn hôn đôi môi cứng đầu của em

...

Lần đầu tiên nghe bài hát này, Lộc Kim đã thấy tên bài hát hay một cách lạ thường, cậu biết có một loại thuốc tên là Thất Lý Hương, dùng để chữa cảm lạnh, đau đầu, đau răng, đau dạ dày... Lá và cành của nó rất đẹp, quanh năm xanh tốt, hoa có màu giống hoa nhài, có thể trồng làm cây cảnh, nhưng chưa thấy ai trồng, chỉ thấy trên tivi.

Lời bài hát đã hát xong, MV còn lại một chút thời gian, nhìn màn hình, Lộc Kim phát hiện ra rằng dường như mình đã thuộc hết, có lẽ là do Phó Ngọc thường xuyên viết bậy lên sách vở của cậu, những cuốn sách, quyển vở, thậm chí cả bút mà hắn mượn đều để lại dấu vết của hắn.

Ghép những chữ và câu quen thuộc lại với nhau chính là bài hát này, có một điều Lộc Kim không thể không thừa nhận, đó là lời bài hát này viết rất đẹp, nghe xong có cảm giác như nên có một người thầm thương trộm nhớ, cậu không tự chủ được mà cảm thán một câu: "Tên Thất Lý Hương rất đẹp."

Phó Ngọc nghe thấy vậy liền quay phắt đầu lại, nhìn Lộc Kim, ánh mắt dịch chuyển xuống, dừng lại trên đôi môi mỏng màu hồng nhạt, trả lời: "Ừ, rất đẹp."

Nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vài giây rồi lại dịch chuyển đi, "Cậu cũng rất..."

"Những chú chim sẻ bên ngoài cửa sổ ríu rít trên dây điện, anh nói câu này rất có cảm giác mùa hè." Lộc Kim đột nhiên đọc câu này, sau đó nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Phó Ngọc hơi sửng sốt, hỏi cậu có muốn nghe lại không.

Lộc Kim nhẹ nhàng lắc đầu, nói không, "Câu này không có cảm giác mùa hè, với nhiệt độ hiện tại, chim sẻ sẽ không đậu trên dây điện, vì như vậy chân chúng sẽ bị nướng chín, chúng không ngốc đến thế."

Phó Ngọc:...

"Có lẽ là trời mưa thì sao."

"Sẽ trượt xuống, không bám được."

"Có lẽ... là trời âm u."

"Ồ, như vậy thì được."

"Ừm..."

"Vừa rồi cậu định nói gì?"

"Không có gì."

Cậu cũng ngốc lắm... đồ ngốc.

Đầu tháng 8, bưu điện gọi điện thông báo lấy thư chuyển phát nhanh, là giấy báo trúng tuyển vào trường cấp ba của họ, Lộc Kim và Phó Ngọc dậy sớm đến bưu điện, chín giờ đến nơi, trước cửa có rất nhiều xe đạp, ở giữa còn có một chiếc ô tô riêng, chưa tắt máy, bên trong có vẻ như có mấy người.

Vào trong, Lộc Kim nhìn thấy bạn cùng lớp, hỏi thăm một chút, có vẻ như đều đỗ vào trường lý tưởng.

Trong đó có một nữ sinh nhận xong giấy báo trúng tuyển thì không nói hai lời liền đi mất, nghe người bên cạnh giải thích thì hóa ra cả nhà cô ấy đi du lịch, chiếc ô tô riêng chưa tắt máy trước cửa chính là đang đợi cô ấy.

Hai người nhận xong ra ngoài, đi được một đoạn, Lộc Kim đột nhiên nói một cách thèm thuồng: "Biển có vẻ rất vui, họ đều đi biển."

Phó Ngọc bị nắng nóng làm cho không chịu nổi, tay cứ vén áo lên cho mát, nghe cậu nói thì tay khựng lại, quay đầu lại hỏi thăm dò: "Cậu muốn đi biển sao?"

Lộc Kim vẫn chưa thoát khỏi sự tưởng tượng của mình, ngẩn người một lúc, tiếng ve kêu trên đầu kéo cậu trở về, phủ nhận: "Không muốn, nóng quá."

Phó Ngọc thấy cậunói đúng, thời tiết này, đi đâu cũng không bằng ở nhà.

Muốn về nhà bật điều hòa ngay, Phó Ngọc giơ tay ra đường cản xe, Lộc Kim kéo hắn vào bóng cây, "Trước đó hình như cậu đã hứa với tôi một chuyện."

"Chuyện gì?" Nóng đến nỗi cổ họng bốc hỏa, Phó Ngọc lười suy nghĩ.

Lộc Kim thấy cổ hắn toàn là mồ hôi, má thì đỏ bừng, cũng không vòng vo, nói thẳng: "Cắt tóc đi, hôm nay vừa hay, cắt xong sẽ không còn nóng nữa."

Ban đầu còn tưởng rằng nói xong câu này sẽ cần phải nói thêm câu tiếp theo, Lộc Kim nhanh chóng sắp xếp lại ngôn từ trong đầu, kết quả lại nghe thấy Phó Ngọc trả lời không chút do dự: "Đi đi đi, tôi sắp chết nóng rồi, tôi muốn cạo trọc đầu."

Cửa hiệu cắt tóc ẩn mình trong khu dân cư, một ông chú đứng sau lưng Phó Ngọc, cầm trên tay một chiếc lược gỗ đào, chải trên đầu hắn vài cái, nhìn vào gương đối diện hỏi: “Chàng trai muốn cắt kiểu gì đây?”

"Trọc đầu." Lộc Kim ngồi trên ghế bên cạnh, chen ngang trước mặt hắn nói, "Cậu ấy muốn cạo trọc đầu."

Phó Ngọc nghe xong da đầu tê dại, hoảng hốt ngồi dậy, quay đầu lại giải thích: "Không phải chú ơi, cháu cháu vẫn đang đi học, không phải đi chùa Thiếu Lâm Tự, chỉ cần kiểu tóc học sinh thôi, đừng cạo trọc ạ, cháu xấu lắm chú ơi!"

"Ha ha ha ha chàng trai thật hài hước, đẹp trai còn khiêm tốn, tốt lắm tốt lắm."

Lộc Kim cười khúc khích, hai chân đạp lên không trung, cười như một đứa trẻ tám tuổi, khoảnh khắc đó, trước mắt Phó Ngọc mờ đi, người đó dường như đã thu nhỏ lại.

Trở thành cậu bé nhỏ nhắn năm đó, câu đầu tiên nói với mình là——

"Cậu dễ thương quá."

Bắt đầu cắt tóc, đầu Phó Ngọc bị xoay qua, ông chú kéo hắn nói chuyện, "Hai đứa là học sinh cấp ba à?"

"Sắp rồi ạ." Phó Ngọc nói.

"Thi thế nào?" Ông chú lại hỏi.

"Trường số Hai ạ." Phó Ngọc tự hào nói.

"Ồ, tốt lắm."

Hai người nói chuyện khá hợp, Lộc Kim không có việc gì làm, từ bên cạnh tìm một cuốn tạp chí, cánh tay chống lên tay vịn ghế, lật từng trang xem, lật được vài trang thì cậu đột nhiên quay đầu lại, hỏi Phó Ngọc: "520 có ý nghĩa gì không?"

Phó Ngọc cúi đầu hơi ngẩn người: "Cậu không biết à?"

Lộc Kim ừ một tiếng, lại hỏi: "Là gì?"

Phó Ngọc nói: "Anh yêu em."

___

Tác giả có lời muốn nói: Emmmm danh sách bài hát này không còn ai vào rồi. (Lần sau đi hát karaoke thử xem)

Lộc Kim: Tôi có yêu cầu.

Mẹ ruột: Nói đi.

Lộc Kim: Đổi công, một công đi hát nhạc thiếu nhi ở quán karaoke tôi...

Phó Ngọc: Tuyệt lắm! Rất cá tính! Cậu rất thích!

Hai người:... Mức độ không biết xấu hổ này thật kinh khủng.

P/s: Đừng sợ tiến độ chậm, tôi sợ sau này các bạn sẽ ngán ngẩm mất~~~