Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 46



Ngoài họ ra còn có hai cặp ba mẹ đến thăm, nhìn thấy cảnh này thì tất cả mọi người đều sửng sốt, kể cả thư ký Trần vẫn luôn giữ bình tĩnh.

Lộc Kim quả thật không thể tin vào mắt mình, người mặc quần áo bệnh nhân đầy thương tích đó...thì ra là hắn.

Mẹ Lộc càng bị kích thích trong chốc lát, cơ thể lảo đảo sắp ngã, may mà Tiếu Doanh kịp thời đỡ lấy, liên tục an ủi bên tai, sau đó dìu bà đi qua.

"Con tôi...con tôi! Tiểu Ngọc, sao con lại thành ra thế này, dì là dì Nhậm, con mau tỉnh lại đi..." Mẹ Lộc đưa tay ra muốn chạm vào Phó Ngọc, nhưng không biết nên chạm vào đâu, vì không nỡ ra tay, cuối cùng không chịu nổi mà khóc òa lên.

"Sao lại thế này...á, các người đã làm gì con tôi? Á!" Bà quay đầu gào lên một bên, đau đớn xé lòng, khiến người ta rơi nước mắt, "Trần Đồng! Cô có nhìn thấy không!"

Lộc Kim tiến lại gần nhìn càng thêm kinh hãi, làn da hở bên ngoài của Phó Ngọc toàn là vết thương, dựa vào màu sắc có thể phân biệt được vết thương cũ mới, màu đen là cũ, màu đỏ là mới.

Quá thảm rồi.

Các phụ huynh bên cạnh cũng đỏ hoe mắt, miệng lẩm bẩm "Sao lại thế này?", sau đó xông lên kéo một người trông giống giáo quan hỏi: "Con tôi đâu, tôi muốn gặp con trai tôi!"

"Ngày quy định không được gặp."

"Nó có bị thương không? Tại sao các người đánh con tôi? Tôi muốn gặp con trai tôi!" Các vị phụ huynh ào lên, vây người đàn ông đó ở giữa, lớn tiếng chất vấn.

Sắc mặt thư ký Trần cũng hoảng hốt, giọng run run, cô ta loạng choạng đi tới, ngồi xổm xuống nói: "Tôi không biết...tôi không biết sẽ như vậy."

Nước mắt mẹ Lộc rơi lã chã, Lộc Kim quay người lấy điện thoại, gọi cho ba Lộc, cậu lắp bắp không nói được nhiều, vì quá sốc.

Ba Lộc biết có chuyện rồi, bảo cậu trông mẹ Lộc, ông sẽ lập tức đến đó.

Lộc Kim cầm điện thoại gật đầu, hít sâu một hơi đi về phía Tiếu Doanh, khi cảm thấy mình không đứng vững được nữa, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay anh ta.

Tiếu Doanh đứng im không nhúc nhích, toàn thân căng cứng, rất lâu sau mới quay đầu lại, nói với cậu: "Cậu đừng ngã xuống."

Vì câu nói này của anh ta mà Lộc Kim đã chống đỡ được, trong lúc những người này liên tục tra hỏi, cuối cùng người đó cũng mở miệng thừa nhận, Phó Ngọc vừa mới "huấn luyện đặc biệt" xong, ăn "thuốc" rồi ngủ thiếp đi.

"Huấn luyện đặc biệt?" Mẹ Lộc càng kích động hơn, đứng dậy đối đầu, "Các người đã làm gì nó?"

"Chúng tôi đang giúp nó điều trị." Đối phương thản nhiên nói.

"Điều trị? Nó bị bệnh gì thì nói cho tôi biết!"

"Xin lỗi, đây là nội dung trong thỏa thuận bảo mật, chúng tôi không thể tiết lộ." Người đó đột nhiên sa sầm mặt, trừng mắt nhìn bà ta, sau đó bổ sung một câu: "Dù sao thì cũng không phải là căn bệnh gì dễ thấy."

Không chỉ mẹ Lộc không hiểu lời ông ta nói, mà những người khác cũng đều có vẻ mặt bối rối, chỉ có một mình Tiếu Doanh cúi đầu, giơ tay che mắt.

Lộc Kim nhìn thấy muốn hỏi anh ta, nhưng lại bị chặn trước, giọng nói yếu ớt: "Tôi không muốn nói lúc này."

Chưa từng nghe thấy anh ta nói giọng như vậy, Lộc Kim quay đầu không hỏi nữa, tiến lên giúp mẹ Lộc và người đó đối đầu, khi đưa ra yêu cầu muốn đưa Phó Ngọc đi, hai bên đã tranh cãi rất dữ dội, đối phương thậm chí còn muốn ra tay đánh người.

Tiếu Doanh một tay chặn lại, quay đầu nhìn trái nhìn phải, sau đó nói giọng ngạo mạn: "Ở đây có không ít người, ông còn muốn ra tay đánh người sao." Tiếp đó tay trái móc điện thoại ra khỏi túi quần, đưa giao diện quay số cho ông ta xem.

Số điện thoại báo cảnh sát 110.

Các phụ huynh khác cũng học theo, bắt đầu móc điện thoại ra đe dọa họ, nói muốn gặp con mình.

Lúc này Phó Ngọc trong cơn mơ màng tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy mẹ Lộc, run rẩy môi gọi: "Dì Nhậm."

Mẹ Lộc thấy hắn tỉnh lại vội đưa tay nắm lấy, run rẩy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, liên tục đáp: “Ừ ừ, đừng nói nữa, dì đến rồi."

Phó Ngọc yếu ớt như thể sau khi gọi tiếng "Dì Nhậm" đó thì cơ thể đã rút hết sức lực, hắn dùng sức cắn chặt môi, cho đến khi màu môi trở lại bình thường mới buông ra, nói: "Dì Nhậm, cháu đau quá."

Nước mắt mẹ Lộc lại rơi, cố gắng nở nụ cười, đưa tay vuốt ve đầu Phó Ngọc, dỗ dành: "Không đau nữa rồi, không đau nữa rồi, dì sẽ đưa con về nhà ngay.”

Cuối cùng, ba Lộc vội vã đến, đưa họ rời khỏi nơi này. Tiếu Doanh cõng Phó Ngọc lên xe, sau đó xuống xe, để Lộc Kim lên xe chăm sóc hắn.

Mẹ Lộc và thư ký Trần nói chuyện ở bên đường, Tiếu Doanh lặng lẽ tiến lại gần, nghe được cuộc đối thoại của họ.

"Bảo cho Phó Sĩ Chiêu biết, tôi đã đưa Tiểu Ngọc đi rồi, nếu ông ta còn muốn đứa con trai này, thì lập tức đến gặp tôi."

"Nhậm Nhiên, Sĩ Chiêu anh ấy chắc chắn không có ý đó." Thư ký Trần kéo bà ta lại cố gắng giải thích, “Anh ấy đưa đứa trẻ đến đây là để giáo dục."

Phụt một tiếng, mẹ Lộc cười phá lên, cười lạnh lùng: “Ông ta không dám đánh, để người khác đánh, là có ý đó chứ gì?"

"Không phải, là đứa trẻ đó..."

Mẹ Lộc vô lễ ngắt lời cô ta, quay lại nhìn chiếc xe, quay đầu nói: "Trần Đồng, tôi không muốn nghe cô giải thích, bảo Phó Sĩ Chiêu đến đây, ông ta mới là ba của đứa trẻ."

Nói xong, mẹ Lộc hất tay bỏ đi đầy khí phách, đi ngang qua Tiếu Doanh thì dừng lại, ngẩng đầu nói với anh ta vài câu, rồi đi.

Nhìn chiếc xe khói bụi mịt mù chạy đi, Tiếu Doanh khoanh tay quay lại đi đến bên thư ký Trần, mở lời rất khách sáo: "Gọi cô một tiếng dì."

Thư ký Trần quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt có chút khó coi.

"Tôi thấy đi không thực sự yêu chú Phó, hoặc nói cách khác là dì không thể yêu cả vạ lây, xem Phó Ngọc như con ruột của mình, cố gắng cải thiện mối quan hệ ba con của họ, thậm chí còn có chút ghét cậu ta."

Thư ký Trần như bị chọc trúng tim đen, trước mặt một thiếu niên 17 tuổi mà mặt đỏ bừng, nhưng cô ta không dám thừa nhận, hết sức phủ nhận lời anh ta nói.

Tiếu Doanh không vạch trần, lại nói: "Dì coi thường người đồng tính à, xin lỗi, tôi cũng thích đàn ông."

Người đối diện đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn anh ta với ánh mắt khó tin, kinh ngạc đến mức tay trái cầm lên rồi lại buông xuống, Tiếu Doanh lại cụp mắt lạnh lùng lướt qua cô ta, sau đó bình tĩnh tiếp tục nói.

"Người đồng tính thì sao chứ? Thích đàn ông thì phạm pháp à? Cho dù cậu ta có phạm pháp, thì người định tội là cảnh sát, người đánh cậu ta là chú Phó, còn dì thì không được, không danh không phận."

"Tôi có nghe Phó Ngọc kể về dì, trong miệng cậu ta chưa từng mắng dì, cậu ta không chấp nhận dì và chú Phó, nguyên nhân không phải là dì, mà là chú Phó. Là mối quan hệ ba con của cậu ta và chú Phó, còn có tình yêu đối với dì Bạch. Không giấu gì dì, nhà tôi cũng có mẹ kế, về mọi mặt đều tốt hơn dì, ngay cả yêu cả vạ lây cũng không làm được, còn muốn vào nhà người ta làm mẹ kế, có thấy buồn cười không?"

Khuôn mặt thư ký Trần tái nhợt, lớp trang điểm không những không trang điểm được, ngược lại còn khiến cô ta trông xấu hơn, môi mím chặt không nói nên lời.

Tiếu Doanh đạt được mục đích, liền thu lại vẻ hung dữ trên người, lại hỏi cô ta: "Các người phát hiện ra như thế nào?"

Thư ký Trần nhất thời không phản ứng lại kịp, nghi hoặc nhìn anh ta.

Tiếu Doanh nói: "Chuyện cậu ta là người đồng tính."

Vừa mới dịu đi sắc mặt lại trở nên nặng nề, như thể đã ăn phải thứ khó nuốt, người phụ nữ mặt mày như tro tàn thành thật trả lời: "Là chính cậu ta thừa nhận."

"Không có nguyên nhân gì sao?"

"Có." Cô ta nói.

Tiếu Doanh dựng tai lắng nghe, chỉ thấy người phụ nữ cúi đầu, dùng ngón tay cào cào túi xách, từ từ nói: "Là một đĩa quang, tôi thấy trong khe hở ghế sofa, vì tò mò nên đã mở ra xem, sau đó...sau đó thì bị ba cậu ta nhìn thấy."

Tiêmếu Doanh ngây người trong chốc lát, khe hở ghế sofa, đĩa quang...

Trên xe, mẹ Lộc liên tục hỏi Phó Ngọc, hắn đều cố gắng trả lời. Bị đưa đến đó bốn ngày, hắn đã hai ngày không ngủ, một ngày không ăn, nhưng khi hỏi tại sao thì Phó Ngọc liền ngậm miệng không nói.

Lộc Kim cũng rất muốn biết câu trả lời, bám lấy vấn đề liên tục hỏi hắn, nhưng ba Lộc lại nhận ra có ẩn tình, bảo họ đừng hỏi nữa. Hiện tại quan trọng nhất là cơ thể của hắn, có cần đưa đến bệnh viện không.

Mẹ Lộc lập tức quyết định đến bệnh viện, ba Lộc nghe xong định quay đầu xe, nhưng bị Phó Ngọc từ chối, yếu ớt bò dậy nói mình không muốn đến bệnh viện, rất đói rất buồn ngủ rất muốn về nhà.

Mẹ Lộc đau lòng muốn chết, chiều theo hắn hết.

Để hắn nhanh chóng được ăn cơm, mẹ Lộc chọn luộc mì, làm một chén lớn mang lên.

Ba người ngồi thành hàng, nhìn hắn ăn.

Lộc Kim chưa từng thấy người nào đói đến mức đó, mặc dù Phó Ngọc ăn nhiều, nhưng chưa từng đến mức này, hắn đặt bát xuống, ợ một cái, sau đó cầm bát tiếp tục muốn ăn bát thứ 4.

Mẹ Lộc chuẩn bị nhận lấy, thì bị Lộc Kim chặn lại, nói: "Mẹ, đủ rồi, ăn nhiều không tiêu hóa được."

"Nhưng mà thằng bé đói mà." Mẹ Lộc sốt ruột hơn cả cậu, mà người kia cũng gật đầu điên cuồng, “Tôi thấy vẫn chưa đủ... Muốn ăn thêm."

Lộc Kim nắm chặt bát, nhíu mày nói: "Cũng không thể ăn như vậy được."

Ba Lộc thò cổ nhìn vào trong chén, nhìn những sợi mì còn lại không nhiều lắm mà nuốt nước bọt, ông rất đồng ý với lời nói của con trai mình, "Được rồi vợ, tối còn phải ăn cơm, đừng để thằng bé ăn hỏng thật."

Bị hai người nhất trí phản đối, mẹ Lộc suy nghĩ một chút, áy náy nhìn Phó Ngọc: "Tiểu Ngọc, bọn họ nói đúng, con đi rửa mặt, bôi thuốc, sau đó đi ngủ, đợi tỉnh dậy chúng ta sẽ ăn cơm tối."

Phó Ngọc liếm môi dưới, hồi tưởng lại hương vị của mì, thực ra hắn đã no bảy phần, nhưng ý thức lại bảo hắn phải ăn, hình như phải no mười phần mới được.

Nhưng bát mì ở trong tay Lộc Kim, hắn ngoan ngoãn đáp: "Được."

Mẹ Lộc cười dịu dàng, sau đó gọi tên Lộc Kim, "Con trai, mẹ giao Tiểu Ngọc cho con."

Lộc Kim tìm quần áo cho Phó Ngọc, định vào phòng tắm cùng hắn, nhưng bị Phó Ngọc khóa trái cửa ngoài, nói mình ngại, không cho cậu vào.

Lộc Kim mặc kệ hắn ngại hay không, sợ hắn tự mình không làm được, đã toàn thân đầy thương tích rồi, đừng để lại đập vào đâu nữa.

Lộc Kim gõ cửa: "Cậu mở cửa."

Phó Ngọc nói: “Tôi tự làm được." Bên trong lập tức vang lên tiếng nước chảy.

Lộc Kim bắt đầu dùng mưu kế, “Tôi muốn đi vệ sinh."

Phó Ngọc nói: "... Cậu nín một lát."

Bên ngoài không còn tiếng động, Phó Ngọc tắt vòi nước, gọi một tiếng: "Kim nhi?"

Lộc Kim: "Ừm.."

Nghe giọng điệu có vẻ rất khó chịu, Phó Ngọc mềm lòng, đưa tay do dự mở khóa, tiếng khóa kêu cạch một tiếng, đồng thời cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lộc Kim nghiêng người đi vào, theo thói quen trừng mắt với hắn.

“Cậu lừa tôi."

Giọng nói ủy khuất, hắn chỉ quan tâm đến cảm xúc lúc này, quên mất lý do tại sao khóa cửa, quên mất che lại phần thân trên trần trụi.

Mà Lộc Kim cũng trong nháy mắt nhìn thấy cơ thể hắn mà ngây người, những vết roi lớn nhỏ đan xen phân bố trên khắp cơ thể hắn, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với làn da trắng trẻo của hắn, cậu đột nhiên tiến lại gần, kéo khăn tắm buộc quanh eo hắn xuống.

Quả nhiên bên dưới cũng vậy.

Lộc Kim từ từ hạ tay cầm khăn tắm xuống, đôi môi vì tức giận mà hơi run rẩy, cậu ngẩng đầu lên gào lên giận dữ: "Tôi cmn, bọn họ là biến thái sao."

Chưa từng thấy cậu tức giận như vậy, Phó Ngọc ngây người nhìn cậu, rồi cụp mắt xuống, dùng ngón tay chạm vào một vết thương trên ngực, nhẹ giọng nói: "Không sao, không đau nữa rồi, Kim nhi."

Một chỗ không đau, vậy thì những chỗ khác thì sao.

Bên ngoài không đau nữa, vậy còn trái tim thì sao?

Lộc Kim giúp hắn tắm rửa sơ qua, mẹ Lộc lấy thuốc mỡ đến bôi thuốc cho hắn, bôi xong thì kéo Lộc Kim đi, để hắn yên tâm ngủ.

Hai ngày liền không chợp mắt, nhãn cầu toàn là tơ máu, nhìn một cái là đau lòng không chịu được.

Hơn nữa, còn có chuyện quan trọng đang chờ giải quyết, bà chờ người đó đến tính sổ.

Không lâu sau, chuông cửa nhà họ Lộc vang lên, ba Phó vừa vào cửa đã hỏi "tên khốn đó", bộ vest trên người lộn xộn, không có chút nào giống với sự nghiêm trang thường ngày.

Mẹ Lộc giấu lửa giận trong lòng, nghe lời ông ta nói thì lập tức bùng nổ, đẩy ba Phó ra, chỉ vào mũi ba Phó và mắng: "Phó Sĩ Chiêu ông điên rồi sao, đưa con trai mình đến nơi như vậy, ông có biết nơi đó có hợp pháp không? Nó đã làm gì mà khiến ông nhẫn tâm như vậy.”

Mới đối đầu đã căng thẳng như muốn đánh nhau, ba Lộc vừa kéo vợ mình, vừa ra hiệu cho Lộc Kim, bảo cậu rời đi.

Lộc Kim nhận được chỉ thị, cầm bình nước đi vào phòng.

Bw Phó đứng ở huyền quan, vẻ mặt mệt mỏi, thái dương nổi gân xanh, đột nhiên cười lạnh, "Tôi nhẫn tâm? Nó không biết xấu hổ thích đàn ông, bà ở đây nói tôi nhẫn tâm!"

"Thích đàn ông?"

Không cho họ thời gian tiêu hóa, ba Phó tiếp tục trút cơn giận dữ của mình, "Tôi nuôi nó lớn, cho nó ăn mặc, phấn đấu cả đời, chỉ mong nó kế thừa sự nghiệp của tôi, sau đó truyền tông tiếp đại. Kết quả... đồ hỗn láo, vậy mà lại thích đàn ông, chẳng phải là yêu quái sao! Tôi có lỗi với tổ tiên! Nuôi ra một thứ như vậy! Thật là mất mặt!"

"Yêu quái?" Mẹ Lộc tức đến nỗi cổ đỏ bừng, lan ra cả mặt, nhìn ông ta cười quái dị mấy tiếng, "Nó là yêu quái, vậy ông là gì, ông là ba của nó!"

Khuôn mặt người đàn ông trở nên dữ tợn, ánh mắt đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, "Tôi, Phó, Sĩ, Chiêu, không có đứa con như vậy! Thà để người khác đánh chết còn hơn!"

Ba Lộc đỡ mẹ Lộc, ngẩng đầu nhắc nhở ông ta: "Ông Phó, vừa phải thôi."

"Ha ha ha ha được! Được lắm!" Mẹ Lộc vừa cười vừa hét lớn, "Phó Sĩ Chiêu, ông đi mà đối mặt với tổ tiên của ông, Phó Ngọc tôi nuôi, đứa con của Bạch Tịnh... tôi cũng nuôi!"

Mẹ Lộc nói đến câu cuối cùng, khi nhắc đến cái tên đó, giọng bà nghẹn lại. Nước mắt trào ra, bà quay người cúi đầu, nói với người phía sau: "Lộc Bá Thần, tiễn khách."

Sau đó loạng choạng bước vào phòng ngủ chính, truyền đến tiếng đóng cửa mạnh.

Ba Lộc lấy quần áo trên giá xuống, đi tới bình tĩnh nói với ông ta: "Ông Phó, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh.

Cổ tay Lộc Kim cũng mỏi rồi, cậu giơ tay lên sờ nhiệt độ thành bình, có vẻ đã được rồi, vì vậy đi đến bàn học, cúi người lấy cốc giấy rót nước, sau đó cẩn thận bưng đến đầu giường, khẽ gọi Phó Ngọc.

Phó Ngọc ngủ đắp chăn, từ đầu đến chân đều bọc kín mít, không biết có ngủ không, Lộc Kim không định gọi hắn dậy, đặt cốc giấy mềm nhũn xuống, sau đó quay người.

Đóng cửa bước ra ngoài, Lộc Kim nhìn vào chỗ lồi lên trên giường, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, cậu hỏi: "Tiểu Ngọc, có phải cậu thích tôi không?"

Câu nói này qua rất lâu, trên giường không có một chút động tĩnh, Lộc Kim nắm chặt tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cậu không nhìn thấy, ngay khi cửa đóng lại, chăn đột nhiên động đậy.

___

Tác giả có lời muốn nói: Ừm nói gì nhỉ... Tôi vẫn nên chạy nhanh thôi. (Điều đáng mừng là cuối cùng hai người họ cũng có thể đối mặt rồi! Từ bây giờ tình cảm sẽ thiên về Lộc Kim, kế hoạch cứu vớt trúc mã ngốc nghếch.)