Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 35



Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh

Dưới ánh mắt tấn công của Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh thở dài, cầm tay anh, giúp anh đeo đồng hồ.

“Được rồi đó.” Đường Hạnh bĩu môi.

Trình Liễm Nhất hài lòng thu tay trái, không biết có phải ảo giác không, anh luôn cảm thấy cái đồng hồ này nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Món canh ở nhà ăn buổi tối là canh trứng rong biển, hơi nhạt, hơn nữa Đường Hạnh cũng không thích ăn rong biển.

Trình Liễm Nhất nhìn cô, nói: ” Em muốn uống nước không? Muốn uống gì?”

“Coca!” Đường Hạnh vội vàng trả lời.

“Uống ít đồ có ga thôi, không tốt đâu.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh nói.

Đường Hạnh lập tức lộ ra vẻ mặt không vui, “Đâu phải ngày nào em cũng uống đâu.”

Trình Liễm Nhất buông đũa xuống, thật sự không thể làm gì cô, “Được, em chờ chút.”

Nhìn Trình Liễm Nhất đứng dậy đi mua coca, Đường Hạnh cong miệng cười, cô nhanh chóng ăn hết phần cơm còn lại, sau đó ngồi chờ.

Trình Liễm Nhất đặt coca xuống trước mặt cô, bất lực nói: “Em uống đi.”

Coca vừa được lấy từ trong tủ lạnh ra, bên ngoài vỏ nổi một tầng bọt nước. Đường Hạnh cầm thân chai, sau đó mở nắp, một luồng khí lạnh bay ra.

Đường Hạnh ngửa đầu uống một ngụm lớn, cảm giác mát lạnh lập tức dâng lên, cô thấy vẫn chưa đã, lại uống một ngụm nữa, lúc này mới vặn chặt nắp chai.

Trình Liễm Nhất cũng đã ăn cơm xong, “Đi thôi.” Anh đứng dậy xếp hai khay cơm của chồng lên nhau, sau đó mang trả.

Đường Hạnh khoác balo, cầm coca đi theo.

Lúc này trời đã hơi mờ tối, hai người ra khỏi nhà ăn, Trình Liễm Nhất cầm tay Đường Hạnh.

Đường Hạnh tránh anh, “Trời nóng như vậy, nắm tay sẽ ra mồ hôi.”

“Không sao, anh thấy rất thoải mái.” Trình Liễm Nhất tự nhiên nói.

Đường Hạnh thầm trợn mắt, nhưng vẫn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Cảnh đêm ở Đại học Giang Thành đẹp lắm, chúng ta đi dạo đi, coi như để tiêu cơm.” Trình Liễm Nhất đã sớm nghĩ xong hoạt động tiếp theo.

Đường Hạnh gật đầu, đây là ngày đầu tiên cô đến Đại học Giang Thành, buổi sáng vội vàng không có thời gian đi dạo quanh trường, tất nhiên cũng muốn ngắm nhìn khắp nơi.

“Được.” Cô vui vẻ đồng ý.

***

Ánh trăng như nước, đèn đóm sáng trưng.

Trong khuôn viên trường đại học liên tục có học sinh ra vào, thỉnh thoảng có một hai cô gái đi qua cũng sẽ đặt ánh mắt ngạc nhiên thú vị lên người Trình Liễm Nhất, nhưng khi nhìn thấy Đường Hạnh thì ánh mắt này lại chuyển thành tiếc nuối.

Sắc mặt Đường Hạnh trầm xuống, nhanh nhẹn khoác tay Trình Liễm Nhất, kéo gần khoảng cách giữa hai người như là đang tuyên thệ chủ quyền.

Trình Liễm Nhất cúi đầu nhìn sang, khóe môi cũng cong lên một đường vòng cung nhỏ.

Đường Hạnh nhíu mày, giống như đang tiên tri, “Hai ngày nữa tên của anh sẽ truyền khắp Đại học Giang Thành.”

Trình Liễm Nhất cau mày, “Nào có khoa trương như thế.”

“Lúc học cấp ba cũng là như thế mà, nhưng mà lúc đó anh còn độc thân, bây giờ có bạn gái rồi, bọn họ phải từ bỏ thôi.” Đường Hạnh không khỏi than thở.

Trình Liễm Nhất kéo cô ngồi xuống một cái ghế dài, đảm bảo: “Em đừng lo.”

Đường Hạnh thoát khỏi tay anh, khịt mũi nói: “Em đâu có lo.”

“Khẩu thị tâm phi.” Trình Liễm Nhất thấp giọng nói.

Đường Hạnh hơi buồn bực trừng mắt nhìn anh, sau đó vặn nắp chai coca uống một ngụm như để tĩnh tâm.

Trình Liễm Nhất nhìn nước màu trên môi cô, ánh mắt tối lại, “Coca uống ngon thế à?”

“Ngon mà.” Đường Hạnh quơ quơ chai coca trong tay, cô cười đắc ý, “Tiếc là anh chưa uống bao giờ.”

Tựa như quyết định gì đó, Trình Liễm Nhất đột nhiên vươn tay, “Đưa đây.”

“Cái gì?” Đường Hạnh sửng sốt.

Ánh mắt Trình Liễm Nhất trầm tĩnh nói: “Coca, anh uống thử.”

“Không phải từ trước đến nay anh không uống đồ uống sao? Đặc biệt là loại coca nhiều ga này.” Đường Hạnh nghi hoặc nhìn anh.

“Chưa từng uống, nên muốn thử.” Trình Liễm Nhất lấy coca trên tay cô đi.

Anh mở nắp uống một ngụm, lập tức nhíu mày.

Đường Hạnh cười nói: “Không quen à.”

Trình Liễm Nhất nhìn môi Đường Hạnh, rủ mắt nói, “Mùi vị quả thật rất bình thường.”

Đường Hạnh đoạt lại coca trong tay anh, hừ nói: “Để em uống.”

“Sắp học quân sự rồi, phải thoa kem chống nắng, nhớ mang nước đấy.” Trình Liễm Nhất tỉ mỉ dặn cô, “Đừng uống nước ngọt, uống nước khoáng hoặc nước sôi để nguội sẽ đỡ khát hơn.”

“Em biết rồi, cũng đâu phải lần đầu học quân sự, em sẽ cầm một cái cốc đi.” Đường Hạnh gật đầu nói.

“Nếu lớp chúng ta cách nhau không xa thì anh sẽ đến tìm em.” Trình Liễm Nhất không chắc chắn, có nhiều khoa như vậy, khả năng được học chung với nhau rất nhỏ.

Đường Hạnh cười híp mắt lắc đầu, “Không đến tìm em cũng được.”

“Vô lương tâm.” Trình Liễm Nhất cong môi nói.

Dù là tháng chín nhưng vẫn còn nhiều muỗi, trong sân trường lại nhiều cây cối hoa cỏ, rất thu hút muỗi.

Khi Đường Hạnh lại đập chết thêm một con muỗi, Trình Liễm Nhất than thở nói: “Anh đưa em về kí túc xá.”

***

Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất từ biệt ở dưới, cô nhẹ nhàng đi lên lầu, vừa vào ký túc xá đã bị mấy ánh mắt nhiều chuyện nhìn chăm chú.

“Vừa rồi tớ ở hành lang nhìn thấy rồi, mỗi bước đi ngoái lại ba lần, đúng là chán ngán quá.” Từ Viên Viên cười khà khà.

Đường Hạnh bỏ túi xuống, ngượng ngùng nói, “Rõ lắm à?” Cô chỉ lén quay đầu nhìn thôi mà.

Điền Giai Lệ tựa vào tủ bên cạnh Đường Hạnh, tò mò hỏi: “Các cậu đến bước nào rồi? Hôn chưa.”

Mặt Đường Hạnh đỏ lên, bối rối nói: “Không có đâu, cậu nghĩ bậy gì đó.”

“Oa! Bạn trai cậu đúng là một người biết chịu đựng, sao cậu ấy có thể nhịn được nhỉ?” Ngô Mẫn Nhi vừa dọn đồ vừa nói.

“Chuyện này phải để thuận theo lẽ tự nhiên.” Đường Hạnh cứng ngắc nói.

Trong miệng Từ Viên Viên ngậm bánh bích quy, lắc lư chân nói: “Tớ đoán là vì sợ dọa cậu đấy, dù sao hai người cũng chưa yêu đương được bao lâu.”

“Ấy! Chờ sau này lâu dài rồi, đừng nói là hôn môi, là… các cậu cũng biết đấy, chắc là cũng không nhịn nổi.” Ngô Mẫn Nhi đột nhiên mở miệng.

Đường Hạnh nhìn Ngô Mẫn Nhi, mọi người chuyển đề tài nhanh ghê.

“Mẫn Nhi, tớ không ngờ cậu là người như thế, cậu biết nhiều nhỉ?” Điền Giai Lệ phản ứng kịp.

Ngô Mẫn Nhi liếc mắt đưa tình với cô nàng, “Lúc rảnh rỗi có thể tìm hiểu.”

Điền Giai Lệ lặng lẽ ra dấu OK.

Từ Viên Viên cũng không ngồi yên, cô vội nói: “Cho tớ theo với.”

Điền Giai Lệ gật đầu đồng ý, cô nhìn Đường Hạnh, “Cậu có muốn gia nhập đại đội nghiên cứu đêm khuya không.”

Đường Hạnh yếu ớt hỏi: “Tớ có thể từ chối không…”

“Không được từ chối.” Điền Giai Lệ chớp mắt cười.

Đường Hạnh bỗng cảm thấy hình như mình vào ổ trộm gì đó rồi…

***

Sáng hôm sau khi nhận được trang phục quân sự, thời gian ngủ nướng của Đường Hạnh kết thúc, khóa huấn luyện quân sự ở đại học cũng bắt đầu.

Huấn luyện viên phụ trách khoa Báo chí không nhiều tuổi lắm, không lớn hơn bọn họ là bao, dáng người thanh tú, vừa mới gặp mặt các nữ sinh trong khoa đã nhiệt tình bàn luận.

Trong đó thậm chí còn có cô nàng trực tiếp hỏi huấn luyện viên đã có bạn gái chưa. Không ngờ huấn luyện viên lại xấu hổ trả lời chưa có, câu trả lời này thành công làm cho khoa của cô bùng nổ.

Đường Hạnh cũng kinh ngạc nhìn huấn luyện viên, trong nhận thức của cô, huấn luyện viên đều là người nghiêm túc còn hơi hung dữ, không người này lại là một chàng trai hay xấu hổ.

Nhưng khi khóa huấn luyện thực sự bắt đầu, Đường Hạnh mới biết mình sai rồi, lúc nên nghiêm khắc, nên xử phạt, huấn luyện viên không hề nương tay chút nào, như là biến thành một người khác vậy.

Nhưng đến giờ giải lao, anh ta sẽ biến lại thành huấn luyện viên xấu hổ, kĩ thuật lật mặt này khiến cô chịu thua.

Nơi học quân sự của Trình Liễm Nhất cách Đường Hạnh khá xa, cách một sân tập. Đường Hạnh cũng không ôm hy vọng anh sẽ đến tìm mình.

Buổi chiều nắng chiếu vào, ánh mặt trời nóng rực, trong lúc nghỉ ngơi 30 phút, bốn người ở phòng Đường Hạnh tìm một chỗ dưới bóng cây ngồi.

Đường Hạnh bỏ mũ xuống, phe phẩy vài cái cho đỡ nóng, sau đó vội uống một ngụm nước, nhưng vẫn thấy nóng.

Cô lấy ra một chiếc khăn ướt, lúc nghiêng đầu thì thấy một thân ảnh quen thuộc đi tới, lập tức vui vẻ, “Tớ qua đây một lát, khi nào học thì nhắn tin cho tớ nhé.”

Đường Hạnh cầm điện thoại chạy tới, “Sao anh lại đến đây?”

Trình Liễm Nhất dẫn Đường Hạnh đến dưới bóng cây, bên này yên tĩnh cũng không có người, “Muốn đến thăm em chút.”

Anh thấy khuôn mặt Đường Hạnh bị phơi nắng đến đỏ bừng, không khỏi đau lòng, “Có thoa kem chống nắng không?”

“Trời nóng như vậy, thoa kem cũng bị trôi đi.” Đường Hạnh nói, “Huấn luyện viên của bọn em cũng tốt, bình thường vẫn tập dưới bóng cây.”

“Vậy thì tốt, bọn anh đều tập ngoài nắng.” Trình Liễm Nhất yên tâm hơn.

“Vậy sao mặt anh không đỏ?” Mặt Trình Liễm Nhất không những không đỏ, trừ tóc trước trán hơi ẩm ướt thì những chỗ khác cũng không chút nhếch nhác, so sánh hai người với nhau, Đường Hạnh thấy rất không công bằng.

Trình Liễm Nhất nhìn cô vừa bực bội, tóc vừa rối, cười khẽ, “Tóc em rối rồi, anh buộc cho.”

“Anh còn biết buộc tóc á?” Đường Hạnh kinh ngạc nhìn anh.

Trình Liễm Nhất vòng qua phía sau Đường Hạnh, tháo dây chun trên đầu Đường Hạnh, “Biết một chút.”

Vì phải đội mũ nên Đường Hạnh buộc tóc thấp, ở cổ vừa ra mồ hôi sẽ ướt tóc, dinh dính, khiến cô rất khó chịu.

“Thật ghen tị với tóc ngắn của con trai, tóc dài phiền phức quá.” Đường Hạnh lẩm bẩm.

Trình Liễm Nhất đeo thun buộc tóc vào cổ tay, sau đó nhẹ nhàng gom tóc của Đường Hạnh lại, cả những sợi tóc bị rối.

Rất thuần thục.

Có thể Đường Hạnh đã quên mất, nhưng Trình Liễm Nhất không quên chuyện lúc nhỏ Đường Hạnh nhờ anh buộc tóc.

Khi đó Đường Hạnh tám tuổi, là lứa tuổi thích chạy ngang chạy dọc, thích đi chơi, mái tóc được buộc gọn gàng cũng sẽ bị cô làm rối lên.

Hôm nay mẹ Đường búi cho Đường Hạnh hai nụ hoa đáng yêu, Đường Hạnh soi gương cũng thấy rất hài lòng. Nhưng lúc đang chơi đùa, tóc cô bị móc vào cái giá bên cạnh.

Cô đi tới cạnh Trình Liễm Nhất đang yên lặng đọc sách, sau đó ngọt ngào nói: “Nhất Nhất, đầu tớ xù rồi, cậu có thể buộc lại giúp tớ không?”

Trình Liễm Nhất lãnh đạm ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống, “Không.”

“Cậu giúp tớ đi mà, nếu mẹ nhìn thấy tớ thế này sẽ nổi giận đó.” Đường Hạnh ngồi xổm cầu xin anh.

Trình Liễm Nhất cười lạnh, “Đồ dở hơi.”

Đường Hạnh không tức giận, vừa kéo vừa xin, cuối cùng Trình Liễm Nhất thấy phiền đành nói: “Được rồi được rồi, tớ giúp cậu là được chứ gì.”

Bé trai nào đã buộc tóc bao giờ, mới động vào một tí Đường Hạnh đã kêu đau, Trình Liễm Nhất cau mày, tay cũng cuống lên, cuối cùng buộc tóc cho Đường Hạnh xấu vô cùng.

Đường Hạnh thấy đã buộc xong, dù không biết là xấu xí nhưng cũng vui vẻ nói cảm ơn.

Trình Liễm Nhất chột dạ cúi đầu.

Sau đó, anh khổ luyện kĩ năng buộc tóc, nhưng không có tác dụng nữa.

Còn bây giờ, anh đã có cơ hội rồi.

Tuy Đường Hạnh nhu thuận đứng đó nhưng cô không quá tin tưởng kĩ năng của Trình Liễm Nhất. Cô thầm nghĩ, nếu Trình Liễm Nhất kéo rối tóc cô, cô sẽ nhịn, nếu không… sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của anh.

Động tác của Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng, ngón tay đan vào tóc Đường Hạnh, sau đó thuần thục đeo thun buộc tóc vào, quấn chặt từng vòng.

Nhìn mái tóc đen của Đường Hạnh, ánh mắt Trình Liễm Nhất dịu dàng như nước, khóe môi còn mang theo nụ cười thỏa mãn.